Tiếp đó, đạo diễn tuyên bố nhóm của Lăng Cửu thắng, họ có thể ngồi máy bay cùng nhau.
Nữ nhân cùng tổ đội với hắn, Lâm Nhi, sau khi nghe thấy tin này nàng ta liền vui vui vẻ vẻ, đôi mắt cong cong mà nhìn Lăng Cửu răng: "Chúng ta thắng rồi, ngươi thật giỏi a!"
Lăng không có để ý đến Lâm Nhi, hắn vẫn nhàn nhã bất cần đời mà nằm trên ghế.
Thấy Lăng Cửu không để ý tới nàng, con mắt Lâm Nhi hơi có chút đỏ, nàng mím môi, buông thõng lông mi nhìn đáng thương vô cùng, kích thích dục vọng khiến cho nam nhân bảo vệ.
Thấy Lâm Nhi sắp khóc, các nam nhân khác rất là rất đau lòng, từng cái từng cái đều đến đưa khăn tay cho nàng ta.
Lăng Cửu vốn không chú ý đến nàng, hắn đột hiên đứng lên, chân dài sải bước mà đi về phía máy bay tư nhân. Tuy rằng hắn đi rất chậm, thế nhưng bởi vì chân dài, liền đi rất nhanh.
Lâm Nhi bên này, sau khi thấy Lăng Cửu đi, nàng ta vội chạy theo. Bởi vì chân ngắn, thế nên nhìn nàng ta chạy thục mạng mà đuổi theo.
Tiếp sau đó, Lăng Cửu chân dài đi trước, Lâm Nhi chân ngắn chạy không kịp theo sau, thoạt nhìn nàng vô cùbg khổ sở, tựa như cái chân sai vặt tiểu nha hoàn.
Nhìn thấy Lâm Nhi bị Lăng Cửu lạnh nhạt, Tống Ni liền giật giật khóe miệng, sau đó khẽ nói: "Tính tình của Lăng Cửu cũng thật không tốt, hắn vốn dĩ là cái dạng cao lãnh... Tựa như phim thần tượng tổng tài!"
Hai cặp đôi còn lại đứng nhìn nhau mà cười cười, bọn họ cũng không nói gì thêm.
Nguyệt Ninh nghe Tống Ni nói, nàng liền thở dài một hơi.
Đây chính là sự khác biệt giữa có bối cảnh và không có bối cảnh, Lăng Cửu là có bối cảnh, cho nên hắn muốn làm như thế nào liền làm thế đó. Cho dù hắn lạnh lùng như thế nào, thì fan hâm mộ vẫn là bênh vực hắn.
Còn Nhạc Linh Nhi thì nàng nháo một chút liền bị cộng đồng mạng ghét bỏ, thậm chí mắng đến phun.
Lăng Cửu là một cái gia tộc có bối cảnh lớn, vì thế cho dù hắn rách lối đi chăng nữa thì cũng sẽ không có ai dám đến chọc giận hắn.
Sau khi Lăng Cửu rời đi, mọi người mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Khí tức trên người hắn quá lớn, bọn họ cũng sợ hãi.
Tiếp đó, đám người Nguyệt Ninh cũng bắt đầu leo lên máy bay phổ thông.
Mặc dù tổ tiết mục chỉ chuẩn bị một cái máy bay tư nhân, tuy rằng đám Nguyệt Ninh phải ngồi máy bay thường, nhưng vẫn là ngồi khoa hạng nhất. Ít ra thì, tổ tiết mục cũng không có keo kiệt đến như vậy.
Nguyệt Ninh leo lên máy bay, nàng nhàn nhã mà ngồi xuống, sau đó chuẩn bị lấy ra bịt mắt mà ngủ.
Đột nhiên, con hàng Lưu Minh lại bắt đầu nói chuyện.
Trên máy bay, Lưu Minh liền lộ ra bộ bộ mặt thật, bởi vì hiện tại không có ống kính.
Lưu Minh nhìn chằm chằm Nguyệt Ninh, đôi mắt hiện ra dáng vẻ đoan độc: "Nguyệt Ninh hôm nay ngươi là có ý gì? Người muốn chống đối ta sao?"
Nguyệt Ninh liếc mắt một cái, không trả lời hắn.
Lưu Minh nhìn thấy Nguyệt Ninh không trả lời, khóe mắt hắn đột trở nên đoan độc: "Ta nói cho ngươi biết, một cái không thân không phận như ngươi, tốt nhất là nên biết điều một chút. Nếu ngươi làm ta không vui, thì ta có thể sẽ cho ngươi cút ra khỏi giới giải trí"
Nguyệt Ninh: "..."
"Tốt nhất là. ngoan ngoãn một chút nếu không Ngươi sẽ phải hối hận."
Nguyệt Ninh: "..."
"Nguyệt Ninh, ta chắc chắn rằng tương lai, ngươi sẽ phải quỳ xuống chân ta mà cầu xin."
Lưu Minh nói khá nhỏ, hắn là muốn Nguyệt Ninh nghe được, còn những người khác thì không, hắn đương nhiên không muốn lộ ra bản chất thật của mình.
Sau khi Lưu Minh nói xong hắn, hắn bắt đầu trở về dáng vẻ ôn nhu săn sóc, bởi vì máy quay chuẩn bị mở.
Tiếp đó, đợi đến khi tổ tiết mục mở máy, Lưu Minh liền nhanh chân nhanh tay mà xách vali giùm cho Nguyệt Ninh.