*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn người cùng lúc xuống xe, Vũ Hàn Ân cùng Quan Mẫn Tề đi trước, để lại bóng dáng hai người loay hoay cầm túi lớn túi nhỏ chạy theo sau. Tiếng thang máy mở ra, Vũ Hàn Ân bước vào trước, xoay người lại thấy bộ dáng của hai người còn ở đằng xa nên phải bấm nút chờ.
Lúc này có hộ gia đình vận chuyển đồ đạc cùng vào trong thang máy nên không gian trở nên vô cùng chật hẹp. Thêm một ông chú trung niên bước vào nên Kha Uyển Hy phải lui ra sau một chút để nhường chỗ. Dù rất không muốn đụng chạm với ông chú kia, nhưng phía sau là cô Vũ nên nàng cũng không dám lui ra nhiều.
Trong lúc nàng còn phân vân, cảm nhận áo bị một lực đạo kéo ra sau. Vì sự đột ngột này khiến nàng mất thăng bằng mà không sai lệch ngã trọn vào lòng đối phương. Mà Vũ Hàn Ân cũng rất vững trải đỡ lấy nàng.
Kha Uyển Hy nhanh chóng đứng dậy, giả bộ ho khan vai tiếng tránh đi cảm giác xấu hổ, quay sang xin lỗi Vũ Hàn Ân một tiếng. Nếu lúc này Vũ Hàn Ân đứng trước mặt Kha Uyển Hy, sẽ thấy được mặt Kha Uyển Hy đã nhiễm lên một tầng ửng đỏ.
Vì không có nhiều không gian nên lưng Kha Uyển Hy hiện tại dựa rất sát vào người Vũ Hàn Ân. Chỉ cần nàng vô tình nhúc nhích cũng chạm vào hai khoả mềm mại đằng sau làm nàng muốn thở cũng không thông. Thân thể như có một ngọn lửa đang đốt cháy lý trí nàng. Trái tim dường như đã muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Một chút đụng chạm nhỏ này làm nàng không biết vô tình hay cố ý mà nuốt nước bọt một cái.
Túi to túi nhỏ nên cầm có đôi chút chật vật, một vài túi đã muốn tuột khỏi tay nàng. Kha Uyển Hy muốn cúi người xuống sửa lại một chút, mùi nước hoa ập tới quanh quẩn ở đầu mũi, những túi đồ đang được cầm bên tay trái bị một lực đạo không mạnh không nhẹ lấy đi. Nàng muốn quay đầu lại đằng sau nhưng một cảm giác mềm mại từ cổ truyền tới, một bàn tay nhẹ nhàng giữ đầu nàng lại, để nàng nhìn thẳng lại phía trước. Âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên "Tôi cầm giúp em."
Kha Uyển Hy nhẹ cắn môi, hít một hơi thật sâu tự trấn an lại bản thân. Hạn chế hết mức cử động của mình. Chỉnh lại một chút tư thế, đứng ngay thẳng tắp đến một chút cử động cũng không phát giác được. Nhìn lên bảng điện tử chỉ thị số lầu, sao hôm nay thang máy hình như chậm hơn mọi ngày?
Ở góc bên kia của thang máy, Vương Huyễn An cùng Quan Mẫn Tề thu hết mọi cử động của hai người vào mắt. Vương Huyễn An híp mắt lại, bĩu môi nhìn Quan Mẫn Tề, ánh mắt đầy ghen tỵ "Chị nhìn xem, không biết khi nào chị họ em lại tốt tính như vậy a."
"Có liên quan gì đến tôi à?" Khoanh tai trước ngực, nhìn ánh mắt rơi xuống người đang loi nhoi trước mặt kia.
"Chị họ còn biết cầm hộ Hy Hy, vợ không định phụ em sao?"
"Không."
"Chắc chắn?" Vương Huyễn An hơi nhíu mày hỏi.
"Ừ."
"Vậy cắn chết chị." Cô bĩu môi, tỏ vẻ uỷ khuất hướng đến đối phương. Dù hai tay đang không rảnh rỗi, Vương Huyễn An không chút liêm sĩ mà vùi đầu vào cổ Quan Mẫn Tề. Dùng hết trọng lượng cơ thể đặt lên người đối phương, cắn nhẹ vài cái. Thân thể của Vương Huyễn An rất tốt, Quan Mẫn Tề muốn vùng vẫy thoát khỏi cũng có chút khó khăn.Đợi cho Vương Huyễn An phát tiết xong, lui ra một chút, đứng thẳng lại, khẽ nghiêng đầu quan sát dấu tích của mình, nhướng mày gật đầu vài cái thoả mãn.
