Edit: Hou_Nie
____________________________
Lý Nhược Thủy vẫn luôn là người có trực giác rất mạnh. Tại huyệt động âm u ẩm ướt này, nàng cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo từ cổ đến sống lưng. Từ sau khi nghe được tiếng cười của Lộ Chi Dao, cỗ lạnh lẽo này đạt tới cực đại.
Trong lòng luôn cảm thấy có chút quái dị, Lý Nhược Thủy tìm cái cớ lôi kéo cánh tay Lộ Chi Dao ngã xuống. Quả nhiên nghe được âm thanh leng keng của trường kiếm va vào vỏ.
Nàng lập tức chút phát điên, bọn họ chỉ đang ở trong động thôi mà, sao lại chạm đến vảy ngược của hắn?
Trong lòng mắng hệ thống đến trăm tám mươi lần, Lý Nhược Thủy điều chỉnh tốt cảm xúc rồi hạ giọng nói.
" Vừa rồi ta nhìn thấy một cái bóng đen, nhất thời kéo lấy ngươi, ngươi không sao chứ?"
Đương nhiên hắn sẽ không có việc gì, Lý Nhược Thủy tự mình làm đệm lót cho hắn. Sau lưng bị đâm đến tê dại nhưng vẫn biểu đạt một ít quan tâm.
Lộ Chi Dao chôn ở cổ của nàng, chóp mũi quanh quẩn một cỗ mùi hương nhàn nhạt. Không thể nói là mùi gì nhưng nó rất thoải mái.
Cảm xúc dao động vừa rồi đã bình thường lại rất nhiều, làm hắn đột nhiên không nghĩ tới việc giết nàng.
Thiếu chút nữa hắn quên rằng nàng sẽ phải nuốt thanh kiếm khi thua đánh cược. Chính mình động thủ thì sao có thể thú vị bằng xem nàng bị rạch yết hầu.
Lộ Chi Dao hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, đuôi mắt mang ý cười, biểu tình ôn nhu.
" Ta không có chuyện gì, còn muốn đa tạ ngươi đã bảo hộ ta."
Lý Nhược Thủy nở một nụ cười giả, nếu nàng tin vào gương mặt này thì đầu óc nàng có bệnh.
" Không, phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng."
Lộ Chi Dao dường như nghe hiểu nàng đang nói bóng gió, lại tựa hồ trả lời nàng:" Nói quá lời."
Giang Niên đi tới phía trước, giẫm ra tiếng nước quanh quẩn tại huyệt động nhỏ hẹp này.
" Làm sao nước ở đây ngày càng sâu vậy?"
Hắn ta nghi hoặc hỏi, ban đầu nước mới đến mắt cá chân mà bây giờ đã trào qua bắp chân.
" Nơi này nhất định có cái gì đó quái lạ, nước chảy phải tiết ra chứ không phải tích tụ ở chỗ này."
Lục Phi Nguyệt biết không thích hợp, tiếng nước chảy ở phía trước đã dần dần nhỏ đi. Hơn nữa, mực nước lại gia tăng, nhất định có cái gì cổ quái.
Nàng ta nghiêng tai nghe tiếng nước chảy ở cách vách. Tuy không rõ ràng lắm nhưng cũng nghe ra được âm thanh nước chảy rất nhanh, một chút cũng không giống nơi này.
Đột nhiên, Giang Niên dừng bước, ngăn cản người phía sau đi tiếp, hắn giơ huỳnh thạch hướng về phía trước tìm kiếm cái gì đó.
Hang động phía trước không hề thấp bé. Bên cao quá tối không nhìn rõ thứ gì nhưng bên dưới có thể nhìn thấy một hồ nước sâu thẳm. Nếu đi thêm một bước nữa, tất cả sẽ rơi xuống.
Đây tuyệt đối không phải xuất hiện địa thế thiên nhiên.
Hắn ta lại giơ huỳnh thạch hướng về bốn phía, có thể thấy một sợi dây thừng to bằng nắm tay trẻ em đang rũ xuống trước động. Xuất hiện vừa kì quái nhưng lại rất hợp lí.
