Thuốc do Nam Cung Uyên đưa cho đương nhiên là thuốc tốt, Lộ Ánh Tịch say giấc một đêm, cũng không bị phát sốt. Lần phát bệnh này bình yên vượt qua, nhưng lần tới, khó có thể nói trước có thể qua khỏi hay không.
Nàng thờ ơ ăn sáng, nét mặt vui vẻ, bản thân tự an ủi. Dù sao nàng cũng đã có sẵn bệnh trong người, vốn là họa hay phúc khó đoán, thêm một cái nữa, cũng chẳng khác nhau là bao.
“Nương nương.” Tình Thấm vội vã bước vào, nhanh chóng đóng chặt cửa tẩm cung, thấp giọng nói: “Nô tỳ theo lệnh Nương nương căn dặn, đi mời Nam Cung thần y bắt mạch cho Tê Điệp, phát hiện mạch tượng quả thực có điểm khác thường.”
“Khác thường ra sao?” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc.
Tình Thấm tới sát bên, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: “Nam Cung thần y nghi ngờ Tê Điệp đã dùng một loại thuốc bí ẩn, cho nên mới có dấu hiệu hỉ mạch giả.”
Lộ Ánh Tịch không nói, ánh mắt trong veo lạnh lùng. Y thuật của nàng không bằng sư phụ, sư phụ bảo có điểm khác thường, thì chắc chắn không sai. Bây giờ nàng dựa vào manh mối này có thể khẳng định, nàng đã hiểu rõ dụng ý của hắn. Mộ Dung Thần Duệ không ngại dùng long mạch, khiến Tê Điệp có một chỗ đứng dù thấp kém trong hậu cung. Tương lai nếu nàng có sơ suất, phạm sai lầm hay mất chỗ dựa, Tê Điệp sẽ thay thế vị trí hoàng hậu của nàng. Còn Mộ Dung Thần Duệ, dù thế nào cũng không bị tổn thất. Cho dù sau này hắn không còn liên minh với Ô Quốc, thì cũng còn Lâm Quốc tương trợ.
“Nương nương.” Tình Thấm ghé tai nàng tiếp tục thì thầm: “Xin cho phép nô tỳ giết Tê Điệp, cho dù phải đổi bằng tính mạng của nô tỳ, nô tỳ cũng không oán trách.”
Lộ Ánh Tịch cười nhạt, chỉ nói: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc.”
Tình Thấm không hiểu, thắc mắc hỏi: “Ý của Nương nương là?”
“Giết một Tê Điệp, chẳng lẽ Lâm Quốc không biết phái một Tê Điệp thứ hai tới?” Giọng điệu Lộ Ánh Tịch trầm thấp, đôi mắt ánh lên ánh lửa hừng hực: “Chỉ cần làm Lâm Quốc và Hoàng Triều trở mặt thành địch, mới gọi là diệt trừ hậu họa.”
“Nô tỳ ngu muội…” Tình Thấm nhíu mày, suy nghĩ không thông suốt.
Lộ Ánh Tịch không muốn giải thích nhiều, khe khẽ lắc đầu nói: “Tiểu Thấm, chuyện này ngươi chớ nhúng tay vào.”
“Vâng, Nương nương.” Tình Thấm kính cẩn trả lời, rủ mắt xuống, ẩn giấu vẻ không cam lòng.
Lộ Ánh Tịch nhìn nàng ta chăm chú, thình lình hỏi: “Tiểu Thấm, vì sao ngươi căm ghét Tê Điệp như vậy?”
Tình Thấm sững sờ, liền lúng túng trả lời: “Nô tỳ không giấu gì Nương nương. Từng có một lần, nô tỳ bắt gặp Tê Điệp gặp riêng Hoàng thượng ở Hậu viên, nhìn bộ dạng làm bộ làm tịch đó, nô tỳ quả thực thấy chướng mắt.”
“Chỉ như vậy?” Lộ Ánh Tịch nửa cười nửa không nhìn nàng ta.
Tình Thấm cúi đầu thấp hơn, giọng nói hơi ngập ngừng: “Nô tỳ bất bình thay Nương nương. Tê Điệp kia chẳng qua chỉ học theo Nương nương cách trang điểm ăn mặc quần áo, bắt chước dáng điệu giọng nói của Nương nương, lợi dụng ngoại hình bản thân để trèo cao, mong quạ đen biến thành phượng hoàng.”
Lộ Ánh Tịch không nhịn được khẽ cười, đứng dậy nói: “Tiểu Thấm, ngươi sai rồi. Tê Điệp sinh ra vốn đã là con cháu hoàng thất cao quý, làm sao giống kẻ cố trèo cao chứ?”
Tình Thấm ngước đầu, ánh mắt ẩn chứa cố chấp: “Có lẽ nô tỳ có thành kiến từ lúc đầu gặp mặt, nhưng nô tỳ thật tình cho rằng, Tê Điệp không xứng.”