Cuối cùng thang máy cũng mở ra, bốn người không nhanh không chậm rời khỏi không gian ngột ngạt kia. Kha Uyển Hy nói muốn về nhà cất đồ một chút liền sẽ qua, nhưng Vương Huyễn An lại nảy lên suy nghĩ đến việc qua nhà Kha Uyển Hy để nấu ăn buổi tối nay. Kha Uyển Hy nhìn sang Quan Mẫn Tề cùng Vũ Hàn Ân. Không thấy ai phản đối, cô Vũ cũng không lên tiếng thì xem như là đồng ý rồi. Kha Uyển Hy cũng không có cớ gì để từ chối.
Kha Uyển Hy trước tiên mở cửa, lấy dép trong nhà ra để cho mọi người. Vũ Hàn Ân là người bước vào cuối cùng. Ánh mắt nàng lướt sơ qua đánh giá. Dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng lần trước không có nhiều cơ hội quan sát. Nên hôm nay với ý kiến qua nhà của Kha Uyển Hy thì cô cũng không phản đối.
Vương Huyễn An vừa vào nhà liền chạy một vòng quan sát, đi xung quanh nhìn bao quát một chút. Phong cách thiết kế đơn giản nhưng rất thanh lịch, màu sắc phối hợp vô cùng thuận mắt, khen ngợi một câu "Nhà của em rất hợp mắt nha."
Thấy Vương Huyễn An tò mò đánh giá căn hộ của nàng, Kha Uyển Hy khẽ cau mày "Chẳng phải lần trước cô đã vào rồi sao?"
"Hả? Lần nào?"
"Lần cô đưa tôi về."
"À, hôm đó tôi chỉ..."
"Huyễn An." Vũ Hàn Ân đúng lúc lên tiếng, tách hai người ra, lạnh lùng đem túi đựng rau đưa qua cho Vương Huyễn An "Vào rửa hết đi."
Vương Huyễn An cầm túi rau củ trên tay, ngơ ngác nhìn chị họ của nàng. Em đang nói chuyện với Hy Hy mà? Tuy lòng có chút không phục, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem vào bếp rửa. Suy ngẫm lại một chút biểu hiện của Vũ Hàn Ân, có chút không bình thường a.
Khi nãy Kha Uyển Hy hỏi cô như vậy là còn nghĩ cô đưa nàng vào tới tận trong nhà a. Vương Huyễn An mắt sáng rỡ, thầm cười trong lòng. Thì ra là có người sợ bị phát hiện, có chuyện để trêu chọc rồi.
----------------------------
"Kha Uyển Hy, dầu ăn để đâu?"
"..."
"Lớp trưởng Kha, khay nướng có không?"
"..."
"Hy Hy a, em còn muối không?"
"..."
Mỗi người cứ năm phút là hỏi một câu, nhưng Kha Uyển Hy cũng chỉ biết gãi đầu cười. Bây giờ Vương Huyễn An mới hối hận với việc đòi qua nhà Kha Uyển Hy. Dầu ăn thì gần hết, khay nướng thì không có, muối cũng không còn. Vũ Hàn Ân cũng phải lắc đầu, tự hỏi không biết chuyến đi mua đồ vừa rồi của em để làm gì? Cuối cùng là phải chạy qua chạy lại nhà Vũ Hàn Ân lấy mấy lượt mới xong.
Bốn người không nói với nhau nhiều. Chỉ có đôi khi không biết chỗ để đồ của một số thứ, mới lên tiếng hỏi Kha Uyển Hy, còn lại thì phối hợp với nhau rất tốt, không khí vô cùng hoà hợp.
Sau khi Kha Uyển Hy cắt hết đống rau củ được giao xong thì cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Nàng muốn giúp, nhưng cái nào cũng không rành. Nàng sợ nàng làm hỏng cái gì chắc bị đá ra khỏi đây mất.
Thấy được sự luống cuống của Kha Uyển Hy, Vũ Hàn Ân cũng không muốn làm khó nàng. Cô bảo nàng lại kế bên mình.Vũ Hàn Ân thực hành cho Kha Uyển Hy xem trước cách xếp những lá mì, các thành phần theo thứ tự vào trong khay nướng. Xong qua một lượt mới để cho Kha Uyển Hy làm. Nhìn bóng dáng nàng vụng về đụng đâu sai đó, Vũ Hàn Ân thật muốn gõ đầu nàng vài cái.
