Mộ Dung Viễn Hà trừng mắt, dưới thần thức của cao thủ Thiên Dương Cảnh, cho dù có là ảo ảnh, cũng khó mà né tránh công kích tứ phía như vậy. Nhưng mà hắn đã nhằm, trước mặt hắn, năm vị cao thủ Thiên Dương Cảnh kia giống như điên vậy, thế mà tự công kích lẫn nhau!
Mà Lam Nguyệt lúc này, đang lơ lửng trên không, Cửu Linh Hàn Dực trên lưng trải dài, nàng lúc này hai tay ôm trước ngực, đôi mắt màu u lam xinh đẹp tựa như yêu tinh, đôi mắt kia đẹp hơn bình thường gấp trăm lần. Đám người bên dưới tựa hồ vẫn rơi vào ảo giác nàng tạo ra, công kích lẫn nhau.
Đôi cánh, Linh khí hóa dực, Đế.. Đế Phân Cảnh?
Mộ Dung Viễn Hà trong lòng run lên, cô ta còn trẻ như vậy, lý nào tu vi lại đạt đến cấp bậc đó!
Đôi cánh sau lưng Lam Nguyệt khẽ vô, nàng từ trên trời bay xuống, sà vào lòng Huyền Tịch. Hắn cùng lúc đưa tay, hết sức nhẹ nhàng đón lấy nàng, Cửu Linh Hàn Dực cũng chậm rãi tiêu biến.
Lúc này, năm vị cao thủ kia cũng đã phát hiện không đúng, ngừng công kích lẫn nhau, ảo giác Lam Nguyệt tạo ra đã hết tác dụng. Nàng bĩu môi, đưa mắt nhìn qua, một trong năm người liền quát:
"Đừng nhìn vào mắt ả!"
Năm người vội vàng nhắm mắt lại, Lam Nguyệt thấy vậy, lại nhe răng cười nhạo một tiếng.
Làm như bí thuật này dễ dùng lắm vậy, nàng cũng không rảnh phí linh hồn lực lên đám người này, dù sao cũng không dễ phục hồi.
Lam Nguyệt rút ra một thanh chủy thủ, nháy mắt đó, nàng rời khỏi vòng tay của Huyền Tịch, một đường đánh tới chỗ năm người kia.
Vạn kiếm quyết, thứ thứ nhất, Vân Phi Loạn Vũ!
Chuyển thủ trên tay nàng mặc dù nhỏ, nhưng thiên biến vạn hóa, thân pháp nàng cũng vô cùng quỷ dị, không có dấu vết của bộ pháp, lại quỷ dị khó lường.
Năm người đối phó nàng, lại không dám mở mắt, đúng là có chút ở thế hạ phong.
Mộ Dung Viễn Hà đứng phía sau Huyền Tịch, không dám vọng động bước qua hỗ trợ. Hắn cảm giác chỉ cần hắn động thủ, vậy hôm nay đừng mong sống sót rời khỏi!
Nhìn đám người kia chật vật không chịu nổi, ông đột nhiên hối hận hôm nay đuổi theo đến đây. Rõ ràng lúc đầu, hai bên cùng chiến tuyến, lúc này lại phải vì Tứ Ấn mà trở mặt.
"Phượng Lam Nguyệt, ngươi đi quá xa rồi."
Lúc này, Lam Nguyệt đột nhiên nghe được một giọng nữ từ trong đầu nàng vang lên, khiến động tác của Lam Nguyệt bất chợt khựng lại.
Huyền Tịch vẫn luôn chú ý phía nàng, thấy sắc mặt Lam Nguyệt thay đổi, lập tức nhíu mày.
Lam Nguyệt mấp máy môi, nàng cảm giác một trận hàn ý từ chân xong thẳng lên đầu, khiến cả người không rét mà run. Nàng cảm giác sinh mạng của bản thân như đang bị ai đó nắm lấy, cảm giác này với người cao ngạo như Lam Nguyệt mà nói, thập phần khó chịu.
"Đại Thần.."
Lam Nguyệt cảm giác không gian xung quanh nàng bị bóp méo, nàng chỉ kịp thấy Huyền Tịch đang lao tới, vừa gọi hắn một tiếng, trước mắt liền một mảnh quay cuồng.
Cảm giác này nàng biết! Giống hệt khi nàng đi vào Phượng Linh Giới! Là dịch chuyển không gian!
"Nha đầu, cẩn thận, đối phương là Hóa Thần Cảnh!"
Lam Nguyệt chỉ nghe Quân Vô Nhai trầm giọng nói, cảnh vật trước mắt đã thay đổi. Lam Nguyệt khẽ nâng mi, không thể quen thuộc hơn, Lạc Nhật sơn mạch!
