Nhạc Dao Dao giật mình, nàng ta xoay đầu nhìn lại phía sau, hoảng hốt: "Tần...Tần Trạch, sao ngươi lại đến đây?"
Tại sao Tần Trạch lại tới đây, lúc trước không đến, bây giờ lến làm gì? Còn ngay lúc này nữa...
Tần Trạch phẫn nộ, hắn trừng mắt mà nhìn Nhạc Dao Dao: "Ngươi đang làm cái quái gì? Ngươi đội nón xanh cho ta? Nhạc Dao Dao! Ngươi dám!!!"
Nhạc Dao Dao hoảng sợ, nàng ta lắp bắp nói: "Tần Trạch, không phải, chuyện không phải như vậy đâu, xin ngươi...Ngươi hãy nghe ta giải thích!"
Trước hết là phải dỗ hắn đã, sau đó mới tìm cách. A Duật đã từng bảo vệ nàng, bây giờ nàng cũng phải bảo vệ hắn!
Tần Trạch cười lạnh, trong lòng hắn vô cùng đau sót: "Còn giải thích? Tôi tận mắt chứng kiến, cô còn muốn giải thích cái gì?"
Hắn không ngờ rằng mọi chuyện có thể trở nên như vậy, người con gái hắn yêu, ngây thơ kia đã đi đâu rồi?
Nhạc Dao Dao giải thích: "Ngươi nhìn lầm rồi, vừa nãy hắn chỉ giúp ta xem bụi dính vào trong mắt thôi!"Đúng, lý do này có vẻ hợp lý!
Tần Trạch cười lạnh, hắn tận mắt chứng kiến, thế nhưng nàng ta lại nói dối hắn, thật sự khiến hắn rất thất vọng: "Được thôi, vậy ta muốn hỏi một điều"
Nhạc Dao Dao gấp gáp nói: "Ngươi nói đi, ta sẽ trả lời" Còn chuyện gì nữa hay sao? Gương mặt của hắn có vẻ lạ...
Tần Trạch: "Ngươi không kêu ta là A Trạch nữa sao? Là bởi vì nam nhân này có đúng không?"
Nàng ta hoang mang, tại sao hắn lại hỏi chuyện này? Nàng phải làm sao để nói dối tiếp đây? Nhạc Dao Dao giật mình một chút, sau đó nàng ta mới nói: "Ta...Ta là còn giận ngươi, vì thế mới kêu tên ngươi"
Tần Trạch im lặng, hắn nhìn nam nhân đang ngồi xem kịch kia, trong lòng phẫn nộ.
Hắn vừa định nói thì cảnh ngục đến, hắn thúc giục Tần Trạch cùng Nhạc Dao Dao rời đi: "Tần tổng, mọi chuyện đã được cấp trên giải quyết, ngài có thể rời đi nơi này"
Tần Trạch biết bản thân không thể ở lại, bởi vì đã làm loạn một trận, uy hiếp cảnh sát thai Nhạc Dao Dao. Hiện tại không thể tiếp tục náo loạn tại đây, nếu không mọi thứ hắn làm đều vô nghĩa.
Tần Trạch kéo tay Nhạc Dao Dao rời đi, hắn nắm rất chặt, khiến Nhạc Dao Dao đau đớn cầu xin buông tay ra, nhưng hắn không thèm để ý đến nàng ta.
Lôi nàng ra khỏi nơi đó, trực tiếp vứt nàng ta vào xe, lái xe rời đi.
Nhạc Dao Dao gào khóc, nói: "Tần Trạch, ngươi làm ta đau, ngươi không biết xin lỗi hay sao?"
"Ta thật đau khổ ở nơi đó, vì sao ngươi lại không đến cứu ta? Bây giờ đến có ích gì? Ngươi hung hăng như vậy là có ý gì?"
"Mẹ ta vì sao lại vào tù? Ta nghe A Duật nói, bà ta là do ngươi ép vào đây!"
"Ngươi có biết ngươi khốn nạn như thế nào hay không?"
Nhạc Dao Dao nói, hắn ta không hề trả lời. Một lát sau, hắn bổng nhiên dừng xe bên đường, sau đó cười lạnh nói:"Khốn nạn? Được, vậy ta cho ngươi biết thế nào là thật sự khốn nạn"
Nhạc Dao Dao cảm thấy bất an, nàng ta ấp a ấp úng hỏi: "Ngươi...Ngươi muốn làm gì?"
Tần Trạch cười cười tiến lại gần: "Cho ngươi biết thế nào là khốn nạn!"
Dứt lời, hắn đã tiến đến xé toạt áo nàng ta ra, sau đó hạ ghế ngồi, đẩy nàng ta nằm xuống.
Tần Trạch đôi mắt đỏ ngầu, hung hăng mà cưỡng ép nàng ta cùng hắn lăn ga giường.
Nhạc Dao Dao đau đớn vô cùng, bởi vì hắn không có màn dạo đầu mà tiến vào, khiến cho nàng vô cùng thống khổ, sắc mặt trắng bệch không một chút máu nào.
Nàng ta đau đớn, cầu xin hắn tha cho nàng, nhưng hắn chẳng thèm nghe đến, chỉ tiếp tục chiếm hữu nàng.
Nhạc Dao Dao thân dưới đau rát, chảy máu đầm đìa, nhưng hắn vẫn cứ không buông tha cho nàng. Nàng ta đau đớn đến ngất đi, khóe mắt còn đọng lại giọt nước mắt.
Tần Trạch thấy nàng ta ngất đi, hắn mới dừng lại động tác kia. Nhìn vào phía dưới, hắn phát hiện nàng ấy chảy rất nhiều máu, mùi máu nồng nặc khắp xe.
Hắn hoảng loạn, luống cuống tay chân nhưng không biết phải làm sao, chỉ liên tục nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý..."
Hắn nhìn thấy Nhạc Dao Dao cùng nam nhân khác ôm hôn, trong lòng hắn rất đau khổ.
Sau đó nàng ấy lại không kêu hắn giống như lúc trước, 'A Trạch' nàng vẫn luôn kêu hắn như vậy, thế nhưng hôm nay lại lạnh nhạt mà kêu họ tên của hắn! Tất cả là tại nam nhân kia!
'A Duật', 'A Duật', 'A Duật' Cái tên này vẫn luôn luẫn quẩn trong đầu của hắn, đến khi nghe thấy câu nói kia của nàng ấy thì hắn không thể kìm chế bản thân.
'Ngươi có biết ngươi khốn nạn như thế nào hay không?' Hắn khốn nạn? Hắn nghĩ đủ mọi cách để cứu nàng ra, thế nhưng lại nhận được một câu nói như thế này sao?
Thật không thể chấp nhận! Hắn cũng có tôn nghiêm của mình! Hắn tức giận, nên đã không thể kìm chế được cảm xúc mới làm ra chuyện như vậy...
Nhìn thấy Nhạc Dao Dao nằm trên ghế, hắn khẽ đau lòng.Khoác cho nàng một cái áo, sau đó hắn nhanh chóng lái xe trở về biệt thự.
Trở về biệt thự, hắn ôm Nhạc Dao Dao vô cùng cẩn thận mà tiến về phía giường. Đôi mắt ôn nhu mà nhìn nàng ta một lúc.
Hắn nhẹ nàng đặt nàng ta xuống sau đó xoay lưng đi tìm thuốc mỡ mà bôi vào cho nàng.
Tần Trạch thoa thuốc mỡ rất cẩn trọng, tựa như bảo vật, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Một lúc lâu sau, hắn hôn hôn cái trán Nhạc Dao Dao sau đó đóng cửa phòng mà rời đi.