Bản đồ tàng khuyết ?
Lam Nguyệt lập tức có hứng thú. Trong những buổi đấu giá như thế này, những thứ tàng khuyết mà đưa ra đấu giá, có đến 9 phần là đồ tốt !
“Giá khởi điểm, 5000 kim tệ, mỗi lần tăng giá không ít hơn 100 !”
“…”
Những thứ tàng khuyết như này, quả thật rất hiếm khiến người ta động tâm. Số lượng người ra giá cũng cực kỳ thưa thớt. Tuy nói bản đồ tàng khuyết có thể là bản đồ của một di tích lớn nào đó. Nhưng cũng cần cơ duyên cực kỳ lớn, mới có thể thu gom được toàn bộ.
Nói xui xẻo một chút, không chừng một phần trong đó sớm đã bị hủy hoặc hư hỏng mất. Vậy bỏ mấy ngàn lượng không phải chỉ thu được một miếng vải rách sao ?
“Sư tôn, ta muốn mảnh bản đồ đó.”
Tiết Thanh Hàn phía sau đột ngột lên tiếng, Lam Nguyệt sửng sốt một chút, hơi nhướng mi, quay đầu nhìn hắn.
“Cũng chỉ là bản đồ tàng khuyết, có hứng thú như vậy ?”
Vẫn còn chưa biết tấm bản đồ đó thật sự dẫn đến cái gì đâu, lỡ như chỉ là một tấm bản đồ bình thường.
Vậy chẳng phải là lỗ nặng sao ?
Tiết Thanh Hàn nhìn nàng, kiên định nói:
“Sư tôn yên tâm, Thanh hàn có một năng lực đặc biệt, ta có thể thẩm định cũng như phục chế tàng đồ.”
Lam Nguyệt kinh ngạc, không ngờ tiểu đồ của nàng lại có tài lẻ như vậy. Nếu nó lên tiếng, chắc hẳn lai lịch của tấm tàng đồ kia cũng không tầm thường.
“Được, coi như quà vi sư tặng con. Mua !”
Lam Nguyệt vung tay, đương nhiên hào phóng mua. Dù sao bên cạnh còn có một vị đại thần, nàng cũng không tin không trả nổi.
“10000 kim tệ !”
“…”
Phía dưới vẫn đang không ngừng đấu giá, nhưng thanh âm Lam Nguyệt vừa vang lên, lập tức không có một tiếng kêu giá nào vang lên. Lam Nguyệt không khỏi sửng sốt, 10000 kim tệ mặc dù lớn, nhưng so với đám thổ hào ở nhà đấu giá này vốn không là gì cả.
“10 vạn kim tệ lần 1, 10 vạn kim tệ lần hai ! !0 vạn kim tệ lần 3 ! Chúc mừng tàng đồ thần bí thuộc về phòng chữ Thiên thứ nhất !”
Đợi tiếng đấu giá sư vang lên, Tàng đồ đến tay, Lam Nguyệt vẫn có chút mộng.
“Kỳ lạ, tại sao ta kêu giá, lại không có ai tranh tàng đồ nữa ?”
Tiết Thanh Hàn lúc này mới lên tiếng giải thích.
"Sư tôn, người nên nhớ chúng ta lấy thân phận sứ giả Thần điện đến Nhà đấu giá, phòng chúng ta đang ở là căn phòng chữ Thiên cao nhất của nhà đấu giá. Có thể bước vào căn phòng này, chỉ cần lên tiếng, tuyệt đối sẽ không có người tranh. Ngoại trừ ba món áp cuối của buổi đấu giá ra."
Lam Nguyệt sửng sốt, vậy không phải nói nàng muốn cái gì đều có thể đến tay sao ?
Xem ra Thần Điện ở các đại lục đều được kính trọng vô cùng. Chỉ riêng phòng đấu giá này thôi cũng đủ thấy rồi.
Thần Điện, là thế lực cuối cùng ở Hạ giới có quan hệ với Thần tộc.
Thần tộc, chủng tộc mà muốn gặp cũng không thể nào gặp được nữa. Theo Cửu Thiên Sử Lục ghi lại, Thần tộc sớm đã diệt tuyệt từ mấy vạn năm trước rồi. Những người mang danh Thần tộc hiện tại, cũng không phải chân chính là Thần tộc nữa.
Nhưng mà, hình như bên cạnh nàng đây, vị Đại Thần này, chắc chắn chính là Thần Tộc chân chính rồi.
Nghe nói Thần tộc đều sinh ra từ Hỗn Độn, mắt mang dị sắc, Thần hồn hay Thần lực cũng vô cùng mạnh mẽ.
Xem ra muốn ở bên cạnh hắn, khó khăn nàng phải vượt qua, không phải nhỏ...
Phiền phức thật.
"Làm sao vậy ?"
Thanh âm trầm thấp bên cạnh vang lên, Lam Nguyệt đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Huyền Tịch đang chăm chú nhìn nàng, đồng tử ánh lên chút tử sắc. Mặc dù đeo một chiếc mặt nạ, nhưng dung mạo vẫn mê hoặc lòng người như vậy.
"Không có, chắc hẳn sắp đến món của ta rồi, nhìn một chút đi."