Đôi khi cô chỉnh lại cho nàng một chút cách làm của nàng, khiến tình cờ tay hai người chạm phải nhau. Kha Uyển Hy cảm thấy như có một dòng điện chạy khắp thân thể khiến nàng phải rùng mình một cái. Vũ Hàn Ân như thấy được phản ứng của nàng, thức thời thu tay mình lại, xoay đi làm việc khác.
Bốn người cùng làm nên rất nhanh các món ăn đều được hoàn tất. Tổng cộng có bốn món, một phần Lasagna, một phần bò xào bông cải xanh, một phần soup rau củ và một đĩa salad.
Quan Mẫn Tề cùng Vương Huyễn An đương nhiên sẽ ngồi cùng với nhau, đẩy Kha Uyển Hy qua ngồi cạnh Vũ Hàn Ân. Vương Huyễn An ngõ lời muốn thưởng thức một chút rượu, Kha Uyển Hy cũng không từ chối, đi đến tủ rượu. Tủ trưng bày rượu tổng cộng có năm tầng. Nàng nhìn sơ qua một lượt từ trên xuống dưới, ngón tay thon dài lướt qua những chai rượu truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Suy ngẫm một chút liền chọn một chai rượu vang đỏ ở ngăn dưới cùng.
Lúc này Vương Huyễn An đi lấy bốn ly rượu đem tới, Kha Uyển Hy từ tốn rót ra mỗi ly một lượng vừa đủ. Vương Huyễn An đem ly trước mặt nâng lên "Mời."
Không khí lúc đầu có phần hơi ngượng ngùng, nhưng Vương Huyễn An tìm chuyện để nói nên không khí cũng có phần hài hoà hơn. Kha Uyển Hy bên này chỉ biết ngồi ăn chứ không mở miệng lên tiếng nhiều. Chỉ đôi khi có chuyện gì vô tình nhắc đến nàng thì mới nói một xíu.
Vũ Hàn Ân vì có Quan Mẫn Tề cùng Vương Huyễn An ở đây nên cũng bỏ xuống vẻ lạnh lùng thường ngày. Vẫn cùng hai người tiếp chuyện qua lại. Kha Uyển Hy thấy dáng vẻ này của Vũ Hàn Ân thì trong lòng chợt dâng lên từng đợt uỷ khuất. Cô lúc với nàng có bao giờ thấy được dáng vẻ này?
Vương Huyễn An đang cười nói vui vẻ thì mới để ý tới Kha Uyển Hy đang ăn như mèo ngửi kia. Đem một phần lasagna để vào dĩa cho nàng, "Mà Hy Hy à, đúng là quá tình cờ khi em cùng chị họ của tôi là hàng xóm của nhau a?
"Ừ."
"Tiểu khu này tôi thấy rất được. Em chọn được tiểu khu này thì đúng là có mắt chọn lựa a."
"Chỗ này đúng là không tồi. Nhưng có một số cái chưa thật sự hợp ý."
"Chưa hợp ý?" Vương Huyễn An mặt đầy ý cười hỏi nàng. Vương Huyễn An tất nhiên biết rõ tiểu khu này thuộc quyền sở hữu của Vũ Hàn Ân. Để chị họ cô chọn ở đây thì có nghĩa nơi đây thật sự phải là hạng cao cấp. Nhưng bạn nhỏ kia lại không nhận thức được mà bắt đầu lên tiếng ra vẻ bất bình. Có kịch hay để xem.
"Thật sự thì, nơi đây rất tốt. Nhưng mà..." Nàng suy ngẫm một chút.
"Nhưng thế nào?"
"Cảnh quan thì không có gì để chê. Cây xanh có đủ, nhưng hoa thì chẳng thấy đâu. Chẳng có màu sắc."
"..."
"Tôi khá chuộng đồ tây, nhưng hình như chủ sở hữu nơi đây thì không. Khu phức hợp bên dưới chỉ toàn là nhà hàng Á."
"..."
"Còn về chi phí quản lý hàng tháng, cũng thật sự không thấp. Chẳng khác gì là hút máu người."
"..."
"Nếu cô muốn chọn một căn ở đây thì cũng không phải là không thể. Nhưng hẳn là cũng nên xem những nơi khác."
Vương Huyễn An hỏi, Kha Uyển Hy đáp. Nàng rất dõng dạc một lượt liệt kê hết tất cả những thứ nàng chưa hài lòng, mà Không nhận thấy được Vũ Hàn Ân đang đen mặt ngồi kế bên. Như để dẫn chứng, nàng quay sang cô hỏi xem mình nói có đúng không. Vũ Hàn Ân im lặng không nói gì. Nâng ly rượu lên uống một ngụm, chỉ nhẹ gật đầu đáp ứng nàng.