Hợp lý chính là bọn họ đi đúng chỗ, kỳ quái là tác dụng của dây thừng
Lý Nhược Thủy ngẩng đầu cũng thấy được sợi dây. Trong lúc nhất thời yên tĩnh, mọi người đều không thể nắm chắc rốt cuộc có nên kéo nó hay không.
" Không bằng chúng ta hỏi Lý Nhược Thủy một chút." Lộ Chi Dao mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng:" Chắc là nàng ấy biết, đúng không?"
Dưới ánh sáng nhè nhẹ củ huỳnh quang, Lý Nhược Thủy nhìn Lục Phi Nguyệt, hai người mắt đối mắt, rồi lại nhìn Lộ Chi Dao, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Cho đến bây giờ, trong lòng Lý Nhược Thủy biết rõ cho dù Lộ Chi Dao không biết tới nguyên nhân nàng biết tên hắn nhưng cũng không tin tưởng tuyệt đối chuyện mơ thấy tương lai.
Việc đánh cược này giống như một tầng giấy, hắn không đâm thủng là vì thấy thú vị nhưng nàng cũng không thể bất chấp tất cả mà biểu lộ ra đây là giả.
" Ta tin tưởng nơi đây nhất định có đường ra."
Tuy nàng không biết cốt truyện nhưng đứng trước mặt là nam nữ chủ. Nàng tin tưởng vào hào quang của nhân vật chính.
Lộ Chi Dao hơi nhướng mày, có chút bất ngờ với sự khẳng định của nàng.
Yên tĩnh một hồi, Lục Phi Nguyệt nhẹ gật đầu:" Cách xa một chút, ở trong động hẳn sẽ an toàn hơn rất nhiều."
Mấy người lùi vào trong động, Giang Niên thấy mọi người đứng vững lền dùng tay kéo lấy sợi dây thừng.
Một âm thanh "kẽo kẹt" vang lên, bốn phương tám hướng vang lên tiếng chuyển động của bánh răng. Hồ nước tựa như tìm được cửa giải thoát, ùa về phía trước.
Mực nước từ từ rút xuống, bỗng bên trong xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ, đong đưa vài cái như muốn đi theo dòng nước chảy ra ngoài.
" Mau lên thuyền!"
Lục Phi Nguyệt lôi kéo Giang Niên nhảy lên thuyền. Còn Lý Nhược Thủy không biết võ công, nhảy không được xa như vật, đáy lòng có chút sợ hãi.
Lộ Chi Dao giống như cảm nhận được nàng, khẽ cười một tiếng tiện tay ôm lấy eo nàng, mũi chân điểm nhẹ rồi nhảy về hướng hồ nước sâu thẳm kia.
" Đều đã mơ qua, sao vẫn còn sợ như vậy?"
Đơn phương trêu ghẹo xong, hai người rơi xuống con thuyền đang lắc lư. Bốn người đi theo dòng nước mà ra ngoài. Dọc đường thuyền nhỏ đụng chạm nham thạch, va va đập đập, tốc độ không chậm lại một chút nào cả.
Đá thạch thô ráp cọ qua tay, vài giọt nước lạnh hất lên mặt. Lực độ va chạm làm cho bọn họ khổng thể không kéo lấy dây thừng để ổn định thân thể.
Ở thời khắc này Giang Niên đang ôm chặt lấy Lục Phi Nguyệt, sự rụt rè vốn có của hai người giống như chưa từng không tồn tại.
So sánh với đôi đang dựa sát lẫn nhau kia thì Lý Nhược Thủy thảm hơn nhiều.
Nàng không thể giữ chặt dây thừng mà chỉ có thể nắm lấy vạt áo của Lộ Chi Dao, nhắm hai mắt chấp nhận bị nước đánh vào mặt.
Còn Lộ Chi Dao căn bản không thèm cầm lấy sợi dây thừng, buông tay theo con thuyền lắc đi lắc lại hại nàng lung lay giống như lục bình không rễ vậy.
Thuyền nhỏ lao xuống một dòng nước chảy xiết, Lý Nhược Thủy cùng Lộ Chi Dao bay lên nửa giây rồi lại mang theo bọt nước xuống thuyền.
Nàng nhắm chặt mắt, đôi tay run rẩy, khẩn cầu các lộ thần phật phù hộ.
