"Con dâu?"
Công tước nhìn tôi đầy nghi vấn, sau đó im lặng một lát. Khuôn mặt ông dần đanh lại. Sự ớn lạnh chạy dọc cơ thể tôi, giống như đang nhắc nhở tôi rằng đây thực sự là cha của Izek.
"Lẽ nào..."
"Anh trai thậm chí còn không xuất hiện vào đêm đầu tiên."
Ellenia lại tiếp lời như thường lệ. Giọng điệu của cô ấy như lời gợi mở cho việc vì sao chúng tôi lại có mặt trong căn phòng này.
Tuy nhiên, vẻ lạnh lùng của Công tước vẫn không hề thay đổi. Ông ném cho tôi một cái nhìn đầy phẫn nộ.
Thưa Cha...
"Đã sang mùa đông rồi đấy, và các con vẫn chưa hoàn thành nghĩa vụ của mình?"
"Đó là vì..."
"Xin lỗi con, Phu nhân, nhưng ta không biết phải chấp nhận tình hình hiện tại như thế nào nữa. Đức Giáo hoàng đã cam đoan rằng Ngài ấy tuyệt đối sẽ không xúc phạm phương Bắc, vậy mà lại có chuyện như này xảy ra sao?"
Phán đoán của ngài y hệt của con đấy. Sao ngài không đi hỏi cậu quý tử của ngài đi?
Không phải tôi không hiểu được phản ứng của Công tước.
Theo những gì tôi biết, chúng tôi không được công nhận rằng chúng tôi là một cặp vợ chồng thực sự, bởi cả hai chưa trải qua một đêm nào với nhau sau khi kết hôn. Việc huỷ hôn như những hôn phu trước đây của tôi là một điều không thể chấp nhận được trong một gia tộc danh giá như này.
Nhưng vì sao cha của Izek, người mà trong nguyên tác chỉ đứng ngoài nhìn vào, lại đột nhiên quan tâm tới vấn đề này? Việc Công tước thúc giục Izek một cách quyết liệt rằng anh cần phải chấp nhận cuộc hôn phối với tôi phần lớn là để ngăn chặn việc gả con gái của mình cho con trai thứ của Giáo hoàng, đồng thời cũng mang hy vọng rằng thói xấu của người con trai cứng đầu sẽ dần thay đổi.
Khi cuộc hôn nhân này đi đến hồi kết, việc anh tiến tới cuộc hôn nhân tiếp theo với một tiểu thư của gia tộc phương Bắc nào đó cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Nói cách khác, Công tước cũng chẳng mong đợi hôn nhân của chúng tôi sẽ lâu dài.
Vậy tại sao ngài ấy lại phải làm như này? Những người này đang cố chứng tỏ cho tôi thấy rằng họ không hề dễ dãi sao? Hay là để cho tôi thấy họ có thể kiểm soát tất cả, và sẵn sàng vứt bỏ tôi bất cứ khi nào trong thời gian tới, thậm chí còn không hỏi ý kiến của tôi?
Haa, nếu Rudbeckia ngồi ở đây, cô ấy sẽ lật tung bàn trà và nhếch miệng khiêu khích cha chồng mất.
Ông ấy nói như vậy vì nghĩ rằng tôi sẽ không làm những hành động như thế ư?
Tôi có nên cảm ơn vì họ đã coi nhẹ tôi không? Tôi nâng tách trà lên, mỉm cười, "Chỉ là sức khoẻ của con từ lúc đến đây không được ổn cho lắm. Mọi người đều rất chu đáo chăm sóc con. Con luôn sẵn sàng để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, vì vậy xin Cha đừng nóng giận quá."
Công tước có vẻ vẫn bán tín bán nghi với lời nói của tôi, nhưng cơ mặt ông đã giãn ra đôi chút.
"Con nói vậy thì ta có thể yên tâm rồi. Con đã trải qua một hành trình rất dài, vì vậy ta mong con sớm khoẻ lên."
