Mộ Dung Duật tỏ vẻ lo lắng: "Ngươi có chuyện gì? Cứu ngươi? Ngươi đang ở nơi nào?" Có phải bị ai đó ức hiếp hay không?
Nhạc Dao Dao lộp bộp rơi nước mắt, nàng ta khóc tê tâm liệt phế: "Ta bị Tần Trạch nhốt lại, hắn ***** *** ta, cầm tù ta, ta thật sự chịu không nỗi nữa rồi"
Mộ Dung Duật lo lắng hỏi: "Tiểu Nhạc, ngươi ổn không? Ta lập tức đến cứu ngươi!"
Hắn tuy rằng đã điều tra, thế nhưng không ngờ tình huống như vậy. Tần Trạch con người này quả nhiên là một tên cặn bã, hắn không thể để Tiểu Nhạc ở đó, lập tức phải cứu nàng.
Nhạc Dao Dao lập tức cự tuyệt, nàng ta hoảng hốt: "Không được! Hắn rất nguy hiểm, ta không muốn hại ngươi, ta không muốn!"
Tần Trạch rất thủ đoạn, A Duật có lẽ không thể là đối thủ của hắn. Không được, nàng phải ngăn lại hắn.
Mộ Dung Duật thở dài, hắn kiên nhẫn nói: "Ta không thể để ngươi ở đó, hắn ta rất có khả năng sẽ tiếp tục làm hại ngươi!"
Hắn không muốn Tiểu Nhạc phải chịu khổ ở đó, nhất định phải cứu nàng, bằng mọi giá!
Nhạc Dao Dao ấp úng, cầm chặt điện thoại trong tay: "Ta...Ta ổn. Ta thật sự không sao hết".
A Duật là người tốt, nếu hắn bị Tần Trạch hãm hại thì tất cả là lỗi của nàng, vì thế cho nên nàng không muốn hắn đến đây, nàng vẫn có thể chịu được.
Mộ Dung Duật khẽ cười, âm thanh mang theo sủng nịnh: "Ngươi thật ngốc, ngoan, hãy đợi ta. Ta sẽ đem ngươi ra ngoài, nhưng ta vẫn cần một đoạn thời gian nữa."
Tiểu Nhạc quả nhiên thiện lương, nàng không muốn hắn lo cho nên mới nói như vậy chăng? Hắn sẽ cứu nàng, nhiên hiện tại vẫn chưa đến lúc.
Nhạc Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu, khẽ nói nhỏ: "Um, ta đợi ngươi"
Mộ Dung Duật giọng nói có chút cưng chiều: "Thật ngoan. Hiện tại ta có việc, nên ta tắt máy trước, khi nào rảnh sẽ gọi cho em". Nói xong hắn lập tức cắt đứt cuộc gọi.
Nhạc Dao Dao mệt mỏi vứt điện thoại xuống giường, nàng cố gắng ngủ một chút, nhưng vẫn không thể. Không biết trải qua bao lâu, nàng đã ngủ.
Màn đêm buông xuống, Tần Trạch trở về nhà. Hắn ta tiến vào phòng, nhìn thấy Nhạc Dao Dao đang co người lại mà ngủ, hắn khẽ tiến lại gần.
Nhạc Dao Dao đôi mắt nhắm chặt, cau mày thật chắt. Khóe mắt đọng lại vài giọt nước, chảy dài xuống. Thân thể trong vô thức co rút lại. Dường như nàng ta đang mơ, một giấc mơ rất đáng sợ.
Tần Trạch khẽ lau đi giọt nước mắt, hắn cảm thấy bản thân dường như đã đối xử quá đáng với nàng ấy. Tần Trạch thở dài, rời đi khỏi phòng.
Nguyệt Ninh: "..." A, ta ngược ngươi, là ngươi cùng mẹ ngươi có lỗi. Ta thấy ngươi khóc, ta đau lòng, có lẽ đó là lỗi của ta.
Ha hả?
Dạo gần đây, Nguyệt Ninh sống rất an ổn. Nàng mua một biệt thự nhỏ ở gần trung tâm thành phố, an an ổn ổn mà sinh hoạt.
Tiểu Bạch dường như luôn ở bên nàng, không còn ẩn thân nữa. Ân, an ổn sinh hoạt tại đây, nui một con mèo. Không có chuyện gì thì nằm lười trong nhà xem nam nữ chính ngược luyến tình thâm, nàng hiện tại giống như đang an dưỡng tuổi già.
Số tiền kia, nàng đem một số tiền lớn ra để làm từ thiện cho các trẻ mồ côi, những người khuyết tật.
Hôm nay nàng có một sự kiện nhỏ, do viện trẻ mồ côi tổ chức. Ân, là để cám ơn nàng vì đã giúp tụi nhỏ.
Nguyệt Ninh ngồi dậy, nàng dụi dụi mắt một chút. Sau đó liền chuẩn bị đi đến viện mồ côi Hòa An.
Nàng dự định bắt một chiếc xe để đi, nhưng hôm nay trời mưa, không có một chiếc taxi nào. Nguyệt Ninh thở dài một cái, sau đó lái xe rời đi.
Trước cửa viện là một bà lão đang đứng đó. Nhìn về phía xa trông thấy chiếc xe của nàng, bà lão liền cười cười, trông rất ôn nhu.
Nguyệt Ninh xuống xe, tiến về phía bà lão đang đứng, khẽ hỏi: "Viện Trưởng, bên ngoài lạnh, vì sao lại không vào nhà a?"
Viện Trưởng cười ôn hòa, giọng nói có chút nhỏ, có vẻ là vì quá lạnh: "Lão nghe mấy đứa nhỏ nói, hôm nay cháu đến đây, vì thế bà già này liền ra đón"
Đứa nhỏ này rất tốt, hôm nay nàng đến đây, đương nhiên là bà phải đích thân ra tiếp đón.
Cả cái viện này, đều là do con bé tự tay bỏ tiền, bỏ công sức ra mà giúp đỡ. Nếu không có con bé, có lẽ cái viện này đã dừng hoạt động, những đứa trẻ kia không biết phải đi về đâu.
Nguyệt Ninh gật gât đầu, nàng không muốn từ chối ý tốt của Viện Trưởng nên đã nói: "Vâng, chúng ta vào thôi. Bên ngoài thật lạnh, thân thể người vốn không tốt a"
Viện Trưởng cười cười, nắm lấy tay Nguyệt Ninh nói: "Được, chúng ta vào nhà thôi"
Viện Trưởng khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài, trời vốn dĩ đang là mùa đông, cho nên chiếc áo kia không thể nào giúp bà ấy giữ ấm cơ thể. Bà ấy khẽ xoa tay, chầm chậm bước đi.
Nguyệt Ninh ngoan ngoãn mà đi theo Viện Trưởng, nàng cười cười: "Vâng ạ"
'Nhà' ư? Đã rất lâu,nàng đã không được nghe từ ngữ này. Bây giờ nghe thấy, cảm giác có chút ấm áp, có chút vui vẻ.