Vương Huyễn An cùng Quan Mẫn Tề bên này đều đang cười thầm trong bụng, trong lòng thầm cầu nguyện cho Kha Uyển Hy. Nhưng mà Kha Uyển Hy em không phải là quá khó tính rồi đi, không nhận thấy được phần lớn là do không hợp với cá nhân em thôi sao. Đó giờ chưa ai từng chê bai tiểu khu này, trên mặt báo còn được tôn vinh không ngớt. Mà qua miệng lưỡi của Kha Uyển Hy thì một chút gì cũng không hài lòng.
Vương Huyễn An lúc này đang cười không ngớt thì chợt nhớ tới gì đó, quay sang Kha Uyển Hy "Hy Hy à, tối nay em có đi làm không? Một chút nữa về tôi cũng tiện đường."
"..."
"Đi làm?" Quan Mẫn Tề nhìn về Vương Huyễn An hỏi.
"Đúng rồi, lần đầu gặp em ấy cũng là ở... Aaaa......" Cô cúi xuống ôm chân mình, nhìn Kha Uyển Hy đầy oai oán.
"..."
Không khí bỗng chốc trở nên im lặng. Nhận thức được Kha Uyển Hy không muốn để cô nói tiếp, Vương Huyễn An cũng không đề cập tới nữa, hướng mọi người sang chủ đề khác.
Kha Uyển Hy thật sự không nói nên lời, nàng đó giờ bao lần không muốn để cô Vũ biết, giờ vô tình để đối phương nghe được. Nhìn sang cô Vũ ngồi kế bên, trên mặt không biểu lộ gì, vẫn như cũ nhã nhặn thưởng thức một chút rượu. Kha Uyển Hy thở dài một cái. Cũng tiếp tục cúi đầu ngồi ăn xem như chuyện vừa rồi chưa xảy ra.
Vũ Hàn Ân ngồi nhìn mọi người trò chuyện với nhau. Cảm giác lâu rồi mới có nhiều người tụ họp với nhau cùng ăn một bữa tối. Nhìn mọi người cười nói vui vẻ như vậy, buông bỏ đi mọi căng thẳng. Cầm ly rượu lên nhấp môi một chút, chất lỏng lạnh lẽo mang theo một chút cay nồng chảy dọc xuống cổ họng, hơi men ập đến quanh quẩn khắp người. Trong lòng cô thoáng qua vài phần khó tả, cảm giác thật sự không tệ.
Đợi mọi người ăn xong, cùng nhau dọn dẹp một chút. Có vài món đồ lấy từ nhà của Vũ Hàn Ân nên Kha Uyển Hy định rửa luôn để trả. Nhưng cô bảo là không cần gấp nên để từ từ cũng được.
Vương Huyễn An cùng Quan Mẫn Tề đã tạm biệt về trước. Nàng lúc này tựa mình vào cửa, chờ Vũ Hàn Ân đang cúi người thay dép ra. Ánh mắt rơi xuống người đối phương, mùi nước hoa vẫn còn quanh quẩn đầu mũi.
Ánh đèn vàng chiếu xuống thân ảnh của đối phương, thân thể mảnh khảnh, ngón tay thon dài. Xương quai xanh lấp ló ẩn hiện làm nàng như bị cuốn vào những khe rãnh sâu hun hút đó. Hình ảnh người trước mặt được nàng cẩn thận khắc hoạ từng chút một vào tâm trí. Dường như tất cả đều trở nên mờ ảo, không rõ hiện thực. Mọi thứ trước mắt, chỉ cần vươn tay là có thể, nhưng không có cách nào chân chính chạm đến được.
Đến khi Vũ Hàn Ân bước ra khỏi cửa, nàng cũng lễ phép chào tạm biệt một tiếng. Nhưng vào lúc này, cô chậm rãi xoay người lại nhìn nàng. Vũ Hàn Ân nhìn nàng thật lâu một hồi, Kha Uyển Hy cũng không lên tiếng.
Sâu thẳm trong ánh mắt đó ẩn chứa điều gì nàng cũng không rõ. Nhưng nàng biết nếu nàng cứ mãi nhìn, thì càng không có biện pháp nào chống cự, càng không có cách nào tự kéo mình ra khỏi ảo giác đó. Kha Uyển Hy bị suy nghĩ của mình doạ sợ, thức thời hướng mắt nhìn sang chỗ khác.
"Lớp trưởng Kha." Vũ Hàn Ân lúc này mới thở dài một hơi, âm thanh quen thuộc lọt vào tai Kha Uyển Hy "Hôm nay em có đi làm không?"