"Con xin nhận lấy sự quan tân của người. Izek cũng dịu dàng như Cha vậy. Thật may mắn vì được làm dâu trong gia tộc ạ."
"... Thật nhẹ nhõm nếu thằng bé cũng hiểu được như thế."
Tại sao tôi lại ngửi thấy mùi giả dối khi ngài ấy nói là nhẹ nhõm nhỉ? Cha chồng đang mong đợi một cuộc cãi nhau sao? Một âm mưu đang được nhen nhóm. Nếu như tôi trải qua đêm tân hôn với chồng mình và thực sự trở thành một cặp, vậy thì sẽ rất khó để ly hôn.
Ngược lại, nếu cả hai vẫn giữ lại đêm đầu tiên của mình như hiện nay, thì sẽ chẳng cần huỷ hôn làm gì.
Rất dễ dàng để có được sự ràng buộc, nhưng ly hôn thì lại là chuyện khác.
Ly hôn ở Romagna, theo như luật mà Giáo hoàng ban hành, là một điều cấm kỵ bất kể là thân phận nào. Các quốc gia xung quanh có cùng đức tin với Vantican cũng áp dụng tương tự.
Tất nhiên, ở các nơi khác, cuộc hôn nhân của họ là hợp pháp, nhưng vẫn có nhiều người chấp nhận ly thân và sống một cuộc đời tự do, nhưng ly hôn thì không phải chuyện của ngày một ngày hai.
Cho dù Giáo hoàng có công khai đến đâu, thì cũng không phải điều dễ dàng.
Cha tôi và Cesare cũng sẽ phải trả rất nhiều thứ để đảm bảo đêm tân hôn sẽ không diễn ra và đưa tôi quay trở lại.
Đây chính là mục đích mà Công tước đang nhắm đến, nhưng...
Sau khi đã chính thức trở thành vợ chồng, toi sẽ có thêm nhiều thời gian hơn.
Theo nguyên tác, Rudbeckia đã đầu độc Ellenia và trở lại Romagna ngay sau khi cuộc hôn nhân bị huỷ bỏ. Vì vậy, nếu như thủ tục ly hôn của tôi trở nên phức tạp hơn thì, việc ám sát cô ấy cũng đương nhiên bị trì hoãn.
Nếu tôi làm tốt tất cả mọi việc và đạt được thành công....
Izek có lẽ sẽ bỏ mặc tôi ở đây thay vì đưa tôi về lại nhà. Anh ấy sẽ để tôi sống ở đây với danh nghĩa là một con tin hay đại loại là như thế. Cesare sẽ không thể lôi tôi về nếu chưa có sự đồng ý của Izek, vì vậy, tôi sẽ ngăn được cái chết của Ellenia và cả của tôi nữa.
Ôi, một kế hoạch tuyệt với. Tốt quá!
Tôi sẽ vào vai một fangirl không mong cầu điều gì, nhưng sẽ khác với việc trở nên trung thành với bổn phận của con dâu.
Hơn tất cả, cha của Izek đang đẩy lưng cho tôi.
Tôi sẽ không thể làm được gì một khi ông ấy nổi giận vì chúng tôi không thực hiện nghĩa vụ của mình.
Chỉ có một vấn đề duy nhất là làm thế nào để quyến rũ được người chồng lạnh như băng đá của tôi bây giờ.
Anh nổi danh là một người theo chủ nghĩa khổ hạnh*... Liệu anh ấy có thực sự muốn trải qua đêm tân hôn với tôi hay không, vì điều đó đồng nghĩa với việc anh ấy sẽ bị vấy bẩn...?
*Chủ nghĩa khổ hạnh: là một lối sống thanh đạm và kiêng cữ dưới nhiều hình thức khác nhau, thường vì mục tiêu tinh thần, áp dụng một lối sống thanh đạm, được đặc trưng bởi việc từ bỏ của cải vật chất và thú vui vật chất, và dành thời gian nhịn ăn trong khi tập trung vào việc thực hành tôn giáo hoặc suy ngẫm.
