"Giờ thì ta sẽ rót trà cho mọi người."
"Phu nhân là Công nương trong buổi hôm nay mà."
... Tôi đâu thể nói là mình buộc phải tham gia tiệc trà này.
Do đó, tôi chỉ nở nụ cười vụng về và nhấp vài ngụm trà.
"Khu vườn đẹp y hệt lời đồn vậy. Nhà kính của chúng tôi còn không đáng để đặt chân vào. Tôi đoán là Công tước rất để ý tới Phu nhân đấy."
Tiểu thư vừa chuyển chủ đề với đôi mắt lấp lánh đó chính là một trong những người đã tự vòng tay ôm lấy mình và rời khỏi bữa tiệc trước đó.
Cũng là một trong những người đã bị bắt quả tang ở ban công khi đang đâm chọt sau lưng tôi.
Tôi nghĩ tôi đã khá là thành công trong việc xây dựng hình tượng là một con người tầm thường qua việc những cô tiểu thư này chấp nhận lời mời đến dự tiệc trà mà không chút do dự nào.
Ellenia ngồi ngay cạnh tôi, những ngón tay thanh lịch, duyên dáng giữ lấy tách trà, nhẹ nhàng cất lời, "Đến tôi còn không ngờ được anh trai mình lại có mặt này, tiểu thư Victoria ạ."
"Ồ, nếu Công nương nói vậy, thì tôi đoán chắc hai vợ chồng thực sự rất đặc biệt đó."
"Điều này rõ ràng như việc thấy đau khi bị đánh vậy. Cô có thấy vậy không?"
"Tôi biết mà, tôi chỉ lo ngài ấy sẽ kiệt sức nếu như cứ thay đổi 180 độ như thế."
Flaya trả lời mộ cách hóm hỉnh, vừa cười vừa đưa mắt nhìn xung quanh.
Một nụ cười đặc biệt tươi tắn.
Cô ta chưa thấy hai người chúng tôi sánh bước cùng nhau.
Phù, tôi rất trân trọng việc Ellenia đã giúp mình như này, nhưng sự thật là Flaya không thể không được mời trong khi Ellenia lại có mặt ở đây.
Cô ta đồng ý tham dự được bởi cô ta là bạn thân của Ellen, nhưng tôi lại rất lo lắng mỗi khi cô ta ở quanh mình.
Dù sao thì điều này vẫn thoải mái hơn là trở thành trò ngu ngốc vì tiểu thư Conolace và gây gổ như một đứa trẻ ranh.
Nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng của tiểu thư đó. Buồn thật đấy.
Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Từ chuyện về văn hoá xã hội ở phương Nam và phương Bắc, thời tiết khắc nghiệt, thời trang, đến Giải đấu võ sĩ cũng nghiễm nhiên được lôi ra làm chủ đề bàn luận.
"Nhân tiện thì, Ngài Izek có tham gia trận đấu năm nay không vậy? Mọi người đều nói là ngài ấy sẽ lại làm nhà vô địch."
"Tôi chưa thể chắc chắn, nhưng chắc là ngài ấy sẽ tham gia."
"Cô có biết ngài ấy đã thắng trong mùa giải trước không? Ngài ấy là người trẻ nhất đấy."
"Ôi, sao mà quên được dáng vẻ khi ấy chứ. Tôi vừa phấn khích, lại vừa ghen tị khi thấy cảnh ngài ấy trao đoá hoa vinh quang đến tay Công nương. Sao anh trai ta lại không thể như vậy chứ?..."
"Nhưng tôi nghĩ năm nay sẽ là cuộc cạnh tranh khốc liệt đấy. Rõ ràng là phe Dorias cũng đang cử ứng viên đến..."
Trên những chiếc đĩa tinh xảo có rất nhiều món tráng miệng ngon lành.
Mặc dù chứng nôn mửa của tôi dạo này đã thuyên giảm một chút, nhưng tôi vẫn không khỏi khiếp đảm với đồ ăn.
Tuy nhiên, tôi vẫn vờ vịt ăn pudding chocolate một cách ngon miệng nhất có thể, nhưng tôi đã suýt mắc nghen bởi có ai đó đã hỏi tôi điều gì đó về Dorias.
Mai sau, hoàng tử xứ Dorias và Ellenia sẽ tổ chức hôn lễ.
Bởi hôn sự đó mà Ellenia đã bị đẩy tới cửa tử...
Chà, tôi đã đọc nguyên tác từ lâu lắm rồi, nhưng mỗi khi nghĩ lại, nỗ lực bất thường để loại bỏ Ellenia của Cesare thực sự không hề phù hợp với tính cách của hắn.
Hắn ta có rất nhiều kẻ thù, nhưng tôi không thể tin nổi tại sao một người đàn ông cẩn trọng và khôn khéo như vậy lại uy hiếp phương Bắc bằng cách đó.
