Lam Nguyệt và Diệp Mộng đến quảng trường, trên quảng trường lúc này đã đứng rất nhiều người. Tất cả đều là những luyện đan sư trẻ tuổi của đại lục.
"Ngươi cũng lên đó đi."
Lam Nguyệt nâng mắt nhìn một lượt các luyện đan sư, mở miệng.
"Tiểu thư, ta nhất định sẽ giành hạng nhất."
"Được."
Diệp Mộng khẽ mỉm cười, sao đó xoay người bước lên quảng trường.
Lát sau, một người che mặt thần bí cũng theo chân bước lên. Người này khí tức có chút âm u, cả người tỏa ra mùi tử khí nồng nặc, khiến Lam Nguyệt không khỏi nhíu mày.
Nơi hắn bước đi, người xung quanh đều không tự chủ được tránh ra.
"Là một ma tu."
Thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên bên tai, Lam Nguyệt giật mình quay đầu, đã thấy Huyền Tịch đứng phía sau nàng từ lúc nào.
"Chàng cũng đến ?"
Nàng tưởng hắn không thích chỗ đông người. Không ngờ lại đến.
"Vừa đến."
Lam Nguyệt cười khẽ, liếc qua tên hắc bào nhân trên quảng trường, hơi nhíu mi, đưa tay kéo lấy tay Huyền Tịch rời đi.
"Chúng ta đến tửu lâu đối diện xem đi."
Từ trên cao, cũng dễ dàng quan sát hơn.
Hai người lập tức đến tửu lâu, nơi này là phòng riêng, khá yên tĩnh. Hai người ngồi cạnh cửa sổ, Lam Nguyệt cũng gọi một ít bánh ngọt, cùng trà ngon.
"Chàng nói tên bên dưới là ma tu ? Ma tu còn có thể ngang nhiên xuất hiện giữa đại hội luyện đan lớn nhất đại lục như vậy sao ?"
Huyền Tịch khẽ gật đầu, chậm rãi mở miệng :
"Hắn dùng bảo vật che giấu khí tức, tu vi không thấp, người bình thường không thể phát giác."
Lam Nguyệt nhíu mày, đến nàng cũng chỉ có thể phát giác có chút không đúng, nhưng cũng không đoán ra được thân phận ma tu của hắn, vậy thì cao thủ của Huyền Linh đại lục hoàn toàn khó lòng phát giác.
Một Thẩm gia cũng đủ khiến nàng cảm thấy phiền phức rồi, hiện tại lại thêm một ma tu không rõ lai lịch.
Hy vọng tên Ma tu này không có ý đồ gì xấu xa.
"Mau nhìn ! Là Thẩm thiếu gia đến rồi !"
"Oa, Thẩm công tử quả nhiên vẫn đẹp trai như vậy !"
"Công tử, công tử !"
Phía dưới quảng trường một mảnh xôn xao náo động, lúc này, đám người tránh ra, nhường đường cho một một nam tử thanh tú phong nhã.
Hắn tay cầm quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy. Trên môi cũng hơi cong lên ý cười tà tứ lại không mất phần ôn hoà. Khoé mắt hoa đào hơi cong lên, nhìn như ôn nhuận như ngọc, lại lạnh nhạt không gần không xa.
Lam Nguyệt hơi nhíu mi. Đây chính là Thẩm Minh Tu ? Khí chất này… có đến tám phần giống với Tuyên Vọng.
"Người quen ?"
Thanh âm Huyền Tịch vang lên, Lam Nguyệt liền thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn hắn, mỉm cười:
"Mục tiêu nhiệm vụ. Sao hả ?"
Huyền Tịch quay đầu, thanh âm nhàn nhạt:
"Không có gì."
Lam Nguyệt tủm tỉm cười, khẽ chớp mắt:
Thẩm Minh Tu, là thiếu chủ của Thẩm gia. Người ta cần cứu, nói không chừng phải bắt đầu từ tên này rồi.
"Nếu cần hỗ trợ, nói với ta một tiếng."
"Ừm."
Chào mừng tất cả các luyện đan sư trẻ tuổi của đại lục đến với Đại hội luyện đan năm năm một lần của Hiệp hội luyện đan sư.
