Thanh kiếm lạnh lẽo này thường được treo bên người Lộ Chi Dao, không bao giờ rời khỏi người hắn.
Còn tưởng rằng thanh kiếm này có bao nhiêu trân quý với hắn, nhưng hiện tại chỉ vì niềm vui của mình mà không do dự ném vào trong tay người khác.
" Thực chiến cái gì."
Lý Nhược Thuỷ cầm kiếm, bất đắc dĩ hỏi.
" Tuy sư phụ ta là một phế nhân, nhưng vẫn có thể dạy người, sau khi dạy kiếm thuật cho ta liền ném ta vào hoàn cảnh nguy hiểm, không cần ai chỉ dẫn, theo bản năng là có thể sử dụng kiếm thuật, tiến bộ rất nhanh."
" Chiêu thức ngươi còn chưa dạy ta, ngươi đã muốn tiến bộ nhanh chóng?"
" Chiêu thức không khó." Hắn nghiêng tai lắng nghe âm thanh của cuộc thi trên võ đài.
" Năm đó khi sư phụ dạy ta đã dùng sợi dây thừng cột vào các khớp xương của ta, giống như đang dạy một con rối chiêu thức, rất thú vị."
Hình như cũng có chút thuyết phục.
Hơ?
Phương pháp dạy này làm gì có sức thuyết phục, nàng sẽ không bị đồng hoá!!!
Lý Nhược Thuỷ lập tức nhắm mắt lại, cố gắng kéo lại suy nghĩ bình thường của mình, nhìn hắn có chút kỳ lạ.
"Sao đột nhiên ngươi lại hứng thú như vậy?"
Lộ Chi Dao nhắm mắt, nắm lấy bàn tay đang nằm trên chuôi kiếm, ngữ khí mềm nhẹ.
" Ngươi nhát gan, lại không thích đi chuyển, nhưng thắng ở đầu óc linh hoạt, dạy ngươi học võ nhất định rất vui, không chừng ngày nào đó ngươi còn có thể giết ta."
Nàng từ lâu đã quen với những lời nói bệnh hoạn của hắn, Lý Nhược Thủy bất đắc dĩ mà rút tay, ôm lấy thanh kiếm.
Giết hắn là hoàn toàn cắt đứt đường về nhà, Lý Nhược Thủy cũng không ngốc như vậy.
" Vậy mong muốn của người thất bại rồi. Ta không chỉ sẽ không giết ngươi mà còn luôn che chở ngươi."
Người bình thường đều có một chút xúc động khi nghe điều này, nhưng đối với kẻ điên thì khác, hắn không vui.
Lộ Chi Dao thu ý cười, bàn tay đang nắm lấy nàng cũng thu lại, thanh sắc nhàn nhạt.
" Gạt ngươi chẳng có gì thú vị cả."
Người này thật kỳ quái, khi Lộ Chi Dao vui vẻ, nụ cười có thể so sánh với ánh nắng ngày xuân, khi không vui ngược lại mặt lạnh, khóe môi cũng không nở nụ cười.
" Những lời ta nói đều thật lòng."
Lý Nhược Thuỷ một lần nữa lại nhấn mạnh, nàng cũng có chút tức giận mà thay đổi vị trí, không nhìn hắn nữa và đương nhiên cũng bỏ lỡ vẻ mặt thất thần của Lộ Chi Dao.
Trên lôi đài đã diễn ra vài trận thi đấu, bời vì chỉ tính điểm nên quá trình thi đấu rất nhanh, ngay cả Lục Phi Nguyệt báo danh sau cũng đã thi đấu mấy vòng.
Dựa theo số người còn lại trên sân bây giờ, chỉ cần nàng ấy lại thắng một nhóm khác là có thể tiến vào vòng trong.
Lục Phi Nguyệt đưa thanh đao vàng vào tay cho Giang Niên. Hiện giờ nàng chỉ cầm một thanh đao bình thường đối đầu với người chiến thắng của một nhóm khác.
" Bạch Sương đấu với Lục Phi Nguyệt, bắt đầu."