Rudbeckia một mình đi gặp Ellenia ngay trước ngày trở về Romagna vì hôn sự của mình đã bị huỷ, và 15 ngày sau đó, Ellenia qua đời vì một chất độc không xác định được.
Tất cả những tình tiết xoay quanh cái chết đó đã quá rõ ràng,
Dù sao thì, mọi thứ bây giờ đã khác từ khi tôi trở thành Rudbeckia.
Sẽ không có chuyện hôn sự sẽ bị huỷ bỏ trong mùa đông này và Ellenia sẽ không bị hạ độc.
Tuy nhuên, tôi không thể hoàn toàn yên tâm được vì tình thế đã thay đổi, và chuỗi sự kiện sau này cũng khác xa những sự kiện ban đầu mà tôi nhớ được.
Nếu như gia tộc của tôi đã biết rằng tôi đã tranh cãi với Izek, liệu Cesare - người sẽ sôi máu đến mức sẽ giao cho tôi nhiệm vụ ám sát Ellenia ư?
Tên mất trí đó có thể sẽ đập nát hôn sự này theo những cách thức mà tôi đã nghĩ tới và cố gắng hạ nhục danh tiếng của gia tộc Omerta.
Lúc này hắn ta đang nghĩ cái gì đây?
Nếu như hắn ta đến đây, tôi sẽ phải cố gắng tìm hiểu hắn ta định làm những chuyện gì.
Tôi không muốn bỏ lọt bất kì "con gián" nào ở Elendale, sau này mấy người đó rồi sẽ làm gì đây, chỉ một chút manh mối thôi... Ôi, điều này làm tôi cứ canh cánh trong lòng.
Trái ngược với sự lo lắng của tôi, bữa tiệc trà diễn ra thanh bình và tràn đầy sức sống.
Sau một khoảng thời gian trao đổi nói chuyện với nhau, không khí hoà hợp và thân mật tràn ngập nơi đây khi mà tôi rời khỏi bàn trà và giải thích những bước nhảy của mình với những tiểu thư có mặt trong yến tiệc, và cùng đi tham quan vườn kính theo nhiều nhóm.
Đó là tất cả những gì đã diễn ra, cho đến khi một vị khách không mời xuất hiện.
"Buổi chiều bình an, thưa các Tiểu thư, xin lỗi vì đã làm gián đoạn ngày vui của mọi người."
Ta biết ngài có khá nhiều công việc khi luôn phải theo bước chồng ta, nhưng các ngài đang làm gì ở đây vào giờ này?
"Ôi, là ngài Ivan?"
"Gián đoạn gì chứ? Chúng em vừa kết thúc cuộc nói chuyện rồi mà."
"Cũng qua một thời gian rồi. Ngài làm gì ở dinh thự Omerta vậy?"
Hiệp sĩ giáp đen bước tới, dường như những mỗi bước chân của ngài ấy đều xuất hiện những đoá hoa bung cánh nở rộ. Ngài Ivan đang toả sáng trong khung cảnh mỹ lệ này.
Tôi không biết vì sao ngài ấy lại tới đây/
Ngài ấy đến đón Leah?
Đó là việc của bảo mẫu và người hộ tống cơ mà. Đây không phải là một lý do phù hợp để ngài ấy trực tiếp có mặt ở nơi này.
"Sao anh lại ở đây hả?"
Chắc chắn rồi. Cách chào hỏi xấu hổ om sòm đó chình là của Leah, cô tiểu thư bé nhỏ vừa mở tung cánh cửa của ngôi nhà búp bê và nhăn mũi lại.
Ngài Ivan đáp lại bằng giọng điệu như thường lệ.
"Lúc nào em cũng gây rắc rối cả, nên ta đến để đón em về trước khi hoàng hôn buông xuống đấy. Ô, Công chúa. Người cũng tham gia tiệc trà đó à."
"Xin chào ngài."
Arien khẽ ló đầu ra từ phía sau lưng Leah, nhanh chân chạy ngay vào trong.
Leah bĩu môi.
"Em đâu có gây rắc rối gì. Và em cũng đã quyết định tham gia để chơi với Công chúa mà. Anh đâu có quyền ra lệnh cho Công chúa đâu chứ."
Thay vì trả lời lại em gái mình, ngài Ivan nhìn về phía chúng toi với nụ cười khó hiểu.
Chính xác là hướng về Ellenia.
Như thường lệ, Ellenia lạnh lùng đáp lại một cách tế nhị.
"Quan hệ của em vẫn luôn tốt đẹp nhỉ."
"Đừng trêu em."
Sao tự dưng mọi chuyện lại lạ lùng quá vậy?
Ngài Ivan, lý do đến đón em gái mình chỉ là cái cớ thôi sao? Ngài thật sự đã bỏ việc lại và lẻn vào đây chỉ vì muốn gặp Ellenia thôi à?
"Chà, ta nghĩ bây giờ ta phải trở về rồi."
"Sao? Sao ngài lại về một cách đột ngột như vậy?"
