Bơ Sầu Riêng: Không phải lỗi của cậu ấy
Mao Nhung: Chậc… Cái weibo kia của anh, là gửi cậu ta?
Bơ Sầu Riêng: Ừ, cậu ấy hình như không muốn nói chuyện trước mặt tôi
Mao Nhung: Nhưng anh lại không @ cậu ta, làm sao biết anh đang giải thích…
Mao Nhung đợi ít phút, đợi mãi không thấy phúc đáp của Bơ Sầu Riêng.
Cậu có hơi thấp thỏm… Cậu có phải lỡ tay chọt trúng điểm ngược của Bơ Sầu Riêng rồi không?
Bất quá, cùng Bơ Sầu Riêng hàn huyên dăm câu, cậu lại bất chợt nghĩ tới chuyện giữa Diệp Nhẫn và mình.
Ban đầu cậu tức giận thật, nhưng hình như không phải tức Diệp Nhẫn thân mình… Cậu cũng không phải dạng người ngại ngùng gì… Song về sau cậu tựa hồ cũng không phải tức giận, cụ thể là cảm giác gì cũng khó nói rõ, nhất là sau khi Diệp Nhẫn thân cậu xong, lại đi hô tên con gái.
Nhưng nếu từ nay trở đi tuyệt giao với Diệp Nhẫn… Giống như Bơ Sầu Riêng nói, cả đời cũng không thèm để ý Diệp Nhẫn… Giống như cũng tới mức…
Thế nhưng, đêm qua sau khi Diệp Nhẫn bị cậu đạp xuống, bò lên lại cái giường gỗ mền lót không chiếu lót cũng không phía trên, một câu cũng không thốt.
Sáng hôm sau, cũng không đứng đợi Mao Nhung, một thân một mình ra bên ngoài.
Vốn dĩ giữa trưa thường cùng hẹn nhau đi ăn, nhưng Mao Nhung lại không thấy bóng dáng Diệp Nhẫn đâu.
Cả ngày hôm nay, ngay cả cọng lông của Diệp Nhẫn cậu cũng ứ thấy.
Lúc này, Bơ Sầu Riêng nhắn tin qua.
Bơ Sầu Riêng: Weibo của cậu là gửi ai?
Mao Nhung: … Một tên chết giẫm!!!
Mao Nhung càng nghĩ càng ức, cậu bây giờ không muốn gây với Diệp Nhẫn chuyện thân mình, nhưng Diệp Nhẫn cứ bày ra vẻ tức giận, dám cả ngày tránh khỏi mắt cậu.
Tên khốn kiếp!!! Rốt cuộc là ai nên tức giận chứ!!!
Bơ Sầu Riêng: … Vậy cậu đăng weibo, lại không @ hắn, cậu chửi hắn cũng không biết
Mao Nhung: …
Mao Nhung: Tự dưng thấy khuya rồi, ngủ thôi…
Mao Nhung bỗng cảm thấy lòng mề rối bời.
Bơ Sầu Riêng: Ngủ ngon
Mao Nhung phồng phồng má, log out.
Đánh răng rửa mặt xong, Mao Nhung nhìn sang cái giường trống huơ trống hoắc phía trên, chỉ thấy trong lòng cũng trống huơ trống hoắc.
Diệp Nhẫn đến giờ vẫn chưa về.
Cậu mất mác, xoắn xuýt, đáy lòng đảo lộn ngẫm nghĩ khi Diệp Nhẫn về nhất định phải nói chuyện với hắn, nói vài thứ… Rồi mới xoắn xuýt xoắn xuýt thiếp đi.
Ngày hôm sau, Mao Nhung là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu mơ màng bò lên nhấn tắt chuông, ước chừng mười phút mới phát hiện có gì đó không đúng…
Bình thường vào giờ này, cậu là bị Diệp Nhẫn gọi dậy, mà hôm nay, Diệp Nhẫn không gọi cậu.