Lục Phi Nguyệt một thân hắc y, mà nữ tử kêu Bạch Sương kia tướng mạo thanh tú, một thân đồ trắng, đầu cài hoa lụa, như nào cũng giống đang mặc đồ tang.
Tuy nhiên, nàng ta cho người ta cảm giác rất giống với bạch y nữ tử trong vụ bắt cóc trước đó.
Lục Phi Nguyệt hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, trong lúc giao thủ nàng muốn thử một chút.
Quả nhiên, kiếm chiêu này cùng thân pháp giống bạch y nữ tử kia giống nhau như đúc.
Lục Phi Nguyệt không muốn từ bỏ điểm trùng hợp này, lúc giao thủ gia tăng thêm lực đánh, một lòng muốn bắt lấy nàng ta.
Kiếm giao với với kiếm, chiêu thức dần dần thay đổi, ai nấy cũng đều thấy được mùi thuốc súng ở giữa.
Nơi xa một tiếng chim hót, Bạch Sương lập tức thay đổi thân pháp, chiêu thức như muốn lấy mạng người, tốc độ cũng tăng lên, quần chúng đang ăn hạt dưa cũng phải kinh ngạc.
Lục Phi Nguyệt từ nhỏ đã tập võ, lại phá án nhiều năm, nàng ấy không hề tụt lại so với Bạch Suoưng, mỗi chiêu đều tiếp được ổn thỏa.
Nhưng trong nháy mắt thân thể nàng khựng lại, quỳ một gối xuống đất, qua loa nâng kiếm đánh trả.
Cách đó không xa Giang Niên đang muốn tiến lên, lại dừng lại khi nhìn đến ánh mắt Lục Phi Nguyệt, chỉ có thể gắt gao mà nhìn chằm chằm Bạch Sương.
Hai người bọn họ tiếp tục đánh nhau, Lý Nhược Thủy không khỏi cau mày.
Trong nguyên tác Lục Phi Nguyệt một đường đánh dến cùng, sao nửa đường lại có một Trình Giảo Kim* nhảy ra? cuốn tiểu thuyết này có nhầm lẫn gì không?
*Trình Tri Tiết,vốn tên Giảo Kim,sau cải Tri Tiết,tự Nghĩa Trinh,người Tế Châu, xuất thân trong gia đình võ tướng thế gia. Từ nhỏ anh dũng thiện chiến,giỏi dùng Mã Sóc(loại vũ khí giống thương,cán dài và đầu dài hơn thương).
Năm 610,phò Lý Mật, được trọng dụng, cho giữ chức Phiêu kỵ.
Năm 618, Lý Mật và Vương Thế Sung quyết chiến. Ông cùng Bùi Hành Nghiễm được Lý Mật phái dẫn quân đi tăng viện cho Thiện Hùng Tín nhưng bị quân của Vương Thế Sung đánh bại. Trình Giảo Kim bị truy binh dùng giáo dài đâm bị thương, nhưng ông vẫn đánh bại truy binh để trốn thoát.
Khi Vương Thế Sung đánh bại Lý Mật, đã thu nhận Trình Giảo Kim, phong làm tướng quân, đối đãi rất hậu.
Tuy nhiên, đến năm 619, lấy cớ Vương Thế Sung làm người gian trá, Trình Giảo Kim cùng với Tần Thúc Bảo, Ngô Hắc Thát, Ngưu Tiến Đạt... cả thảy 10 người bỏ đi theo về với nhà Đường.Về Đường, Giảo Kim quy làm thuộc hạ Thái Tông, giữ chức Tả nhất mã quân tổng quản(左一马军总管),sau có công phong Túc quốc công(宿国公)
Năm 626,tham dự Huyền Vũ môn chi biến,được bái làm Thái tử hữu vệ suất(太子右卫率),sau được thăng Hữu Võ vệ đại tướng quân(右武卫大将军),thực phong 700 hộ,sau được cải Hộ quốc công(卢国公)
Đời Cao tông, ông được đổi thành Tả vệ Đại tướng quân(左卫大将军).Tháng 8 năm 656, ông lĩnh chức Hành quân tổng quản(行军大总管), dẫn binh xuất chinh Tây Đột Quyết. Tuy nhiên, trong quá trình hành quân, quân Đường tàn sát thường dân, người Đột Quyết phẫn nộ, quyết tâm chống cự, dẫn đến thất bại của quân Đường. Vì vậy, khi hồi triều, Trình Giảo Kim bị miễn chức, nhưng không lâu sau lại được phục chức làm Thứ sử Kỳ Châu.