Thuyền nhỏ lại đụng vào một khối nham thạch hơi thấp. Thiếu chút nữa nàng và Lộ Chi Dao nhảy ra khỏi chiếc thuyền nhỏ, nước đã thấm tới cả góc áo.
" A aaaaaa a di đà phật — —" thật sự nhịn không được nữa rồi, nàng kêu lên.
Lộ Chi Dao cười khẽ ngữ điệu vui thích.
" Ngươi sợ sao? Nhiệt độ cơ thể lại lên cao này."
Lý Nhược Thủy nắm chặt vạt áo của hắn, nàng quá mức khẩn trương, căn bản không nghe rõ hắn đang nói cái gì.
Thuyền nhỏ vừa va chạm vừa đi tới phía trước. Trong động bỗng thổi tới một cơn gió mát, khác với âm u lạnh lẽo lâu dài trước kia. Cơn gió này còn thoang thoảng một chút hương lê.
" Tới cửa ra rồi."
Tóc đen rũ xuống của Lộ Chi Dao bị ướt rất nhiều. Giọt nước lạnh theo sợi tóc rơi xuống cổ nàng, mang tới một ít lạnh lẽo.
Đột nhiên xuất hiện một trận xóc nảy, thuyền nhỏ rơi vào hồ nước không tính chảy xiết mấy. Xung quanh không có nham thạch, tốc độ chiếc thuyền chậm lại bị dòng nước đẩy đi.
Bọn họ từ bên trong hang núi nhỏ hẹp đi ra đến một con sông rộng lớn. Trên bờ sông dải đầy một đường hoa lê trắng, mềm mại uyển uốn kéo dài về phía trước.
Từng mảnh cánh hoa rơi xuống giữa sông, theo dòng nước đi phiêu dạt, mặt hồ tựa như rơi đầy những hạt tuyết mịn.
Trên thuyền Giang Niên cùng Lục Phi Nguyệt nhìn lẫn nhau, giật mình buông tay nhau ra, không được tự nhiên mà rời tầm mắt. Ngược lại nhìn Lộ Chi Dao có vẻ chưa hết hứng.
" Mau buông ra. "
Lúc này, Lý Nhược Thủy đang bị Lộ Chi Dao ôm vào trong ngực nhưng một chút nàng cũng không thấy ái muội.
Tay của hắn đặt trên động mạch của cổ nàng, làm cho Lý Nhược Thủy tưởng rằng hắn lại nổi lên sát tâm. Dọc đường một bên nàng lo lắng bị lật thuyền, một bên lại sợ bị hắn không một tiếng động ghìm chết.
Lý Nhược Thủy vén sợi tóc đang quấn trên người mình. Từ từ thích ứng ánh sáng rồi chậm rãi mở mắt ra,
vừa mở ra đã nhìn thấy cái cổ trắng đến lóa mắt của hắn. Còn có một nốt ruồi đen trên xương quai xanh.
Y phục của hắn sớm bị Lý Nhược Thủy kéo tản đi, mở rộng nửa non. Tóc ẩm ướt chạm vào trước ngực làm nổi bật lên da trắng môi hồng của hắn. Hàng mi dài cong còn vương mấy giọt nước, lóe lên một chút vầng sáng.
Bây giờ hắn chỉ có ba màu đen, trắng, hồng, giống như một bức tranh sơn dầu nổi bật rực rỡ, cả người lộ ra một loại mỹ cảm dễ vỡ không nói lên lời.
Dưới ánh mặt trời, Lộ Chi Dao cho người ta một cảm giác giống như hạnh hoa nở rộ vào tháng ba, lẳng lặng, ôn nhu, một chút không thích hợp cũng không thể nhìn thấy.
" Ngươi lại đang nhìn ta."
Lộ Chi Dao quay đầu, " nhìn" về hướng nàng, bờ môi mỉm cười, không có ngại ngùng ngược lại còn giãn thân thể ra cho nàng đánh giá.
Lý Nhược Thủy im lặng quay đầu nhìn về hai bên, làm bộ không thấy tư thế của hắn.
" Nơi này thật nhiều hoa."
Gió nhẹ thổi qua, làm cánh hoa hai bên rơi xuống mặt sông tựa như một mảnh tuyết trắng. Từng cánh hoa tầng tầng lớp lớp theo nhau rơi xuống.