Đã quen được Diệp Nhẫn dịu dàng đánh thức mỗi ngày chứ không phải tiếng chuông lạnh lùng của điện thoại, Mao Nhung nhất thời cảm thấy rất không quen.
Thế là Mao Nhung nghẹn ứ cả người bò xuống giường, mặc quần áo vào.
Vừa mặc cậu vừa phát hiện giường trên vẫn chưa được trải chăn nệm lót, lạnh băng không vương chút khí người.
Thực hiển nhiên, Diệp Nhẫn cả đêm qua không về.
Mao Nhung lại khó chịu một phen.
Cậu bực dọc đánh răng rửa mặt rồi bực dọc tới căn-tin ăn sáng.
Cậu bực dọc gặm hết đống đồ ăn căn-tin khó ăn rồi bực dọc đi lên lớp.
Cậu bực dọc lên lớp xong rồi bực dọc quay về ký túc xá.
Cậu bực dọc bật máy tính rồi bực dọc lên mạng.
Cậu bực dọc lên mạng rồi bực dọc phát hiện cái thùng rác xả lòng Thượng Cùng Bích Lạc vậy mà không có onl!
Ức chế trong Mao Nhung đạt tới cực điểm, giá trị tức giận max full, cuồng hóa trong chớp mắt toan hất bàn phím…
Cậu lại bực dọc nghĩ tới đổi bàn phím rất phiền phức, thế là cậu bực dọc hạ bàn phím trong tay xuống.
Mao Nhung nghiến răng nghiến lợi, đổi status trên con chim cụt thành: Hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ!!!
Hừ! Cái thứ làm xong bỏ chạy [1] là thứ đáng ghét nhất!
[1] 始乱终弃
Câu này ý chỉ hành vi đùa bỡn nam nữ xong vứt chạy mất
Ẩy…
Từ từ!
Mao Nhung cả kinh, làm xong bỏ chạy quái gì? Mày đang nghĩ gì vậy?!!
Cậu vội vàng vươn móng vuốt vỗ vỗ hai má, chắc chắn là chưa tỉnh ngủ đầu óc hỗn loạn! Cái tên Diệp Nhẫn kia sao có thể làm xong bỏ chạy với mình chứ ha ha ha ha!!! Cậu mới không để ý Diệp Nhẫn đã hai ngày không để ý tới mình đâu!!! Cậu mới không để ý Diệp Nhẫn cả đêm hôm qua không về đâu!!! Cậu sao có thể để ý tới chuyện đó!!!
Ngay lúc Mao Nhung đang lấy tay cào bàn phím, chim cụt bỗng hiện tin nhắn.
Bơ Sầu Riêng: Sao vậy?
Bơ Sầu Riêng: Status của cậu…
Mao Nhung vừa thấy Bơ Sầu Riêng, bỗng nhiên cảm thấy hồng hoang nội tâm đang tuôn dòng chảy, vội vàng gõ phím cạch cạch cạch.
Mao Nhung: Tôi đang rất khó chịu!!!
Mao Nhung: Siêu cấp khó chịu!!! Cực kỳ khó chịu!!!
Bơ Sầu Riêng: Thế nào?
Mao Nhung: Cái tên kia! Chính là tên khốn kiếp tôi đã kể! Rõ ràng là hắn có lỗi! Hai ngày nay hắn không thèm để ý tới tôi làm tôi cảm thấy là lỗi của tôi!!!
Bơ Sầu Riêng: … Có lẽ là hắn biết lỗi, không dám gặp cậu
Mao Nhung: Biết em gái chứ biết! Hai ngày nay tôi ngay cả sợi lông cũng ứ thấy! Dù bất chợt gặp thoáng nhau trong phòng học hắn cũng không thèm nhìn tới tôi mặt mày chảnh • mèo • chảnh • cún • chạy • đi • mất!
