Một lúc sau, Tống Ôn Bạch chậm rãi mở miệng nói: “Uyển Nguyệt, ta không lén gặp mặt với Lý Tú Lan, mà là có hạ nhân đến truyền lời nói hậu viện có người tìm ta, ta tưởng là nàng, nhưng lúc tới nơi mới biết là nàng ta. Nàng ta cũng không nói gì với ta, chỉ là cảm thấy ủy khuất, nói thật lòng tới mừng thọ mà lại bị sắp xếp ngồi ở sương phòng lạnh lẽo...”
“Ngươi nói với ta những lời này để làm gì?” Giọng nói của Thích Uyển Nguyệt không hề có độ ấm: “Nếu ngươi thương tiếc nàng ta thì nạp nàng ta vào phủ đi. À, ngươi sợ nạp nàng ta làm thiếp, ấm ức cho nàng ta sao? Nếu đã như thế thì nhân lúc còn sớm chúng ta hòa li đi?”
“Uyển Nguyệt, sao nàng lại nhắc đến việc này. Ta đã nói rồi, ta không có ý nạp thiếp, cũng không có ý muốn hòa li.”
“Ngươi có ý gì thì liên quan gì đến ta? Đừng làm bộ làm tịch ở trước mặt ta...”
Thích Uyển Nguyệt xoay người muốn đi, lúc đi qua người Tống Ôn Bạch thì đột nhiên bị hắn giữ lấy.
“Buông ra! Lôi kéo ta làm gì!”
“Uyển Nguyệt, rốt cuộc nàng muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho ta?” Tống Ôn Bạch nói: “Nàng chỉ cho ta một con đường sáng đi, một năm nay thật sự quá tra tấn ta rồi, nhà không ra nhà, phu thê không ra phu thê.”
Thích Uyển Nguyệt giãy giụa không được, vừa tức vừa hận, quay đầu đấm đá hắn.
Tống Ôn Bạch nhắm hai mắt lại, mặc kệ để nàng đánh.
“Tống Ôn Bạch! Ngươi luôn miệng nói ngươi và nàng ta trong sạch, nhưng chính ngươi đã làm cái gì trong lòng ngươi tự rõ ràng.”
“Phu nhân, lời này của nàng ta nghe không hiểu, rốt cuộc ta đã làm cái gì? Cho dù nàng muốn ta chết thì cũng phải để ta chết trong minh bạch chứ.”
Thích Uyển Nguyệt dừng lại, khóe mắt phiếm hồng.
Lúc này, ở cửa truyền đến giọng nói kinh ngạc: “Cha, mẫu thân, các người đang cãi nhau à?”
Thích Uyển Nguyệt lập tức tránh ra, đi đến bế nữ nhi lên: “Sao A Lê lại tới đây? Không ngủ được sao?”
A Lê xoa mắt, gật đầu: “Con muốn ngủ cùng mẫu thân.”
Thích Uyển Nguyệt cố gắng bình phục tâm tình, quay lưng nói với Tống Ôn Bạch: “Nữ nhi đến rồi, ngươi đi đi.”
Tống Ôn Bạch hơi hé miệng, đè nghi ngờ trong lòng xuống nói: “A Lê, cha không cãi nhau với mẫu thân con, cha đang đùa giỡn với mẫu thân con.”
“Vâng.”
“A Lê ngoan ngoãn đi ngủ đi, phải nghe lời mẫu thân con.”
“Dạ.” A Lê gật đầu.
Nói xong, Tống Ôn Bạch nhìn chăm chú vào thê nữ rồi mới rời đi.
Ra tới cửa, mặt hắn liền đầy vẻ hậm hực.
Trương ma ma thấy hắn thì hành lễ: “Lão gia, bây giờ ngài trở về sao?”
Tống Ôn Bạch gật đầu: “Ta có việc phải về trước, A Lê ở lại đây hai ngày, các ngươi chăm sóc tốt cho con bé.”
“Vâng, khó lắm Tứ cô nương tới đến, trong lòng tiểu thư cũng rất vui mừng. Chỉ là...”
“Trương ma ma, có chuyện cứ nói.”
Trương ma ma suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra những lời này lão nô đã giữ trong lòng rất lâu nhưng vẫn không cơ hội nói với lão gia.”
“Lão nô nhìn tiểu thư lớn lên, tính tình nàng như thế nào ta là người hiểu rõ nhất. Tiểu thư chỉ mạnh miệng nhưng hay mềm lòng, nàng gặp lão gia không lâu đã yêu nhau, tình cảm nhiều năm như vậy sao có thể nói hết là hết? Một năm nay ở lại biệt trang này, trong lòng tiểu thư cũng không dễ chịu gì. Cứ như vậy lão gia cũng không chịu nổi, còn A Lê, đừng thấy tuổi con bé còn nhỏ mà cho rằng con bé không hiểu gì, chuyện của người lớn có lẽ con bé đều hiểu rõ, chắc chắn con bé cũng không dễ chịu gì. Cho dù không nghĩ cho nhau, nhưng cũng phải nghĩ cho A Lê, lão gia và tiểu thư cứ luôn như vậy không phải chuyện tốt.”
