Nhạc Dao Dao bên này sau khi nghĩ thông suốt, nàng ta liền muốn bắt đầu lại.
Vốn dĩ kiếp trước là một cái ảnh hậu, kiếp này hiện tại thảm như vậy, Nhạc Dao Dao vẫn là không thể tin nổi.
Hiện tại nàng muốn quay trở lại ánh hào quang trước kia, nàng muốn trở lại làm ảnh hậu.
Thế nhưng, trước khi đó nàng nên làm một số chuyện cần thiết, tựa như đi thăm Tống Thanh Thanh.
Nhạc Dao Dao phát hiện ra, kiếp trước Tần Trạch đã tống mẹ nàng vào tù, hơn nữa cho người làm nhục. Hiện tại, nếu tính tình hắn không thay đổi thì chắc chắn hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Kiếp trước sau khi bà ấy mất, nàng đau lòng một hồi lâu. Khi ấy nàng mới biết rằng bản thân thật tra, nàng cũng không có tư cách gọi bà ấy là mẹ sau khi đã làm ra những chuyện kia.
Đổ lỗi, ép buộc bà ấy phải vào tù thay, sau khi bà ấy vào tù...Nàng không hề đến thăm, đến lúc nghe tin bà ấy mất, nàng mới phát hiện ra đều là âm mưu của Tần Trạch.
Tuy vậy, nàng vẫn không hề vạch trần hắn, nàng vẫn giả vờ như không biết. Lúc đó, Nhạc Dao Dao nghĩ rằng dù sao thì mẹ cũng không còn, bà ấy đã đi chuộc tội với Tần mẫu, vì thế nàng vẫn là buông bỏ.
Dù sao thì nàng và Tần Trạch vẫn cón phải cùng nhau sống cả đời, vì thế nàng nên bỏ đi hận thù, hơn nữa hắn cố tình giết Tống Thanh Thanh cũng là đúng.
Bởi vì, tự làm tự chịu, dù sao đây cũng là mối thù giết mẹ, vì thế Tần Trạch hẳn là không buông tha cho Tống Thanh Thanh.
Nhạc Dao Dao lúc ấy chỉ nghĩ cho bản thân,đến khi vào viện tâm thần nàng mới thực hối hận.
Hiện tại, Nhạc Dao Dao muốn bù đắp cho Tống Thanh Thanh, ít nhất là đến thăm bà ấy, sau đó cùng nhau hàn huyên một hồi lâu.
Tuy rằng bà ấy không thể ra khỏi trại giam, nhưng ít ra vẫn cảm thấy hạnh phúc vì có nàng bện cạnh nhỉ?!
Nghĩ nghĩ, Nhạc Dao liền quyết định đến trại giam thăm mẹ mình, Tống Thanh Thanh.
Đợi khi cùng người khác hỏi đến sự tình của mẹ mình, Nhạc Dao Dao mới ngây ngốc hồi lâu.
Tống Thanh Thanh, mẹ của nàng đang trong bệnh viện, bà ấy hiện tại đang trong cơn nguy kịch, khả năng cao sẽ mất mạng!
Nhạc Dao Dao nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ. Nàng thừa sức biết rằng đây là do Tần Trạch nhúng tay vào, bởi lẽ kiếp trước hắn đã làm như vậy, hơn nữa nàng đã rất hiểu rõ con người của hắn!
Hiện tại Tống Thanh Thanh vẫn đang ở tại bệnh viện, có lẽ bà ấy đang dựa vào ống thở mà sống.
Càng nghĩ, Nhạc Dao Dao liền cảm thấy Tần Trạch thực sự quá độc ác. Nàng cũng không hiểu rõ vì sao khi ấy lại yêu hắn, hơn nữa còn dùng tất cả thủ đoạn để được ở bên hắn, mặc kệ gia đình, mặc kệ những người đã yêu quý mình mà ở bên hắn!
Nhạc Dao cụp mắt, nàng thất thần mà đi đến bệnh viện.
Đợi đến khi nàng đến bệnh viện, nhìn thấy gương mặt tái nhợt kia của mẹ mình, Nhạc Dao Dao bắt đầu gào khóc.
Nàng khóc một hồi lâu, đến khi không còn khóc được nữa thì mới dừng lại. Tiếp đó, Nhạc Dao Dao ngồi cạnh Tống Thanh Thanh cả nữa ngày.
Đêm đến, nhịp tim ngừng đập, Tống Thanh Thanh không còn nữa.
Đợi đến sáng hôm sau, Nhạc Dao Dao phát hiện mẹ mình cứ như vậy mà rời đi, nàng ta lại ngồi khóc một hồi lâu.
Nhạc Dao Dao cho rằng, tất cả mọi chuyện đều do Tần Trạch gây ra, nếu không do hắn thì mẹ của nàng sẽ không mất!
Bên kia, rất nhanh Tần Trạch biết được tin Tống Thanh Thanh đã chết. Bởi vì hắn cài rất nhiều người tại trại giam, hơn nữa phía bên bệnh viện kia hắn cũng quen thuộc một số người. Đám người kia sau khi biết được thì lập tức thông báo cho hắn.
Tần Trạch nghe xong, hắn lập tức cười cười. Tiếp đó, đợi thu xếp xong liền đi đến bệnh viện mà xác nhận.
Hiện tại, không có lệnh của hắn, xác của Tống Thanh Thanh sẽ không được đem đi.
Có lẽ vì lý do này, bên kia Nhạc Dao Dao không thể đem thân thể mẹ mình đi, vì thế nàng ta rất là phẫn nộ. Hơn nữa, đến khi nàng ta hỏi thì biết được rằng đây là lệnh của Tần Trạch.
Nhạc Dao Dao nghe xong, nàng ta càng thêm thống hận Tần Trạch. Hiện tại, Nhạc Dao Dao chỉ muốn đem hắn chôn cùng mẹ mình!
Đợi đến khi Nhạc Dao Dao nhìn thấy Tần Trạch, ánh mắt nàng ta tràn đầy căm ghét mà nhìn thẳng vào Tần Trạch.