"Muộn rồi mà... với cả ta... đến để đón con bé."
"Em đã chơi xong đâu."
"Anh đâu có quyền hạn gì khi mà công chúa muốn về cung chứ."
Ngay cả Arien cũng đang nài nỉ Ivan, Leah gian manh nhìn anh mình, nhưng cô bé vẫn nghe lời anh một cách bất ngờ.
"Lần tới, sẽ chỉ có em đến đây và chơi với Phu nhân thôi nhé. Không ai có thể quấy rầy được đâu."
"Nếu mỗi ngày em đều làm phiền Phu nhân như thế, tên chiến hữu đáng ghét của ta sẽ không để yên đâu."
"Cái miệng của anh mới bấn đấy."
"Gì chứ?"
"Phu nhân, em sẽ lại đến thăm người vào lần sau nhé."
Tôi định ra chào tạm biệt cô bé nhỏ vừa nhảy ra khỏi ngôi nhà búp bê và chào tôi.
Ellenia đặt một tay lên giữ lấy vai tôi và nói,"Ruby cứ ngồi đây. Em sẽ tiễn họ."
Ơ, Ellen, cả em cũng thế á?
Mặc dù tôi là chủ nhân của buổi tiệc trà này, nên rời khỏi đây quả nhiên là không phải phép, nhưng Arien và Leah cũng là khách của tôi, vậy nên nếu họ rời khỏi đây thì sao cô ấy cũng rời đi vậy?...
"Tôi cũng nên về thôi..."
"Tôi cũng vậy..."
"Ngài Ivan, ngài có tham dự Giải đấu này không?"
"Tôi luôn muốn hỏi ngài điều này, liệu ngài..."
Này, sao các cô đều cư xử như những thiếu nữ cuồng thần tượng vậy?
Có vẻ như mọi người đang rời đi dần dần.
Không còn cách nào khác rồi.
Đúng thế đấy. Tất cả đều bám theo ngài ấy.
Ngài Ivan cũng nổi danh lắm mà.
Chắc chắn tôi cũng sẽ rất phấn khích nếu như tôi là một tiểu thư bình thường ở phương Bắc, bởi ngài ấy là trưởng am của một gia tộc danh giá và cũng là một Hiệp sĩ Tôn giáo tài năng nữa.
Nhưng nếu giữa Ellenia và Ivan có chút tình ý nào đó, tôi sẽ toàn tâm toàn ý cổ vũ hết mình.
Cố lên, ngài Ivan!
Khu vườn trước đó vừa náo nhiệt, giờ đây đã nhanh chóng yên lặng ngay sau khi ọi người rời đi.
Tôi ngồi lại ở bàn trà và nhìn vào trong căn nhà búp bê.
Mỗi khi Arien và Leah đến chơi ở dinh thự, một trong số cả hai cô bé luôn làm rơi thứ gì đó ở đây, vậy nên hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Chắc chắn rồi, hôm nay là một chiếc kẹp tóc.
Là chiếc kẹp tóc ngọc lục bảo mà Leah đã đeo.
Tôi nghĩ tôi sẽ chạy theo cô bé và nói...
"Đáng yêu ghê."
S - Suýt thì rơi tim ra ngoài.
Sao cô còn chưa rời khỏi đây?
"Hồi nhỏ tôi nhớ rằng mình cũng đã chơi đùa trong căn nhà búp bê tương tự như này. Nhưng nó làm sao mà đẹp được bằng chứ."
"Ồ..."
"Khu vườn cũng đẹp nữa. Tôi đã rất mong chờ để nhìn thấy nơi này trong dinh thự Omerta."
Flaya tiến gần về phía tôi với một tách trà trong tay, nhẹ nhàng hướng mắt nhìn về phía tôi.
Ngược lại với cô ta, tôi tự dưng cứng đơ cả người.
Trong giây lát, tôi chẳng thể nghe được bất cứ thứ gì.
Ngay sau ngôi nhà, Flaya duyên dáng ngồi trên phiến đá nhỏ cạnh mê cung tại bởi những bụi cây, một lần nữa cất lời.
"Phu nhân có hài lòng không?"
Tai tôi ù đi. Hôm nay mọi người bị làm sao thế?
"Ý cô là gì vậy?"
"Như tôi đã nói ấy, hiện tại Phu nhân có hạnh phúc không?"
"Vâng, tất nhiên là có..."
"Ý cô là cô hiện đang chẳng thiếu thốn một cái gì cả."
"Ahaha, tôi thiếu thứ gì sao?"
"Đúng vậy, chắc chắn là không thiếu gì rồi, Dù Phu nhân có ở đâu hay với ai đi chăng nữa, cô cũng sẽ hài lòng thôi. Tôi chắc chắn là bây giờ cô vẫn thế."
Tôi bắt đầu tự hỏi chính mình rằng liệu có phải cha chồng tôi và Flaya đã cùng nhau lên kế hoạch cho việc ngày hôm nay hay không.