Bơ Sầu Riêng: … Có lẽ đó là gương mặt áy náy
Mao Nhung: Áy náy em gái nó! Áy náy thì không biết đi giải thích hả!
Bơ Sầu Riêng: Có lẽ hắn không dám…
Mao Nhung: Có khỉ gì không dám! Anh em hai bên hắn chỉ cần nói xin lỗi tôi nhất định sẽ tha thứ mà, nhưng hắn giờ vừa gặp tôi liền đảo vòng hôm qua thậm chí tới ký xúc xá cũng không về! Trốn tôi như trốn tang thi!
Bơ Sầu Riêng: Có lẽ hắn vẫn đang bối rối nên giải thích thế nào…
Mao Nhung: Đàn ông con trai ưỡn ẹo xoắn xuýt cái gì chứ, nói thẳng ra là được rồi! Cũng không phải chuyện lớn gì…
Bơ Sầu Riêng: Không phải chuyện lớn gì?
Mao Nhung: Khụ, kỳ thật cũng không có gì…
Bơ Sầu Riêng: Vậy cậu tức cái gì?
Mao Nhung: Tôi không phải tức chuyện đó! Tôi là tức cái thái độ ú ớ của hắn! Hừ!
Bơ Sầu Riêng: Không phải chuyện lớn, đó là chuyện gì?
Mao Nhung đang xúc động tình cảm mãnh liệt, nhìn thấy chữ Bơ Sầu Riêng gửi tới liền banh xác tức khắc.
Chuyện cũng không lớn bao chỉ bất quá là bị đồng giới thân một chút mà thôi… Có điều cậu sao có thể nói được!
Mao Nhung: Khụ khụ… Hôm nay sắc trời không tệ ánh nắng long lanh quang đãng khắp vùng…
Bơ Sầu Riêng: Cậu không muốn nói, thì thôi…
Mao Nhung: Ấy… Từ từ…
Mao Nhung quằn quại một lúc, xoắn xuýt một lúc, do dự một lúc.
Dù sao là ngăn cách màn hình, ai cũng không biết ai… Tâm sự chút cũng vô tư đi?
Mao Nhung: Là lúc tôi nấu mì lỡ tay làm bẩn giường của hắn bất đắc dĩ phải ngủ chung kết quả buổi tối hắn mộng xuân thân tôi một hơi sau đó tôi một cước đạp hắn xuống
Bơ Sầu Riêng: …
Mao Nhung: Thật ra tôi không cảm thấy đây là chuyện lớn gì đã năm nào rồi mà bất quá chỉ là thân thân tí thôi ha ha ha ha!
Bơ Sầu Riêng: …
Bơ Sầu Riêng: Vậy cậu tức cái gì
Mao Nhung: Tôi…
Bơ Sầu Riêng:?
Mao Nhung: Đệt!!! Ông đây không có tức!!! Hắn thân tôi xong còn dám gọi tên một đứa con gái!!!
Bơ Sầu Riêng: … Tên con gái?
Mao Nhung: Đúng!!! Hắn gọi gì mà… Cái gì mà Kỳ Kỳ! Té ra hắn mộng xuân rồi xem tôi thành gái!!!
Bơ Sầu Riêng: … Cậu vì thế mà tức giận?
Mao Nhung: Tôi không có tức!!!
Bơ Sầu Riêng: Cho nên cậu tức giận không phải vì hắn thân cậu mà vì…
Mao Nhung: Vì lông gì thấy tràng đối thoại này quen quen… Đệt đệt đệt! Không có!!! Tôi không phải vì hắn gọi tên người khác mà tức lên!!!
Bơ Sầu Riêng: … Cho nên cậu tức giận là vì, hắn không gọi tên cậu?
Mao Nhung: …
Mao Nhung: Tôi muốn đi bảo vệ hòa bình thế giới!!! Tạm biệt!!
Không edit “thân” thành “hôn” tại có nhiều tiếp xúc quá.
Hôn rồi cọ này nọ…