Thế nhưng trong chớp mắt, nàng bị đưa đi xa cả ngàn dặm!
"Quân Vô Nhai, ngươi cảm nhận được đối phương không?"
Nàng chỉ mới vào cảnh giới Thiên Dương Cảnh, so với cảnh giới Hóa Thần trong truyền thuyết kia, đúng là giun dế.
"Không có, có vẻ hắn ở lại giữ chân tiểu tử kia. Mà xung quanh ngươi lúc này có đến năm cao thủ, đều hơn ngươi một đại cảnh giới, một kẻ đạt tới cảnh giới Đế Phân Cảnh."
Quân Vô Nhai vừa nói xong, bốn hắc y nhân đột ngột hiện thân, tứ phía vây quanh nàng. Còn một kẻ nữa đâu? Không phải Quân Vô Nhai nói có đến năm tên sao?
Khinh thường nàng nên không xuất hiện?
"A, xuất động bốn cao thủ Thiên Tôn, một vị Đế Phân, đúng là xem trọng một Thiên Dương cảnh nhỏ bé như ta mà."
Lam Nguyệt cười lạnh, thanh âm mang theo nồng đậm chế giễu. Quân Vô Nhai nhíu mày, nha đầu này, dù hiểm cảnh nào cũng bình tĩnh thong dong như vậy? Nàng là không sợ chết, vẫn là đã tìm được cách đối phó?
Bốn hắc y nhân kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ một Thiên Dương Cảnh nho nhỏ như nàng có thể phát giác được tu vi của bọn họ, hơn nữa còn phát hiện một người vẫn chưa lộ diện.
"Hahaha.. nữ nhi của Hạo Thiên và Dung Tuyết tiên tử, quả nhiên không thể xem thường, thế nhưng có thể phát hiện ra lão phu."
Lam Nguyệt ngoài mặt không biểu lộ gì, trong lòng lại âm thầm lạnh lẽo.
Hạo Thiên là tên Phượng Lâm Thiên dùng ở Trung Châu đại lục, Huyền Linh đại lục không ai biết. Người này không chỉ biết phụ thân, mà còn biết mẫu thân nàng?
Lam Nguyệt hơi nắm chặt tay, hắn là người của Trung Châu đại lục? Là người đại tông môn? Vẫn là kẻ thù của Phụ thân nàng?
"Nha đầu, cẩn thận. Nếu quả thật nguy hiểm, trốn vào Phượng Linh Giới."
Quân Vô Nhai trầm giọng nhắc nhở. Lam Nguyệt âm thầm gật đầu. Nếu quả thật không làm gì được, e là chỉ có thể tạm tránh đi, đợi Huyền Tịch đến.
Mà lúc này phía bên kia, Huyền Tịch sắc mặt tối sầm nhìn Lam Nguyệt biến mất trước mặt mình, trên người hắn thứ vĩnh viễn không tồn tại là sát khí, lúc này lại dày đặc hơn bất kỳ ai.
Hai vị cao thủ Hóa Thần cảnh hiện thân, ý định hết sức rõ ràng.
Tìm cách tách hắn và Nguyệt Nhi ra, lại để hai cao thủ Hóa thần Cảnh giữ chân hắn.
Bọn chúng muốn mạng Nguyệt Nhi?
Hai người chặng đường Huyền Tịch cũng không có che mặt hay cố tình ẩn giấu thân phận, là một nam một nữ, có vẻ là một đôi đạo lữ. Nam tử lên tiếng trước.
"Chúng ta biết các hạ không phải kẻ tầm thường, cũng không muốn chọc vào. Tuy nhiên chuyện của Phượng Lam Nguyệt và chủ nhân nhà ta, bất đắc dĩ phải xuống tay với các hạ."
Huyền Tịch đáy mắt lạnh lẽo liếc qua hai người, chậm rãi phun ra hai chữ:
"Ngươi xứng?"
Nữ tử nghe vậy, cười khanh khách nói:
"Giết ngươi đúng là phu phụ bọn ta có chút khó khăn, nhưng mà cầm chân ngươi một chút, không phải là không thể. Không phải, ngươi đang bị thương sao?"
Huyền Tịch hiện tại lo lắng cho Lam Nguyệt, cũng không muốn ở đây dây dưa lâu dài với bọn họ. Dù có Quân Vô Nhai kia, hay là Phượng Linh Giới, chỉ sợ đối phương có một cao thủ Đế Phân Cảnh phong bế không gian, nàng ấy liền không có chỗ trốn.
Đánh nhanh thắng nhanh!