Thanh âm vang vọng khắp quảng trường Thiên Âm, Lam Nguyệt ghé mắt nhìn xuống, người chủ trì đại hội đã cất lời, tức là tất cả các luyện đan sư đều đã đến đủ.
Giám khảo cũng đã đến đầy đủ, tổng cộng có bốn người. Có hai người đến từ hoàng thất Tây Âm, hai người là trưởng lão và hội phó hiệp hội luyện đan sư.
Lam Nguyệt nâng mắt nhìn một vòng, lại nhìn thấy Phượng Lam Vũ đứng trên quảng trường. Thì ra tiểu muội muội này của nàng đến nơi này là để tham gia luyện đan.
"Trước khi vòng loại bắt đầu, tại hạ xin phép tuyên bố quy định của đại hội…"
Sau đó là một loạt các quy định được nêu ra, đại khái là các vi phạm về gian lận, độ tuổi không đúng quy định…
Sau một loạt các quy định được công bố, vòng loại cũng chính thức diễn ra. Chỉ mới vòng loại đã trực tiếp luyện chế Tam phẩm đan dược, Thanh Tâm đan.
Đã có rất nhiều Luyện đan sư bỏ cuộc rời quảng trường, đại khái chỉ còn hơn trăm người là trụ lại thành công. Vòng loại của đại hội kết thúc vô cùng suôn sẻ. Người giành hạng nhất, không quá khiến nàng bất ngờ, là Diệp Mộng.
Dù sao Diệp Mộng cũng là thiên tài luyện đan sư trời sinh, thiên phú vô cùng tốt, thiên tư hơn người, dù là đại lục cấp cao cũng là một thiên tài hiếm có. Chỉ hơn một năm đã có thể trở thành tứ phẩm luyện đan sư, có thể nói, Diệp Mộng sinh ra là để làm luyện đan sư.
Thẩm Minh Tu thế nhưng cũng không tồi, về thứ hai. Nhưng hắn tựa hồ không hài lòng với vị trí này. Vốn lúc đầu mọi sự chú ý đều đặt lên người Thẩm Minh Tu và vài vị thiên tài khác.
Nhưng Diệp Mộng đột nhiên xuất hiện, cũng khiến cho hào quang của hắn bị che lấp phần nào.
Những đối thủ nặng cân cũng đã chú ý đến Diệp Mộng, bọn họ không nghĩ đột nhiên xuất hiện một thiên tài thế này, Diệp Mộng làm việc cho Cửu Môn, cũng chưa từng để lộ thiên phú của bản thân. Cho nên Diệp Mộng, cái tên này chưa từng xuất hiện trong giới luyện đan.
__________
"Tiểu thư, Diệp Mộng không phụ sự mong đợi của người, giành được quán quân."
Diệp Mộng vừa rời quảng trường thi đấu, đã đến tửu lâu tìm Lam Nguyệt. Lam Nguyệt khẽ gật đầu, mỉm cười trả lời :
"Làm không tồi, chỉ là ngươi bây giờ đã bị bọn họ chú ý rồi. Phải cẩn thận."
Những thế lực khác nàng không rõ, nhưng nói không chừng Thẩm gia sẽ ra tay với Diệp Mộng.
"Vâng, tiểu thư."
Diệp Mộng cung kính đáp, nàng chần chờ một chút, lại mở miệng:
"Tiểu thư, có chuyện này, lúc trên quảng trường, thuộc hạ cảm nhận được có gì đó bất thường, nhưng lúc đó lại không thể phân tâm, lúc hoàn thành luyện đan, cảm giác bất thường kia liền biến mất."
Lam Nguyệt nhíu mày, Luyện đan sư có giác quan rất nhạy cảm, nếu quả thật như Diệp Mộng nói, vậy đại hội luyện đan này chắc chắn không bình thường.
"Chuyện này ta sẽ điều tra, ngươi tiếp tục phát huy."
"Vâng."
________
Sáng hôm sau, vòng thứ hai của đại hội diễn ra. Lần này các thí sinh tham dự còn khoảng 150 người.