Lộ Ánh Tịch bật cười hai tiếng, phất tay ra hiệu cho nàng ta lui ra.
Tình Thấm khom người, mím môi rời khỏi tẩm cung.
Lộ Ánh Tịch nhìn một bàn đầy đồ ăn, mất hết khẩu vị. Tiểu Thấm nói Tê Điệp không xứng, là không xứng với Mộ Dung Thần Duệ sao? Thảo nào nàng ta năm lần bảy lượt muốn thủ tiêu Tê Điệp, hóa ra bởi vì nàng ta đã thầm thương trộm nhớ Mộ Dung Thần Duệ từ lâu. Chỉ có điều, nàng tin rằng nàng ta trong lòng cũng hiểu rõ, tình cảm này của nàng ta, chỉ có thể chôn sâu trong lòng. Thế nhưng con người ta luôn có ý nghĩ cố chấp, cho dù bản thân không chiếm được, thì cũng không muốn người khác đoạt được.
Lộ Ánh Tịch thở dài, đứng dậy đi vào gian phòng trong. Nàng phải phái Hi vệ mang tin tức trở về Ô Quốc. Nàng cần một đội quân binh mã riêng, giả dạng kỵ binh Lâm Quốc, ngầm trợ giúp Long Triêu tập kích bất ngờ doanh trại đang đóng tại biên cương của Hoàng Triều. Nàng muốn cho Mộ Dung Thần Duệ thấy rằng, Lâm Quốc chân đứng hai thuyền, muốn theo bên nào có lợi hơn. Chỉ khi hắn và Lâm Quốc đoạn tuyệt, Tê Điệp mới mất chỗ dựa không thể làm loạn.
Nàng chẳng muốn gây khó dễ với nữ nhân, bất luận là Tê Điệp hay là Tiểu Thấm. Nàng chỉ hy vọng các nàng ấy cũng biết giữ đúng bổn phận, chớ gây sóng gió.
Giờ Thìn, lâm triều chưa xong. Nàng ngồi kiệu đến Thái y viện.
Trong Thái y viện có một phòng dược riêng biệt, đa số ngự y đều tụ tập ở đây, cùng nhau thảo luận nghiên cứu chuyện chế giải dược Vu cổ.
Nàng đứng bên ngoài, không lên tiếng quấy rầy. Đã có sư phụ ở đây, chuyện này đã không cần nàng gúp đỡ. Thân phận bây giờ của nàng tốt nhất là nên đứng ngoài quan sát.
Nàng lẳng lặng đứng nhìn, lẫn trong các ngự y mặc triều phục cùng màu, bộ áo bào xám phiêu dật kia lại hết sức nổi bật.
Màu xám nhạt nhẽo, lẽ ra phải ảm đạm không bắt mắt, nhưng màu sắc đó đã khắc sâu trong lòng nàng. Từ thuở nhỏ, nàng đã nhìn qua biết bao lụa là gấm vóc, lộng lẫy xa hoa trong hoàng cung. Nhưng nàng cũng không cho rằng màu sắc rực rỡ say đắm, chỉ cảm thấy một màu xám tro mới khiến người ta ân tâm bình lặng. Giống như nụ cười bình tĩnh mãi mãi không đổi trên giương mặt sư phụ, ẩn chứa khả năng an ủi vỗ về lòng người một cách kỳ lạ.
Thế nhưng, hôm nay nàng nhìn thấy màu sắc quen thuộc này, trong lòng lại trào lên từng cơn chua xót khổ sở. Đêm qua Mộ Dung Thần Duệ đã hỏi nàng, có phải nàng cảm thấy bị người thân nhất ruồng bỏ. Nàng không trả lời, nhưng đã ngầm thừa nhận. Nàng từng nghĩ, sư phụ đối với nàng, ắt phải có chút tình cảm nào ngoài tình thầy trò? Nếu có, cho dù đời này kiếp này đã hết vô vọng nắm tay nhau, nàng cũng cảm thấy mãn nguyện. Nhưng bây giờ nàng mới biết, con người chung quy đều mang lòng tham không đáy, nàng cũng không ngoại lệ. Cái nàng muốn là một tình yêu hoàn toàn thuần túy, chứ không cách nào nhận lấy lòng tốt từ y.
“Ánh Tịch.” Nàng vẫn đang xuất thần suy nghĩ, Nam Cung Uyên đi về phía nàng, nụ cười vẫn như trước, ấm áp như gió xuân.
“Sư phụ.” Nàng cúi đầu lên tiếng, ánh mắt không giấu nổi bi thương. Là do nàng đã van xin rất quá đáng sao? Trên đời này làm sao có tình yêu tốt đẹp viên mãn, chỉ có đủ loại ước nguyện mãi mãi không thành.