Phiền phức này, nàng còn rất hài lòng. Trên đời này, còn chưa có thứ gì làm khó được Phượng Lam Nguyệt nàng !
"Vật phẩm tiếp theo, là món đầu tiên, là một trong ba món bảo vật quý giá nhất hôm nay ! Hồi Thần Đan !"
Chính là nó !
Hồi Thần Đan !
Hồi Thần Đan xuất hiện, các thế lực từ lúc bắt đầu vẫn chưa nhúng tay, cũng bắt đầu ngo ngoe rụt rịch.
Hồi Thần Đan, vừa nghe tên đã biết công dụng của nó. Linh lực tiêu hao, có thể tu luyện khôi phục được, nhưng Thần hồn tổn thương, chỉ có thể chậm rãi khôi phục. Hồi Thần Đan không phải đan dược, mà là một viên Đan châu nuôi dưỡng Thần hồn. Nghe nói, nó còn có thể giúp người chữa trị chứng mất hồn.
"Nói đến cái này thuộc hạ mới nhớ, Hoàng đế Nam Huyền Quốc bệnh nặng, đã lâu không thượng triều. Cũng từng có tin đồn ông ta bị chứng mất hồn...."
Hoàng thất Nam Huyền lần này chắc sẽ không bỏ qua cơ hội đạt được Hồi Thần Đan.
Gian phòng khách quý của Phong Uyển. Hai nam tử đi cùng nàng, một người ánh mắt đã động.
Lần này hắn theo Phong Uyển đến Đấu giá hội này, cũng vì Hồi Thần Đan mà đến ! Nếu có được Hồi Thần Đan, hắn không chừng có thể cứu được Phụ hoàng, giải quyết mối nguy của Nam Huyền !
"Bắc Ly Dạ, ngươi tốn nhất không cần tốn công làm gì. Bằng ngươi cũng muốn đoạt Hồi Thần Đan sao ?"
Nam tử bên cạnh mở lời, thanh âm dễ nghe, lời nói lại không mấy phần dễ nghe.
Nam Cung Tĩnh Du nhếch môi, ánh mắt trêu tức lẫn xem thường nhìn Bắc Ly Dạ.
Bắc Ly Dạ cắn răng, hơi rũ mắt, cũng không đáp lại Nam Cung Tĩnh Du.
Hừ !
Nam Cung Tĩnh Du thấy không thú vị, hừ lạnh một tiếng. Phong Uyển vừa ra ngoài trở lại, nhìn hai người, khẽ nhíu mày:
"Có chuyện gì sao ?"
Bắc Ly Dạ không để Nam Cung Tĩnh Du nói bậy, lập tức trả lời:
"Phong tiểu thư, không có gì. Chỉ là món bảo vật đầu tiên hôm nay đã lên rồi."
"Ồ ? Là thứ gì ?"
Phong Uyển chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình, tùy ý hỏi một tiếng.
"Là Hồi Thần Đan."
"Hồi Thần Đan ? Không có hứng thú."
Phong Uyển nhàn nhạt nói, trong mắt lúc này chỉ chú ý đến phòng Chữ Thiên số một.
Nữ nhân ngoài cửa kia, lúc này chắc hẳn đang ở đó.
Ả ta chắc hẳn không phải sứ giả, sứ giả hẳn là nam nhân thần bí bên cạnh. Mai mắn nàng lúc đó chỉ đắc tội nữ nhân kia, vẫn chưa đắc tội sứ giả.
"20 vạn kim tệ !"
"21 vạn kim tệ !"
"50 vạn kim tệ !"
"...."
"100 vạn kim tệ !"
Xôn xao !
Người hô giá là một giọng nữ. Lần đầu ra giá liền đẩy lên gấp đôi ! Thổ hào a ! Quả nhiên là phòng chữ Thiên !
"Phòng chữ Thiên số 6 ra 100 vạn kim tệ ! "
"110 vạn kim tệ !"
Ngay lập tức có người gọi giá, chỉ là nữ tử kia đã lập tức nâng giá.
"200 vạn kim tệ !"
Lam Nguyệt chống cằm. Nàng đang có suy nghĩ, nữ tử này không phải là chủ của viên Đan châu này đang muốn tăng giá đó chứ ? Hoặc là... kẻ ngốc nhiều tiền ?
Hắc xì !
Lúc này, trong phòng chữ Thiên số 6, nữ tử hồng y đỏ rực hắc hơi một tiếng, hơi xoa xoa mũi.
"Kỳ lạ, ta cũng không có bị cảm a."
Chẳng lẽ là kẻ nào lại đang tơ tưởng đến nàng ??
"Lan Vi, muội tăng giá nhanh như vậy làm gì ? Còn gấp không chờ nổi sao ?"
Nam nhân ngồi phía sau bất đắc dĩ lắc đầu. Mặc dù mục đích của bọn họ là Hồi Thần Đan, nhưng cũng không nhất thiết phải mua đắc như vậy a.
"Đại ca ! Chuyện này liên quan đến tính mạng của ngũ ca ! Muội không thể không chú tâm !"
Mộ Dung Lan Vi lập tức phản bác, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm trọng.
Chỉ còn thời gian một tháng, nếu không lấy được Hồi Thần Đan, chỉ sợ ngũ ca sẽ hồn phi phách tán mất !