Đây là sợi dây được đặc biệt chế tạo, vốn dĩ mục đích của nó là để giam giữ những tù nhân không nghe lời, phản bội tổ chức nhưng bây giờ hắn dùng trên người Nhạc Dao Dao.
Tần Trạch khóa lại cổ chân nàng ta, sau đó xoay lưng rời đi.
Nguyệt Ninh: "..."
Vốn dĩ là nàng định đi xem kịch hay, nên mới nhờ Tiểu Bạch truyền hình ảnh.
Hiện tại bây giờ nàng có một thú vui mới, đó là xem nam nữ chính ngược nhau, cắn xé nhau. Nhưng không ngờ rằng, nàng lại có thể chứng kiến được cảnh này.
Tần Trạch giam giữ Nhạc Dao Dao trong hầm! A, đây có phải là tra tấn trong truyền thuyết hay không?
Nguyệt Ninh nghĩ mãi cũng không thể hiểu, vì sao đến cuối cùng Nhạc Dao Dao lại có thể tha thứ cho Tần Trạch? Còn vui vẻ hạnh phúc sống cùng hắn cả đời?
A, nàng không còn từ gì để diễn tả!
Vì thế, nàng quyết định đến thăm con hàng Mộ Dung Duật, nói đúng hơn là đến để xem hắn giải quyết chuyện kia như thế nào rồi.
Đến khi nhìn thấy Mộ Dung Duật, nàng có một cảm giác khó nói nên lời.
Thích một con người hai mặt, không biết hắn sẽ có cảm nghĩ như thế nào?
Mộ Dung Duật cực cực khổ khổ vì Nhạc Dao Dao mọi chuyện, nhưng đổi lại hắn nhận được câu "Mộ Dung Duật đã làm chuyện sai trái" của nàng ta.
Bởi vì món đồ kia có thể nguy hiểm đến tính mạng của Tần Trạch, vì thế Nhạc Dao Dao liền theo hướng của Tần Trạch, cho rằng Mộ Dung Duật đã làm sai.
Nhạc Dao Dao là một cái Thánh Mẫu nữa mùa, nàng ta muốn Mộ Dung Duật sống tốt, muốn Tần Trạch sống tốt, không đấu đá lẫn nhau. Nhưng nàng ta lại kích thích hai người họ tranh đấu.
Nàng ta moi thận và tử cung em gái, không có một chút nghĩ đến từ 'Sai' này, nhưng đến lúc này nàng ta lại đem từ này ra để diễn tả...
Tần Trạch chơi nát công ty Mộ Dung Duật, khiến cho cả nhà hắn xém chút nữa là sụp đổ, mạng của hắn cũng xém đi đời nhà ma. Thế nhưng Nhạc Dao Dao đâu để ý đến?
Một lòng một dạ muốn hai người họ tay nắm tay làm hòa với nhau, nhưng không nghĩ đến hai người bọn họ là đối thủ, không, chính là tử thủ!
Bọn họ vốn dĩ là: Ngươi sống, ta chết dáng vẻ! Làm sao có thể chung sống hòa bình cùng nhau?
Cứ cho rằng hai bọn họ hòa giải đi, nhưng Mộ gia với mối thù không đội trời chung kia thì làm sao có thể nhịn được?
Nguyệt Ninh càng nghĩ càng đau lòng, nàng muốn một tay đánh chết Nhạc Dao Dao, muốn khiến cho nàng ta tỉnh lại trong mộng.
Bởi vì nàng nhìn Mộ Dung Duật chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng không chịu được nữa. Mộ Dung Duật nhíu mày, hắn giật giật khóe miệng: "Cô nhìn tôi bằng ánh mắt gì đấy?"
Nguyệt Ninh khẽ thở dài, nàng vươn tay xoa xoa đầu Mộ Dung Duật: "Có lẽ ngươi nên ăn nhiều một chút, sau đó xem nhiều chút phim kinh dị cùng với phim tình cảm ngược luyến tình thâm. Ta đoán rằng tương lai có lẽ ngươi sẽ phải chịu một cú sốc lớn, cú sốc đầu đời"
Mộ Dung Duật: ???
Mộ Dung Duật xù lông: "Bổn thiếu gia rất ổn! Cô có phải ăn nhầm thứ gì đó hay không?" Có lẽ là nàng ta ăn nhầm thứ gì bậy bạ, vì thế nên mới nói những lời này, lại còn an ủi hắn?!
Nguyệt Ninh thở dài, nàng không nói tiếp chủ đề kia nữa nên bắt đầu nói chuyện chính: "Phần tài liệu kia thế nào rồi?"
Mộ Dung Duật nhíu mày một cái sau đó lấy một xấp giấy đưa cho Nguyệt Ninh, nói: "Có lẽ là vật này, phần tài liệu bên trong vô cùng khủng khiếp"
Nguyệt Ninh cười cười:"Quá tốt rồi, đem tài liệu sao chép đi, sau đó gửi đến cho cảnh sát hình sự quốc tế"
Mộ Dung Duật ngước cổ nâng cao cằm, giọng nói vô cùng kiêu ngạo: "Chuyện này bổn thiếu gia đã làm xong, không cần cô nhắc!"
Nguyệt Ninh nhìn thấy dáng vẻ muốn được khen ngợi kia: "..."
Nguyệt Ninh cười nhạt: "Làm tốt lắm, Mộ Dung Duật thiếu gia thật giỏi"
Mộ Dung Duật đã nghe được thứ mà bản thân muốn, vì thế nên hắn rất vui vẻ ma: "Đương nhiên"
Nguyệt Ninh nhìn thấy cảnh này thì lại cảm thấy hắn giống như đang vẫy vẫy đuôi, trông rất ba chấm.
Nàng vỗ vỗ vai Mộ Dung Duật:"Sau khi thành công mọi chuyện, tôi khuyên amh hãy đem Nhạc Dao Dao giam lại"
Mộ Dung Duật: ???
Nguyệt Ninh cười cười: "Hiện tại con gái bây giờ đều thích ngược, thích bị cầm tù"
Mộ Dung Duật tỏ ra khó hiểu: "Thật sự? Nếu nói như vậy thì cô cũng thích bị như vậy?"
Nguyệt Ninh giật giật khóe miệng: "Cả đời này tuyệt đối không ai dám làm thế với tôi, huống chi nếu có người như vậy thì tôi sẽ đem cái jj của hắn cho đám chó hoang ăn"
Mộ Dung Duật: "..." Hảo biến thái a!
Nguyệt Ninh cười cười: "Được rồi, hiện tại cứ như vậy đi" Có lẽ nên trở về thôi, chuyện này coi như tạm dừng ở đây.
Mộ Dung Duật nhìn thấy Nguyệt Ninh đứng lên, hắn không nhịn được cuối cùng mới hỏi: "Cô đi về sao?"
Nguyệt Ninh nhếch môi: "Không lẽ ở đây ngủ a? Tiểu Bạch Thỏ của anh mà biết thì sẽ đau lòng đấy?"
Mộ Dung Duật lập tức xù lông: "Bổn thiếu gia không thèm!"
Mộ Dung Duật thực tức giận, người phụ nữ này rõ ràng không có một chút phép tắc nào!