Nguyệt Ninh chưa kịp mở miệng thì đã nhìn thấy Tần Trạch và Trần Hữu đang tiến vào. Phía sau còn có cả vài y tá theo sau.
Dường như âm thanh bên này khiến cho mọi người chú ý. Cũng tốt, nếu đã đến thì hãy cùng ta góp vui nào!
Sắc mặt Nguyệt Ninh sau khi được 'tân trang' thì bây giờ đã trở nên vô cùng nhợt nhạt, thân thể tựa như có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào.
Tần Trạch và Nhạc phu nhân sợ hãi, bọn họ nhìn thấy thân thể nhợt nhạt của Nguyệt Ninh thì trong lòng vừa lo sợ vừa vui vẻ.
Lo sợ là Nhạc Linh Nhi chết, cái chết sẽ khiến mọi người hoảng sợ. Nhưng có vẻ chuyện này cũng không nghiên trọng cho lắm.
Vui là vì sau khi nàng ta chết đi, bọn họ sẽ không cần cùng cảnh sát điều tra vụ việc kia nữa. Cũng có thể bởi vì sẽ không cần trả lại thận cho nàng ta.
Âm thanh yếu ớt của Nguyệt Ninh từ từ cất lên: "Có phải ta sắp chết rồi hay không''?
Y tá nhìn thấy dáng vẻ ấy thì nhanh chóng chạy lại xem xét tình huống hiện tại của Nguyệt Ninh.
Sau một hồi y tá hỏang hốt mà nhìn Trần Hữu, nàng ta lo lắng nói: ''Ngài có thể xem xét tình trạng của nàng ấy hay không? Tình huống này thật sự rất kì lạ, ta không thể chắc chắn rằng bản thân có thể chuẩn đoán chính xác''.
Trần Hữu cau mày hắn từ từ tiến đến cạnh gường sau đó cẩn thận kiểm tra, hắn khẻ nhíu mày sau đó trịnh trọng nói: ''Tình huống hiện tại rất nguy cấp, cơ thể bệnh nhân xuống cấp nghiêm trọng, rất nguy hiểm''.
Trầm gâm một lúc lâu, sau đó ông ta tiếp tục nói: "Tình hình này thật sự không hề khả quan, cơ thể này vốn suy nhược, hiện tại lại mất đi thận...Ta đoán rằng cô bé sống không dược bao lâu nữa"
Hắn đã kiểm tra rất kĩ cơ thể này, nhịp tim đập loạn, lượng bạch cầu và hồng cầu chênh lệch rất lớn, huyết áp tăng cao, não bộ thiếu máu, cơ quan nội tạng suy nhược, lá gan nhiễm độc tố,...
Rõ ràng là một cái người sắp chết, chắc chắn không hề có khả năng cứu chữa. Hắn nghi hoặc vì sao nàng ta có thể sống đến tận bây giờ.
Không khí trong căn phòng đầy nghi hoặc, người vui người buồn đều có đủ. Chỉ riêng mỗi Nguyệt Ninh là cái 'người sắp chết' vẫn đang nhàn nhã cùng hệ thống nhỏ nói chuyện phiếm.
Nguyệt Ninh hài lòng cười thầm, sau đó nàng liền khen 0002: "Làm tốt lắm, cần phát huy thêm"
Hệ thống kiêu ngạo nói: [Hừ! Mấy việc đơn giản này vốn không thể để ta trổ hết tài năng của mình, ta còn có thể nghịch thiên hơn nữa cơ!]
Nguyệt Ninh cười cười: "Ừm, ta biết rồi. Mi là giỏi nhất!" Cũng là dễ lừa nhất!
Vừa nãy nàng đã nhờ 0002 chỉnh số liệu trong bộ máy kiểm tra cơ thể của nàng, số liệu hoàn toàn sai, đúng chuẩn một người sắp chết.
Vì sợ bị nghi ngờ nên nàng đã mua một viên thuốc để phòng ngừa, nhưng rất may là không cần phải sử dụng đến nó.
Nguyệt Ninh chưa kịp cắt đứt mạch suy nghĩ, Nhạc phu nhân đã cười lạnh mà nói: "Chết cũng tốt, dù sao bây giờ cô ta có bệnh lạ, không biết có thể cứu chữa hay không. Cứu được thì tốt, thế nhưng không cứu được thì lại tốn thật nhiều tiền"
Các y tá và bác sĩ ở gần đó nhíu mày khi nghe được câu nói kia. Đó có phải lả mẹ ruột hay không? Vì sao lại nói một cách tàn nhẫn vô lý như vậy? Hổ dữ không ăn thịt con, có người mẹ nào lại muốn con mình chết???
Bọn họ thật sự không hiểu, tình cảm giới hào môn thật sự khiến bọn họ khò hiểu.
Tần Trạch nghe được câu nói kia thì hắn cười mỉa mai: "Ha, bà có phải mẹ ruột của nàng ta hay không? Lời nói của bà chẳng ra gì, đúng là hồ ly tinh có khác"
Đến cả con ruột của mình còn không tha, huống hồ chi là mẹ của hắn? Bà ta vốn không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, thực sự quá đáng khinh.
Nhạc phu nhân tức giận, bà ta gào thét mà nói: "Ngươi thì biết cái gì? Một thằng nhóc không có mẹ thì biết được cái gì?"
Ha, muốn đấu với bà? Quả thực là đồ ngu ngốc!
Tần Trạch chưa kịp nói thì đã bị Trần Hữu ngăn lại, ông ta nhẹ nhàng khuyên nhủ:"Các người hãy bình tĩnh, bây giờ quan trọnh nhất là bệnh tình của Nhạc tiểu thư, chúng ta không nên vì một chút chuyện mà cãi nhau"
Tần Trạch im lặng không nói, hắn nghĩ đến người mẹ quá cố của mình trong lòng lại nhói lên. Vì cái gì Tống Thanh Thanh không chết đi? Vì cái gì bà ta lại đâm vào vết thương của hắn?
Nếu chuyện đã đến mức này, hắn không thể quay đầu lại nữa. Hắn chỉ còn có cách, giết chết bà ta! Nợ máu phải trả bằng máu, đây là nguyên tắc!
Khuôn mặt hắn trở nên âm trầm, ánh mắt sắt lạnh mà nhìn bà ta. Nhạc phu nhân khẽ rùng mình một cái, bà ta tự hỏi vì cái gì bản thân lại đi sợ một thằng nhóc kém mình hai mươi mấy tuổi!
Nguyệt Ninh cười khẽ, nàng cảm thấy vở kịch này càng lúc càng trở nên thú vị.
Hệ thống đang cắn hạt dưa: A, nữ nhân!