Thuyền nhỏ chậm rãi đi tới bên bờ, hoa lê ở ngoài dính vào thân thuyền. Đầu sóng đánh qua, lộ ra những cánh hoa đã bị héo úa giống như chồng chất ở đây quá lâu.
Xung quanh, cây hoa lê không chỉ đơn thuần được trồng một ít mà là cả một rừng rậm. Từ bên bờ kéo dài vô hạn đến bên trong.
Lục Phi Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng mang theo nghi hoặc nói:" Vân Thành vẫn còn đào nguyên như vậy sao?"
Bốn người lên bờ, chân giẫm lên cánh hoa trải đầy mặt đất. Giày bị sụt vào đất hoa mềm mại, lau đi chất lỏng ở gót chân.
Giang Niên cúi người đem cánh hoa hất ra, lộ ra bùn nâu dưới cánh hoa. Coa thể thể thấy những cây này đã trồng từ rất lâu.
Lục Phi Nguyệt ngẩng đầu nhìn về những cái cây, hơi nhíu mày.
" Tác dụng của những cánh hoa này giống như tuyết vậy, một lần thổi là có thể che giấu kín mít những vết tích. Nhưng những cái cây này không giống trồng một hai năm liền cổ thể xanh tốt được. Vì sao chủ nhân của nơi này lại hao tổn tâm tư đến như vậy?"
Mặc dù cảnh sắc ở đây rất đẹp, nhưng đối với Lộ Chi Dao còn không thú vị bằng nghe tiếng gió.
Bọn họ dọc theo đường núi đi vào trong, càng đi hoa càng nhiều, cuối cùng là hoàn toàn chặn đường.
Trong lúc bọn họ đang xác định phương hướng, cách đó không xa truyền đến âm thanh ngựa hí.
Mấy người nhỏ giọng đi qua phụ cận*. Cây lê ở đó càng thêm cao lớn, niên đại so với cây lê này thua xa rất nhiều.
* Phụ cận: kế gần, tiếp giác.
Bọn họ trèo lên cây rồi nhìn xuống, ngẫu nhiên có vài cánh hoa rơi xuống trong viện. Nơi đó xây một tòa hai tầng lầu cao được làm bằng gỗ, ở trong có rất nhiều người bịt mặt, còn có vài xe ngựa.
Mấy con ngựa đang ăn cỏ khô, thỉnh thoảng trong mũi còn phát ra tiếng phì phì. Những xe ngựa phía sau chúng rất đẹp đẽ, quý giá. Khổng chỉ treo rèm cửa thượng hạng, ngay cả bánh xe cũng được một tầng da mềm ôm lấy.
Nhưng để cho mọi người khiếp sợ nhất không phải chiếc xe ngựa xịn xò mà là gian phòng nhỏ trước cửa đặt mười mấy lồng sắt.
Mỗi chiếc lồng bên trong đều có một, hai thiếu nữ không có sức. Trên lồng sắt dán vài tờ giấy, ở đó viết tên các địa phương. Có châu huyện nhỏ, có chỗ hẻo lánh, còn dán một cái tên Hoàng Thành.
Những cô gái này ăn mặc vô cùng tốt, trên người khoác lụa mỏng, dáng người uyển chuyển. Dáng người cũng không giống nhau, nhưng đều lộ ít hoặc nhiều da thịt.
Ánh mắt các nàng chết lặng nhìn lên bầu trời. Chợt có hoa lê trắng rơi trên mặt nhưng tâm tư, sức lực phủi nó đi một chút cũng không có.
Các nàng ở trong lồng giống như những con gia súc đang đợi làm thịt.
Một người trong đó khẽ đảo nắt nhìn về bốn phía. Đột nhiên bị ánh sáng của mặt trời làm cho lóe mắt, lập tức có vài giọt nước mắt sinh lý chảy ra.
Nàng ấy lại không lo lắng cái này, chỉ thẳng tắp nhìn về một hướng. Từ trong những cánh hoa nhìn thấy một màu trắng khác biệt. Mạt bạch kia nhẹ nhàng rũ xuống giữa cánh hoa, phiêu đãng theo gió nhẹ.
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói: #Mỗi ngày đều gian nan cầu sinh bên cạnh bệnh kiều.