Tống Ôn Bạch không nói gì.
Trương ma ma tiếp tục nói: “Tiểu thư để ý cái gì, chắc hẳn lão gia đã rõ ràng. Trong mắt tiểu thư không chứa được vị phụ nhân kia, vì sao lão gia còn phải để người nọ ở lại Kinh Thành? Có hàng ngàn hàng vạn cách báo ơn, không nhất thiết cứ phải đặt dưới mí mắt.”
Im lặng một lúc, Tống Ôn Bạch gật đầu: “Ta đã biết.”
Ra khỏi biệt viện, Tống Ôn Bạch suy tư suy nghĩ.
Gã sai vặt hỏi: “Lão gia, hồi phủ luôn sao?”
“Không.” Tống Ôn Bạch phân phó: “Đến phố Liễu Dương.”
Lý Tú Lan vừa ngủ trưa dậy, thấy nhi tử còn ngủ thì lấy kim chỉ ra may vá.
Trước kia khi nàng ta còn ở trong trấn, là người giỏi nữ công nhất, làng trên xóm dưới đều khen nàng ta. Cũng bởi vì nàng ta khéo tay, sau mới tìm được mối tốt, gả cho nhi tử của một lão gia trong huyện.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, sau khi công phụ phạm tội, mỗi ngày trượng phu đều say rượu, bà mẫu cũng thường cãi nhau với nàng ta. Lý Tú Lan đã sống trong phú quý hơn một năm, đột nhiên xảy ra chuyện này khiến nàng ta rất khó chịu, sau đó trượng phu lại trượt chân ngã xuống giếng chết, nàng ta liền mang theo đứa con trong bụng trở về nhà mẹ đẻ.
Vốn nghĩ nhân lúc mình còn trẻ tìm một gia đình giàu có gả đi, nhưng không bao lâu cha mẹ lại nhiễm dịch qua đời, rồi Tống Ôn Bạch xuất hiện.
Tống gia nhà cao cửa rộng, trước kia nàng ta không dám tơ tưởng, nhưng sau khi nàng ta thấy Tống Ôn Bạch phong độ nhẹ nhàng thì đột nhiên lại to gan hơn.
Lúc Tống Ôn Bạch muốn dời đi, nàng ta gõ cửa phòng hắn, khóc lóc kể lể mình mang theo nhi tử bơ vơ không nơi nương tựa nên muốn cùng hắn về Kinh để được che chở.
Nàng ta trẻ tuổi xinh đẹp, lại là quả phụ mới có tang phu, trên người có tiền lại còn có con, thân phận như thế đúng là dễ bị người ta mơ ước, Tống Ôn Bạch cũng suy xét đến điểm này nên mới suy nghĩ không lâu đã đồng ý.
Sau khi tới Kinh Thành, nàng ta mới biết được cái gì là vinh hoa phú quý.
Tống Ôn Bạch chỉ cần vẫy tay là đã có thể sắp xếp cho nàng ta một tòa nhà lớn có hai viện như này, cuộc sống hàng ngày có nô bộc, đi ra ngoài có xe ngựa. Đây là cuộc sống mà nàng ta chưa bao giờ dám tưởng tượng, cũng chưa bao giờ được trải nghiệm.
Mới đầu, nàng ta chỉ muốn an phận ở bên cạnh Tống Ôn Bạch, sau đó lại biết Tống Ôn Bạch và thê tử đang ồn ào muốn hòa li, hai người đã ở riêng một thời gian, nàng ta dần dần nảy sinh tâm tư khác.
Nàng ta rõ ràng vì sao Thích Uyển Nguyệt lại cãi nhau với Tống Ôn Bạch, nhưng dù vậy Tống Ôn Bạch cũng không đuổi nàng ta đi, cái này là có ý gì chứ?
Ý là Tống Ôn Bạch niệm tình của phụ mẫu nàng ta, đồng thời Tống Ôn Bạch cũng… Thương tiếc nàng ta.
Nghĩ đến khả năng này, tim Lý Tú Lan đập nhanh hơn, gò má hơi nóng lên.
Không bao lâu sau, tỳ nữ Thải Hà chạy vào.
“Phu nhân, mau chỉnh trang chút, Tống Nhị lão gia tới.”
“Ai?”