"Lục Phi Nguyệt trúng ám khí." Lộ Chi Dao nhẹ nhàng nói những lời này:" Người giao đấu cùng nàng ta có vấn đề gì sao?."
" Chắc nàng ta có liên quan tới những kẻ buôn người."
Lý Nhược Thủy nhìn Lục Phi Nguyệt trên lôi đài đang chống trả, trong lòng có chút phỏng đoán.
Đây có lẽ là hiệu ứng bươm bướm.
Nguyên tác Lục Phi Nguyệt ba người bọn họ trong rừng lê kia cũng không gặp bạch y nữ tử nào, chỉ đụng gặp vài người, cứu hai ba thiếu nữ không bị bán đi.
Lần này có Lý Nhược Thủy xuyên vào, không chỉ gặp kẻ đầu sỏ mà còn tìm được rất nhiều chứng cứ.
Tuy rằng kết quả đều là cứu người, không tìm thấy thủ phạm thực sự, nhưng chi tiết ở giữa lại nhiều không ít, cốt truyện tương ứng cũng thay đổi một chút.
Không biết Lục Phi Nguyệt bị thương như nào, nhưng công kích của nàng rõ ràng chậm lại, dần dần trở nên bị động, sắc môi trắng bệch đi.
Bạch Sương lạnh lùng nhìn nàng ấy, tốc độ thân thể cũng không chậm lại:" Ta không cần mạng của ngươi, chỉ cần ngươi nhận thua là được."
"Không có khả năng."
Lục Phi Nguyệt cắn răng ngoan cố chống lại, nhưng thân thể theo không kịp lại là sự thật, nếu không cẩn thận thì cánh tay sẽ bị chém đứt.
" Một bên muốn nắm lấy chứng cứ, một bên lại muốn hoàn thành nhiệm vụ." Thanh âm mang theo ý cười của Lộ Chi Dao vang lên bên tai nàng: "Đáng tiếc thực lực không đủ, không thể có cả hai."
" Không đủ cũng phải làm, đó mới là điều khiến mọi người ngưỡng mộ."
Lý Nhược Thủy liếc mắt nhìn hắn: "Loại chuyện này không ép buộc, có người hiểu, có người vĩnh viễn cũng không hiểu được."
Lộ Chi Dao gật đầu, hắn giống như vừa nghĩ ra điều gì đó, đưa tay sau eo Lý Nhược Thủy.
" Vậy ngươi là loại như nào?"
" Ta không thể giống như Lục tỷ tỷ, vì vậy ta rất khâm mộ nàng ấy."
Lộ Chi Dao cúi đầu bật cười, Lý Nhược Thủy tức khắc cảm giác trong lòng tức giận, nhấc chân đi sang một bên lại bị hắn ôm eo không đi được nữa.
" Không bằng ngươi đi giúp nàng ta đi?"
Một chưởng đánh tới sau eo, đưa Lý Nhược Thủy đến chỗ hai người đang chiến đấu kịch liệt trên lôi đài.
Lộ Chi Dao lấy ra một ít bạc vụn từ túi tiền, đưa cho người qua đường bên cạnh.
" Ngươi có thể mua một chút đậu phông giúp ta không?"
Khuôn mặt như ngọc, nụ cười như gió xuân, đôi mắt nhắm nhẹ, khuôn mặt lừa dối này một lần nữa đánh lừa người qua đường.
" Tất, tất cả đều cho ngươi."
" Đa tạ."