Lần này Lam Nguyệt đứng gần đài diễn ra cuộc thi, Huyền Tịch thì vẫn ở tửu lâu bên cạnh quan sát từ xa.
Nếu giống như Diệp Mộng nói, dựa vào dị đồng, nàng chắc chắn sẽ phát giác. Nếu nàng không thể phát giác, không phải còn có Huyền Tịch sao ?
“Vòng thứ hai sẽ luyện chế thượng phẩm Tam phẩm đan dược, Định hồn đan.”
Đề thi vừa ra, những người xem thi đấu không ngừng kinh ngạc cảm thán. Vừa vào vòng một đã là tam phẩm đan dược.
Mặc dù là hạ phẩm, nhưng cũng là loại khó luyện chế nhất rồi. Đại hội luyện đan năm nay quả thật khó hơn mọi năm rất nhiều.
“Hửm ? Ngươi không phải cô nương hôm qua sao ? Nè !”
Một giọng nói đột ngột vang lên, Lam Nguyệt nâng mắt, đã thấy Ninh Hạo trong đám đông chen đến, đi tới bên cạnh nàng.
“Nè, không ngờ lại gặp ngươi ở đây đó. Đại hội này đúng là đông thật.”
Ninh Hạo vừa đến, liền thở phào một hơi. Lam Nguyệt nâng mi nhìn hắn, có chút muốn hỏi hắn và Phượng Lam Vũ là chuyện như thế nào.
Từ lúc ở bí cảnh ra, cũng chưa gặp qua hắn, không nghĩ đến lại thay đổi lớn như vậy. Chắc hẳn Ninh lão hầu gia cũng vui mừng đến lên trời đi.
“Ngươi nhìn đi, bên đó, là cô gái mặc y phục màu xanh bên kia. Đó là bằng hữu của ta, nàng ấy rất lợi hại.”
Lam Nguyệt không ngờ hắn lại mở miệng trước, không khỏi thuận bước tiến tới, hỏi:
“Ngươi thích cô ấy ?”
Ninh Hạo vốn là người thật thà, mọi suy nghĩ đều viết lên mặt. Hắn nghe Lam Nguyệt hỏi, mặt lập tức đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.
“Ta, ta, ta… đương nhiên là thích, nàng là người ta yêu…"
Thanh âm hắn ngày càng nhỏ, bất quá Lam Nguyệt vẫn nghe thấy. Nhìn hành động của hai người, nàng đại khái có thể đoán được.
"Mặc dù, mặc dù nàng hiện tại vẫn chưa thích ta, nhưng mà, nhưng à ta sẽ nổ lực, ta sẽ trở nên ưu tú !"
Thật không ngờ Lam Vũ và Ninh Hạo lại thành một đôi. Có lẽ tên ngốc Ninh Hạo không phát hiện, nhưng theo nàng thấy, Lam Vũ có lẽ cũng đã thích hắn, chẳng qua nàng vẫn chưa nói ra mà thôi.
Bất quá, Lam Vũ dù sao cũng xem như là muội muội của nàng, vẫn nên kiểm tra Ninh Hạo một thời gian nữa đã.
Nàng từng nghĩ Phượng Vân Tường thích Phượng Lam Vũ, xem ra là nàng nghĩ nhiều. Hai người bọn họ hẳn chỉ là tình cảm huynh muội mà thôi.
!!!?
Có khí tức lạ !
Ánh mắt Lam Nguyệt sắc bén liếc qua quảng trường. Lam đồng sáng lên, nàng cảm nhận được một luồng khí tức vô hình lướt qua Quảng trường thi đấu.
Lam Nguyệt dõi theo khí tức kia, phát hiện một kẻ khả nghi. Người kia tựa hồ cũng phát giác ánh mắt của Lam Nguyệt, lẫn vào đám đông.
Muốn chạy !?
Lam Nguyệt không nói lời nào, lách người đuổi theo. Lam Đồng giúp nàng định vị được vị trí của tên kia, may mắn không mất dấu.
Lam Nguyệt đuổi theo hắn, rời quảng trường Thiên Âm. Nàng đuổi đến một con hẻm, liền không thấy người đâu nữa.
"Đây là..."
Nguy rồi ! Là kế điệu hổ ly sơn !!