“Ai nha, chính là Tống đại nhân của Tương Dương Hầu phủ đó.” Tỳ nữ chế nhạo: “Có lẽ là đặc biệt đến thăm phu nhân.”
“Người đâu? Ở đâu?” Lý Tú Lan giật mình.
“Ngồi ở nhà chính tiền viện, phu nhân mau đi đi.”
“Ngươi đi bưng trà lên trước, ta đến ngay.”
Lý Tú Lan đi vào trong phòng, lấy xiêm y màu đỏ tươi bằng lụa mới tinh ở trong ngăn tủ ra.
Đây là bộ xiêm y tốt nhất của nàng ta, nàng ta dùng rất nhiều tiền mới mua được, ngày thường cũng không dám mặc. Lụa rất mềm mại, mặc lên cực kỳ tôn dáng, đường cong thướt tha hiện ra không sót tí nào.
Lý Tú Lan còn trẻ, là một phụ nhân xinh đẹp, dáng người phập phồng quyến rũ, nam nhân bình thường thấy nàng ta đều sẽ nhìn nhiều thêm mấy lần.
Hôm nay lại mặc xiêm y như vậy, ngay cả nàng ta tự soi gương cũng thấy không rời nổi mắt.
Sau khi chỉnh trang xong, nàng ta bắt chước bộ dạng của các quý phu nhân ở Kinh Thành, dùng gót sen chậm rãi đi đến tiền viện.
Sau khi tiến vào nhà chính, nàng ta dịu dàng hành lễ: “Tống đại ca, sao huynh lại rảnh rỗi tới đây?”
Tống Ôn Bạch ngồi trên ghế chính, hắn buông chung trà xuống, lạnh nhạt nói: “Ngồi đi.”
Lý Tú Lan gật đầu, chọn vị trí gần nhất để ngồi xuống.
“Tống đại ca tới đây là có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, tới đây thăm các ngươi.” Tống Ôn Bạch hỏi: “Dạo này Chiêu Nhi khỏe không?”
Nghe hắn nói như vậy, Lý Tú Lan vui mừng, vội vàng đáp: “Khỏe, hai mẫu tử chúng ta đều rất khỏe. Chiêu Nhi thông minh, đã bắt đầu đọc Tam Tự Kinh. Trước ta còn nghĩ nếu Tống đại ca tới thì kêu thằng bé đọc một đoạn cho huynh nghe, nhưng thật không khéo, bây giờ Chiêu Nhi còn đang ngủ.”
“Nó ngủ thì cứ để nó ngủ, không cần quấy rầy. Còn nữa...” Tống Ôn Bạch dừng lại.
Lý Tú Lan nhìn hắn: “Tống đại ca, huynh có chuyện gì thì cứ nói.”
“Là như thế này.” Tống Ôn Bạch chậm rãi mở miệng nói: “Mấy ngày nay ta mơ thấy nghĩa phụ nghĩa mẫu, bọn họ qua đời cũng sắp được hai năm rồi, mấy năm nay ta cũng bận rộn, không thể dâng hương tế bái hai vị lão nhân gia.”
Lý Tú Lan nghiêm túc nghe.
“Tú Lan.” Tống Ôn Bạch tiếp tục nói: “Ta nghe nói mấy năm nay huyện Thiệu Hà cũng giàu có sung túc, giờ thiên hạ thái bình. Không bằng như vậy đi, ta đưa các ngươi trở về. Dù sao có ngươi ở đó, mồ mả của nghĩa phụ nghĩa mẫu cũng có người chăm sóc, thứ hai là Chiêu Nhi cũng đã lớn, muốn mời phu tử về để học hành cũng tiện hơn....”
Lý Tú Lan hoảng hốt, trong đầu ong ong, những lời sau đó nàng ta không nghe rõ thêm chữ nào.
Tống Ôn Bạch có ý gì?
Muốn đưa nàng ta rời đi?
Nàng ta dùng sức véo ngón tay mình để bình ổn tinh thần, nàng ta giương mắt, con ngươi ngập nước nhìn Tống Ôn Bạch.
“Tống đại ca cần gì phải nói những lời này để dỗ dành ta?” Nàng ta cười khổ: “Nếu ngài muốn để mẫu tử ta trở về thì cứ nói thẳng, Tú Lan sẽ không ăn vạ đòi ở lại đây.”
Tống Ôn Bạch im lặng.
“Thật ra ta cũng hiểu trong mắt tẩu tẩu không chứa được ta, lòng tốt của Tống đại ca khiến hai mẫu tử Tú Lan vô cùng cảm kích, nhưng nếu vì mẫu tử bọn ta mà làm cản trở tình cảm của Tống đại ca và tẩu tẩu thì Tú Lan sẽ rất tội lỗi. Nếu phụ mẫu ta còn sống, chắc chắn cũng khuyên ta trở về đừng gây thêm phiền toái cho Tống đại ca.”