Lý Nhược Thủy rơi xuống lôi đài, không nghiêng không lệch vừa lúc rơi xuống bên cạnh hai người Lục Phi Nguyệt.
Bạch Sương giơ kiếm lên đâm về phía Lục Phi Nguyệt, mũi kiếm chĩa thẳng vào Lục Phi Nguyệt, nhưng lại bị một vỏ thanh kiếm chặn lại giữa đường.
Lý Nhược Thủy hai tay cầm kiếm, hiển nhiên là tư thế không biết võ, nhưng hắn dựa vào kĩ xảo của mình khiến nàng ngăn chặn được một nửa.
Lộ Chi Dao nghiêng tai lắng nghe, lông mi đều cong lên.
Quả nhiên nàng có thiên phú, thế nhưng còn biết sử dụng sức mạnh của mình.
Môi Lục Phi Nguyệt trắng bệch, khóe trán toát mồ hôi như mưa, nàng chỉ có thể dùng kiếm chống đỡ thân thể, người sáng suốt đều có thể nhìn ra trạng thái nàng không tốt.
Bạch Sương thu kiếm, liếc nhìn Lý Nhược Thuỷ:" Cho ngươi một cơ hội, tự mình rút lui khỏi lôi đài, độc này không mạnh, nên sớm chữa trị."
Lục Phi Nguyệt mím chặt môi, không lên tiếng.
Độc đã trúng, khả năng thắng lại không lớn, nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này, không những nhiệm vụ không hoàn thành mà còn khiến Bạch Sương trốn thoát.
Chẳng lẽ phải vứt bỏ tất cả xuống sao?
" Tỷ ấy không thể đánh, ta tới."
Lý Nhược Thuỷ đứng trước người Lục Phi Nguyệt, có chút chột dạ mà nắm lấy vỏ kiếm, thẳng lưng nhìn về phía mọi người.
" Ngươi là ai?" Bạch Sương nhìn kiếm trong tay nàng, ánh mắt khinh thường.
" Ta cũng tới để báo danh." Nàng xoay người đối diện với khu đăng kí, giơ tay lên: " Lý Nhược Thuỷ, Nhược Thuỷ, Nhược Thuỷ."
Mắt thấy người Trịnh gia nhớ tên, Lý Nhược Thuỷ quay đầu nhìn về phía Bạch Sương.
" Vòng thứ nhất hai đấu với hai, ngươi còn phải đánh với ta một hiệp."
Bạch Sương cười nhạo một tiếng, tầm mắt rơi xuống Lục Phi Nguyệt phía sau nàng.
Giang Niên sớm đã tới lôi đài, nâng Lục Phi Nguyệt đúng dậy, hai người lo lắng nhìn Lý Nhược Thuỷ.
" Yên tâm đi Lục tỷ tỷ, tỷ không gả được, vậy muội sẽ đi."
Dù sao Hoả Diệc Thảo cũng ở Trịnh gia, vừa lúc tìm cơ hội lấy được giải dược.
Lục Phi Nguyệt ngước mắt lên nhìn Lý Nhược Thuỷ, tuy cũng không yên tâm, nhưng nhìn thấy gương mặt tươi cười của Lộ Chi Dao trên khán đài, nàng vẫn là gật đầu.
" Chú ý an toàn."
Giang Niên vội vàng rời đi cùng Lục Phi Nguyệt, trên lôi đài chỉ còn lại hai người.
Lý Nhược Thủy lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với nàng ta.
" Dựa theo quy tắc, người chiến thắng sẽ được vào vòng trong."
Lý Nhược Thuỷ liếc mắt nhìn Lộ Chi Dao dưới đài, không hiểu sao lại bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Bạch Sương mang theo vài phần giảo hoạt.
Nàng chậm rãi rút thanh kiếm trong tay ra, nhướng mày nhìn Bạch Sương:" Ngươi xem đây là cái gì."
Thanh kiếm lóe lên ánh sáng, trên thanh kiếm hiện lên những vết nứt, phản chiếu bóng người ra từng mảnh, trông có chút méo mó.