Đồng tử Huyền Tịch chuyển sang tử sắc, hắn nâng tay, kim sắc thần lực cuồn cuộn mà ra, khí tức áp đảo lập tức khiến một nam một nữ kia biến sắc.
Thần lực, đây là một khái niệm hoàn toàn khác, một cấp bậc hoàn toàn khác so với Linh lực. Phàm nhân Hóa Thần Cảnh, mang tiếng đứng đầu Đại lục, thực chất bọn họ chỉ nửa bước tiếp xúc đến Tiên lực, còn chưa chính thức sử dụng tiên lực, huống hồ đứng trước mặt Thần lực, quả thật yếu ớt không chịu nổi.
Hai người vốn đạp không mà đứng, lúc này áp lực từ Huyền Tịch tỏa ra, khiến bọn họ từ trên cao rơi thẳng xuống đất, thanh âm thật lớn, đám người của Tứ Đại thế gia đều run rẩy quỳ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt.
Người này rốt cuộc là ai?
Huyền Tịch lơ lửng đứng trên không, cả người hắn bao phủ một tầm kim quang nhàn nhạt, phía sau là một vòng tròn đồ án vàng kim thần bí, tương tự, giữa mi tâm của hắn cũng xuất hiện một ấn ký đặc biệt màu vàng kim. Đôi mắt tử sắc kia mang lại cảm giác vô cùng thần bí, tựa như vô cùng vô cực, tựa như đi qua vô số năm tháng thời gian, chứng kiến vật đổi sao dời, thiên địa nhật nguyệt biến động, khiến người ta nhìn vào vừa cảm thấy sợ hãi lại cảm thấy kính trọng.
Đây chính là Thần, đứng trước mặt Thần, tất cả đều nhỏ bé không đáng nhắc tới!
Hai cao thủ Hóa Thần Cảnh mới vừa rồi còn cười khanh khách, cao cao tại thường đứng trên cao, lúc này lại nằm rạp dưới đất, cơ thể vặn vẹo co rúm. Bọn họ lúc này hoảng sợ, tại sao? Cảm giác đáng sợ này, giống hệt như lúc bọn họ đối mặt với chủ nhân.
Cùng là Hóa Thần cảnh, nhưng giữa bọn họ, là chênh lệch trên trời dưới đất!
Trong tâm bọn họ lúc này, là sợ hãi tột độ. Đã bao lâu rồi, bọn họ đã không nếm trải loại cảm giác này rồi?
"Tôn giả! Tôn giả tha mạng!"
"Tôn giả! Chúng ta không dám nữa, ngài niệm tình chúng ta.." tu hành cực khổ.
Nhưng mà, lời còn chưa thể nói ra, Huyền Tịch chỉ lạnh nhạt phất tay, "ầm" một tiếng nổ lớn, hai vị Hóa Thần Cảnh cứ thế Hôi phi yên diệt.
Đám người Tứ đại gia tộc lúc này càng cúi rạp đầu, không ngừng run rẩy. Áp lực cùng sát khí từ Huyền Tịch lúc này, khiến bọn họ hít thở không thông.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, áp lực cùng sát khí cuồn cuộn kia đã biến mất không chút dấu vết. Sáu người nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt một khoảng trống vắng, cái gì đều không có. Nếu không phải cái hố lớn còn ở đó, bọn họ đều nghĩ, tất cả chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Mộ Dung Viễn Hà ngồi phịch xuống đất, mồ hôi trên người ướt đẫm cả y phục, ông run rẩy lau mồ hôi trên mặt, mở miệng nói.
"Chuyện của Tứ ấn, dừng, dừng lại ở, ở đây đi, đi."
Mở miệng rồi, ông mới phát hiện, giọng mình run rẩy lợi hại, thanh âm lúc này vẫn còn đang phát run. Mà lúc này, một mùi hương khó ngửi lan ra, Mộ Dung Viễn Hà quay đầu lại nhìn năm người kia, thần sắc có chút vi diệu.
Có lẽ bọn họ vừa rồi ra tay với vị Môn chủ Cửu Môn, lúc này lại thấy năng lực của nam nhân của nàng, so với hắn sợ hãi hơn cũng đúng.
Đám người kia vẫn chưa hồi thần, hơn nữa lúc này dưới thân còn không khống chế được mà.. Mộ Dung Viễn Hà âm thầm cảm thấy may mắn, ít nhất, ít nhất ông còn chưa đến nỗi mất mặt như vậy.
* * *
Quay ngược thời gian một chút, bên kia, Lam Nguyệt một thân tu vi Thiên Dương cảnh, phải đối đầu với năm vị cao thủ hơn mình một hai đại cảnh giới.