Nàng ta lau nước mắt: “Ta vốn nên trở về từ lâu, nhưng Chiêu Nhi còn nhỏ, ta lo thằng bé bị người ta bắt nạt cũng không có ai đứng ra bảo vệ. Chúng ta được Tống đại ca chăm sóc hơn một năm, khiến ta quá an tâm nên mới chậm chạp không rời đi, hiện giờ Tống đại ca đã chủ động nhắc tới khiến ta bỗng trở nên không biết xấu hổ.”
“Tống đại ca yên tâm, Tú Lan ta không phải người vong ân phụ nghĩa, Tống đại ca đối xử tốt với ta ta không có gì để báo đáp, nếu Tú Lan làm tẩu tẩu không vui, vậy Tú Lan rời đi là được. Chỉ mong sau này Tống đại ca và tẩu tẩu có thể hòa hợp, như vậy Tú Lan mới có thể an tâm.”
Tâm tình Tống Ôn Bạch càng trầm trọng khi nghe nàng ta nhắc tới bốn chữ “Vong ân phụ nghĩa”.
“Tú Lan, là ta có lỗi với Lý gia các người, nhưng ngươi yên tâm, chờ ngươi về huyện Thiệu Hà, ta sẽ chào hỏi trước với huyện lệnh địa phương, sẽ không có ai dám bắt nạt hai người. Tiền bạc cũng sẽ không thiếu, những nô bộc ở Kinh thành này ngươi đều có thể mang đi.”
Lý Tú Lan cắn môi: “Lời này là Tống đại ca cố ý nhục nhã ta sao? Ở trong mắt Tống đại ca, Tú Lan ta là người tham hư vinh như vậy sao? Tú Lan không cần gì cả, ta đã nợ Tống đại ca rất nhiều ân tình rồi, nếu còn lấy đồ của Tống đại ca thì còn ra gì nữa?”
“Ý của ta không phải như vậy.” Tống Ôn Bạch xin lỗi nàng ta: “Tiền tài chỉ là một chút tâm ý của ta...”
Lý Tú Lan ngắt lời hắn: “Nếu Tống đại ca coi Tú Lan là muội muội, thì đừng đạp hỏng tâm ý của ta. Chỉ cần Tống đại ca và tẩu tẩu có thể hòa hợp, ta thiệt thòi một chút cũng không sao.”
Nói xong, Lý Tú Lan lấy khăn bụm mặt hu hu khóc lên.
Tống Ôn Bạch bực bội ngồi nghe rồi đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, ta còn có việc, ngươi quay về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Lý Tú Lan hoảng hốt, lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của Tống Ôn Bạch, rồi cũng vội vàng đứng lên theo.
Chờ Tống Ôn Bạch rời đi, nàng ta lập tức thay đổi sắc mặt.
Thải Hà đừng ở bên ngoài cũng đã nghe thấy những lời kia, nàng ta vội vàng hỏi: “Phu nhân, phải làm sao bây giờ? Tống đại nhân muốn đuổi đi chúng ta đi sao.”
Thải Hà là nha hoàn theo Lưu Tú Lan từ huyện Thiệu Hà đến, thấy được sự phồn hoa của Kinh Thành, sao có thể muốn về lại huyện Thiên Hà nơi thâm sơn cùng cốc kia?
Hơn nữa, nàng ta còn đang ngóng trông Lý Tú Lan trở thành chủ tử của Tương Dương Hầu phủ, đến lúc đó nàng ta cũng có thể sống tốt hơn.
Nhưng hiện tại Tống Ôn Bạch lại muốn đuổi đi các nàng đi, vậy sao được chứ.
“Vì sao lúc nãy phu nhân lại nói sớm muốn rời đi, Tống đại nhân nhớ ân tình của lão gia lão phu nhân, nếu ngài cầu xin hắn thì có lẽ Tống đại nhân sẽ để chúng ta ở lại đây.” Thải Hà nói
Lý Tú Lan nắm chặt khăn tay, giọng nói lạnh lùng mà bình tĩnh: “Ngươi thì biết cái gì? Cầu xin sao bằng Tống đại ca chủ động muốn? Hơn nữa nếu ta làm vậy thì chắc chắn sẽ khiến hắn thấy chán ghét. Chỉ cần hắn thấy chán ghét, sao ta còn có thể sống tốt.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Thải Hà nói: “Chẳng lẽ phu nhân cam lòng trở về như vậy sao?”
“Đương nhiên không cam lòng.” Lý Tú Lan cắn môi: “Không thể cầu xin, phải làm hắn chủ động để ta ở lại.”