***
Màn sương mù xám xịt bao phủ lấy thần điện, tạo nên không gian u ám và huyền bí đặc trưng củ phương Bắc, khiến tôi có ấn tượng khác hẳn với lần đầu tiên đặt chân vào đây.
"Phu nhân, ở đây ạ!"
Thật cảm ơn vì cậu ấy đã quên đi cái bộ dạng đáng xấu hổ của tôi trong bữa tiệc sinh nhật của Izek.
Nhưng "ở đây" thì có ý gì nhỉ?
"Chào ngài Andymion. Có việc gì xảy ra không vậy?"
"Dạ? À không, không, không có gì đâu ạ, Phu nhân đừng bận tâm. Tôi chỉ muốn nói là tôi rất vui vì được gặp lại Phu nhân."
Gì chứ? Cậu đang chán nên mới thấy vui khi tôi xuất hiện chứ gì?
"Phu nhân đến đây để gặp ngài Izek ạ?"
"Đúng vậy. Cậu có muốn lấy một quả không?"
"A, cảm ơn Phu nhân. Tôi đang khát khô cổ rồi."
Tôi đặt giỏ trái cây xuống và ngồi cạnh Andymion. Sau đó...
Một hiệp sĩ cao lớn tiến đến gần chúng tôi với tiếng bước chân huỳnh huỵch.
Mái tóc đỏ sẫm như màu máu, đôi mắt màu hổ phách sáng rực, làn da rám nắng và dáng người khổng lồ khiến anh ta trông rất đáng sợ. Giọng anh ta trầm và khàn.
"Hoa quả không?"
Thay vì trả lời, người hiệp sĩ to như một con gấu đang nổi điên ấy lấy một quả đào từ cái giỏ.
Phập!
Anh ta cắn mạnh vào quả đào trên tay làm nước bắn ra, quay lưng trở lại sân tập. Nhìn vào dáng lưng to lớn ấy, Andymion gãi đầu và giải thích một cách bất lực, "Là anh trai tôi đấy."
"Ồ, cậu có một người anh đang tin cậy đấy...!"
"Không đâu ạ. Phu nhân thấy đấy, anh ấy hơi thô lỗ một chút."
Tôi biết mà, tất cả các cậu đều thiếu một con ốc vít trong đầu hết đấy.
"Phu nhân, nhìn sang đó kìa. Ngài Izek đang đấu kiếm đó!"
"Thi đấu sao?"
"Vâng. Là năm đấu một. Đúng là một trận đầu công bằng."
Tôi ngồi cạnh Andymion, vừa gặm trái cây, vừa xem trận đấu.
Chồng tôi đứng giữa năm hiệp sĩ, tay cầm một thanh Thánh kiếm lam nhạt dùng làm vũ khí chiến đấu.
Vút!
Những nhát kiếm vụt sáng khắp nơi.
"Woaaaa! Thật tuyệt quá đi!"
"Đúng là cấp trên của tôi mà!"
"Tiến lên! Chồng yêu của em ơi!"
"Idol... C- cố lên!"
Chúng tôi hành động như thể những fan cứng đi đu idol vậy.
Tôi không muốn nghĩ đến những ánh mắt nghiêm nghị và nguy hiểm của các hiệp sĩ chuyển hướng về phía hai người chúng tôi, vỗ tay trong những tràng cười tràn đầy phấn khích.
Cuộc tàn sát của của hiệp sĩ dưới danh nghĩa là một buổi huấn luyện đã kết thúc nhanh chóng.
Keng!
Izek ném mạnh chiếc mũ sắt lên người chiến hữu đang ngồi dưới đất sau trận đấu và sải bước về phía tôi. Cách di chuyển của anh đáng sợ tới mức chúng tôi phải lập tức nói nhăng nói cuội về bất cứ những gì nảy ra trong đầu.