"Aaaaa !!!!"
Tiếng hét phát ra từ phía quảng trường !!
"Chết tiệt !"
Lam Nguyệt nhanh chóng quay lại. Nhưng mọi chuyện không giống nàng lo sợ.
Quả thật đã xảy ra chuyện, nhưng không phải không thể giải quyết được.
Lúc Lam Nguyệt quay lại, cả quảng trường đã bao phủ đầy hắc khí. Tiếng hét kia vang lên từ những người bị nhiễm hắc khí, đau đớn kêu gào.
Nàng nhíu mi, khí tức này, thế nhưng có phần giống với Ma khí, nhưng lại không phải ma khí.
Bất quá hắc khí còn chưa kịp làm hại ai, một ánh kim quang sáng chói chiếu xuống, đem hắc khí toàn bộ thiêu đốt. Đến hắc khí xâm nhập vào cơ thể cũng bị kim quang rột rửa.
Lúc này, Hắc khí bị đốt cháy toàn bộ. Luyện đan sư trên đài đều đồng loạt ngất xỉu. Chỉ duy nhất một luyện đan sư mặc Hắc bào là đứng. Hắc khí bị cuốn đi, người đó tựa hồ cũng không ngờ đến, có chút không phản ứng kịp.
Lúc này, một thân ảnh từ từ đáp xuống quảng trường. Tử y bay múa, bộ dáng ung dung lại uy nghiêm tôn quý.
Huyền Tịch !
Hắc bào nhân cảm thấy không ổn, xoay người muốn chạy. Lam Nguyệt đương nhiên không để hắn chạy thoát, không cần Huyền Tịch ra tay, nàng lập tức xông lên cản đường.
"Muốn chạy ? Nào có dễ như vậy !"
Lam Nguyệt vừa muốn ra tay, hắc bào nhân cũng xuất thủ. Hắc khí từ bàn tay hắn dâng lên, hướng Lam Nguyệt đánh tới.
Lam Nguyệt cảm thấy khí tức này vô cùng quỷ dị, lại không nghĩ ra được quỷ dị như thế nào, chỉ có thể nghênh đón.
Nhưng nàng chưa chạm vào hắc khí kia, đã bị Huyền Tịch kéo ra. Tử Kim sắc linh lực đem người kia đánh bậc ra.
"Cút ra !"
Ánh mắt Huyền Tịch lạnh lẽo, hắc đồng giống như chuyển sang một màu tử sắc, khiến hắc bào nhân không tự chủ được rùng mình. Hắn đưa tay bóp lấy truyền tống linh trận, biến mất tại chỗ.
Lam Nguyệt ôm lấy Huyền Tịch, nhíu mày, thanh âm có chút giận dữ:
"Chàng làm sao lại tùy tiện ra tay vậy hả !? Thật sự đem lời ta nói như gió thoảng qua tay !?"
Huyền Tịch kéo nàng vào lòng, thanh âm khe khẽ trầm thấp vang lên bên tay.
"Là Ám hệ linh lực, nàng tuyệt đối không thể chạm vào."
Ám hệ linh lực !??
Là kẻ mang linh căn bị nguyền rủa !!? Loại linh căn này thật sự vẫn còn tồn tại !?
"Ta đưa chàng về khách điếm trước."
Nói, Lam Nguyệt đỡ lấy Huyền Tịch, xóy người rời đi. Còn về Diệp Mộng, nàng cùng những người tham gia thi đấu đều bị ám toán, chỉ có thể giao cho Hiệp hội cứu giúp.
Trở về lại kêu Thanh Hàn đến chăm sóc nàng.
"Đại hội luyện đan hôm nay tạm hoãn, nhanh chóng truy tìm thủ phạm !"
Cuối cùng, đại hội luyện đan vì sự cố này, tạm hoãn để chữa trị cho các luyện đan sư.
Còn về hung thủ, điều tra liên tục, cũng không có bất kỳ manh mối nào. Thông tin hắc bào nhân kia cung cấp, tất cả đều là giả.
Mọi thứ đều rơi vào khoảng không, dù hoàng thất Tây Âm hay Hiệp hội luyện đan sư cũng không làm được gì.