“Chuyện chế thuốc giải, ngươi không cần bận tâm, không đầy một tháng nữa sẽ làm xong.” Nam Cung Uyên cười dịu dàng nhìn nàng, đôi mắt đen trong veo sâu sắc, giống như viên ngọc đen chìm sâu dưới đáy nước.
“Làm phiền sư phụ rồi.” Lộ Ánh Tịch khẽ nhếch môi cười gượng. Giống như chỉ có mộ mình nàng chú ý đến chuyện đêm qua, còn sư phụ vẫn như trước yên lặng không chút xao động.
Ánh mắt Nam Cung Uyên xẹt qua tia thương xót, nhẹ nhàng từ tốn nói: “Ánh Tịch, lúc thích hợp nên làm những việc thích hợp, không nên tự chuốc lấy phiền toái. Thuận theo tự nhiên mà làm, không được làm trái ý trời. Ngươi hiểu chưa?”
“Không hiểu.” Một luồng khí buồn bực bướng bỉnh nghẹn ứ tại cổ họng, nàng ngước mắt nhìn y, buột miệng nói: “Sư phụ luôn mở miệng là nói ‘ý trời’, tóm lại ý trời ra sao, thiên mệnh thế nào?”
Nam Cung Uyên nhìn nàng chăm chú, một lúc lâu cũng không có lời nào chống đỡ. Y Mặc dù tin vào số mệnh, nhưng không mê tín đến mức mù quáng. Nếu không vì liên quan đến tính mạng và hạnh phúc của nàng, y sao phải âm thầm chịu đựng. Nếu cuối cùng Mộ Dung Thần Duệ vẫn không yêu nàng, thì con đường sau này nàng đi nhất định sẽ vô cùng khó khăn. Mà muốn Mộ Dung Thần Duệ không thể không yêu nàng mãnh liệt, nàng cũng phải nỗ lực dành tình yêu cho hắn. Bởi vì, tình cảm chỉ có đến từ hai phía, mới khơi gợi ngọn lửa bùng cháy. Còn chính y đã đem nguyện vọng trong lòng cất vào nơi sâu nhất, giấu tận đáy lòng, không bao giờ chạm vào nữa.
“Sư phụ, Ánh Tịch không phải cố ý mở miệng chống đối.” Thấy y vẫn trầm mặc, Lộ Ánh Tịch áy náy cười trừ, “Sư phụ đừng trách, sẽ không có lần sau.” Thật ra trong lòng nàng đã lờ mờ nhận ra, sư phụ cũng rất khổ tâm. Nàng không nên nghi ngờ chất vấn, chẳng qua chợt dâng lên cảm giác trơ trọi một thân một mình mà thôi.
“Ngươi có suy nghĩ của mình, đó không phải chống đối.” Nam Cung Uyên dịu dàng cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng.
Lộ Ánh Tịch im lặng giây lát, khẽ nói: “Sư phụ, người có nguyện vọng gì? Như là về cuộc sống?”
Nam Cung Uyên nhìn ngắm nàng, ánh mắt sâu thẳm như biển cả, ôn nhu xa xăm. Giây lát sau, y dời tầm mắt, bình thản nói: “Nguyện vọng, thường thường bởi vì biết khó thực hiện được, nên mới bị cuốn hút. Khó khăn rắc rối như vậy, cần gì phải hy vọng xa vời. Sống thật tốt, như thế là đủ.”
“Đạm bạc thanh liêm như vậy, sư phụ không cảm thấy đời người không thú vị sao?” Nàng nóng lòng hỏi.
“Vậy ngươi thì sao? Ánh Tịch, ngươi đã nghĩ tới cuộc sống ra sao?” Nam Cung Uyên mỉm cười nhìn nàng.
Nàng không đáp, nghiêng đầu nhìn về nơi phương xa. Sau khi cơn giông tố đi qua bầu trời quang đãng, như được nước mưa gột rửa sạch sẽ, bầu trời xanh thẳm vô cùng đẹp đẽ.
Đây là điều nàng muốn. Mong ước có một ngày không gió không sóng, thiên hạ thái bình, nàng có thể vui vẻ thưởng thức phong cảnh non sông, lại không phải bận lòng gánh nặng trọng trách. Chỉ không rõ, ngày đó khi nào tới, ai sẽ là người sớm hôm cùng nàng ngao du sơn thủy.
Nam Cung Uyên cung không hỏi tiếp, nhàn nhạt lên tiếng: “Ta phải tận dụng thời gian nghiên cứu thuốc giải. Ánh Tịch, ngươi về trước đi.”
Lộ Ánh Tịch thu lại tầm mắt, hơi gật đầu, nhìn y một cái, liền xoay người rời đi.
Nam Cung Uyên nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của nàng, nhếch môi cười nhạt, đôi mắt nổi lên ánh sáng ấm áp. Không thể nắm giữ tâm nguyện của chính y, nhưng ít ra y đã có một đoạn hồi ức êm đềm quý giá. Tương lai như thế nào, thì hãy để đến tương lai hẳn quyết định.