"Đúng là không phải ai cũng xứng với cái danh Hiệp sĩ giỏi nhất phương Bắc nhỉ."
"Phu nhân nói đúng, cái danh ấy đúng là sinh ra để dành cho ngài ấy, nhưng gọi ngài ấy là quái vật thì có vẻ đúng hơn."
"Thú thật thì các hiệp sĩ ở phương Nam không ai bằng được ngài ấy cả."
"Tất nhiên, ngài ấy là idol của tôi đó. Hahahahahaha...Aaa!"
Bốp!
Ngài Ivan phi như bay tới bên cạnh Andymion và tặng cho cậu ấy một cú đánh trời giáng vào đầu. Sở thích của Ivan là bắt nạt các thiếu niên đúng không vậy?
"Cái thằng oắt con, cậu muốn vừa ăn trái cây vừa cười nói vui vẻ trong khi nhìn chúng ta đang đổ mồ hôi như tắm đúng không? Hả?"
"Ư..aa, nhưng mà..."
"Những đứa trẻ như cậu không chịu làm những việc được giao và lười biếng bất cứ khi nào rảnh rỗi... A, Phu nhân đến rồi sao? Ta đã tự hỏi khi nào nàng xuất hiện trong ngày hôm nay đó."
Ý gì vậy? Thật lạ quá, nhưng tôi chẳng để tâm lắm nên mỉm cười lịch sự.
"Ngài Andymion đã ngồi đây trò chuyện với tôi."
"Thật quá đáng khi cậu ta trốn ra đây để ngồi nói chuyện đó. Cậu ta chỉ mới là hiệp sĩ tập sự thôi... Ta không biết thằng nhõi này đã nói gì với Phu nhân, nhưng nó vẫn còn là nhi đồng thối tai. Có đúng không, hả?"
"D - dạ, đúng là như vậy. Xin hãy gọi tôi là Andy thôi ạ..."
"Gì hả? Andy? Cậu đang tán tỉnh vợ của cấp trên đấy à?"
"Dạ? Sao mà tôi dám làm vậy chứ...?"
"Im đi, đồ khốn.", tôi nghe thấy ngài ấy rít lên.
Họ hợp nhau thật đáy, hahaha...
Izek quệt mồ hôi bằng mu bàn tay, nhìn xuống tôi. Tôi len lén nuốt nước bọt.
"Chào ngài."
"..."
"Ngài biết không, vừa rồi ngài rất là ngầu đó. Em dường như đã rơi vào lưới tình với ngài thêm một lần nữa."
Thư giãn một chút đi nha, ngài hiệp sĩ?
"Qua đây, cái đồ khốn này."
"Không, không, sao ngài cứ tiếp tục..."
Ngài Ivan kéo Andymion rời khỏi, để lại tôi và chồng tôi đứng trên các bậc thang. Izek không quan tâm đến việc cấp dưới của mình sẽ bị chiến hữu miệng bẩn đánh cho nhừ xương hay không.
"A, em có làm phiền ngài không?"
"Có vẻ là em biết đấy." Người đàn ông lạnh lùng này thong thả cởi găng tay và ném sang bên cạnh. Anh ngồi ở bậc cầu thang gần tôi, đưa tay với lấy giỏ trái cây.
Tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng Izek cắn và nhai trái cây vang lên.
Rộp, rộp. Mỗi chuyển động của khuôn hàm láng mịn đều khiến một giọt mồ hôi trên thái dương lăn xuống.
Tôi đưa tay định lau đi thì bắt gặp ánh mắt như muốn nhốt tôi vào lồng vậy. Con ngươi đỏ nhìn chằm chằm vào tôi khiến cả cơ thể đều cứng lại.
Hứ, đồ ngạo mạn!
"Em định làm gì đấy?"
"Em muốn lau mồ hôi cho ngài."
Anh cau mày khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của tôi, cố gắng giấu đi tâm trạng ngổn ngang của mình. Liệu anh có nghe thấy tiếng lòng của tôi không nhỉ?