Ngay khi thanh kiếm này vừa xuất hiện, không chỉ có Bạch Sương trừng lớn hai mắt mà ngay cả tiếng chim hót ở phía xa cũng trở nên sắc bén.
Lý Nhược Thuỷ trợn tròn mắt nhìn bốn phía, vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười.
Này cũng quá tốt đi.
Bạch Sương không nói hai lời, rút kiêm tấn công đâm thẳng vào trái tim tựa như muốn nàng lập tức chết ngay dưới mũi kiếm.
Lý Nhược Thuỷ rút kiếm chặn lại, đột nhiên một thứ gì đó bắn trúng vào bắp chân nàng, khiến nàng đá vào tay phải Bạch Sương.
Không chỉ có bản thân nàng mà Bạch Sương cũng không kịp phản ứng, phải chịu một cước này.
Người ngoài đều cho rằng Lý Nhược Thuỷ lợi hại nhưng Bạch Sương biết phía sau Lý Nhược Thuỷ cũng có cao nhân giúp giống nàng ta.
Nhìn lại thanh kiếm không khó để nghĩ người đó là ai.
Năm đó Bạch Sương chưa từng thấy dáng vẻ của người này, nhìn xung quanh phía sau Lý Nhược Thủy cũng không thấy có gì không ổn.
Lý Nhược Thuỷ thấy nàng chậm lại một khắc, thần sắc trầm trọng mà lại tấn công, vẻ mặt bi thảm giống như sắp chết.
Tốc độ kiếm của Bạch Sương nhanh đến mức Lý Nhược Thủy không kịp phản ứng, nhưng mỗi chiêu nàng đều có thể đỡ được.
Cánh tay, đầu gối, bắp chân, mỗi nơi đều đau đớn, không cần đoán cũng biết, đây là bút tích của Lộ Chi Dao.
Trong sân không chỉ có Lý Nhược Thuỷ hoài nghi nhân sinh mà còn có Bạch Sương.
Nàng ta càng đánh càng nghi hoặc, càng đánh càng không cam lòng, nhịn không được lẩm bẩm.
" Sao có thể, muốn nàng ta tiếp chiêu được, yêu cầu trước tiên là phải đợi động thủ, trừ khi hắn phán đoán được hết chiêu thức của ta...."
Nghĩ đến đây, sau lưng phát lạnh, Bạch Sương lần nữa lại ra tay đánh xuống, không giữ lại một chút sức lực.
" Đinh—"
Hai thanh kiếm chạm nhau, Lý Nhược Thuỷ tiếp được chiêu của nàng ta, thanh kiếm vốn mang theo vết rạn nứt không bị hao tổn gì, ngược lại thanh kiếm của Bạch Sương lại bị cắt một đường.
" Oa!"
Lý Nhược Thuỷ nhìn chỗ hổng này không khỏi thấp giọng thốt lên.
Kiếm của Lộ Chi Dao thoạt nhìn có thể gãy bất cứ lúc nào, không ngờ nó lại mạnh đến vậy!
Khi nàng ngước nhìn lên Bạch Sương, Lý Nhược Thuỷ phát hiện tầm mắt của nàng ta không đặt trên người mình mà là ở trong đám người.
Trong mắt nàng ta mang theo lửa giận, mang theo không cam lòng, mang theo sợ hãi, ngay cả tay cũng có chút run rẩy.
Lý Nhược Thuỷ chớp mắt, lập tức nâng kiếm đánh về phía Bạch Sương, không chút do dự hướng về hông dùng sức hất nàng ta ra khỏi lôi đài.
Trận đấu đã diễn ra trong một thời gian dài đã kết thúc một cách ngoài ý muốn như vậy, quần chúng xung quanh không thể không bật cười.
Lúc này, Bạch Sương vừa mới tỉnh táo lại, cắn răng nhìn xung quanh, nhất định phải đánh được Lý Nhược Thuỷ.
Nàng ta cầm kiếm phi lên lôi đài, đi được một nửa đầu gối bị đánh trúng, cơn đau ập đến, nàng ta lại ngã xuống.
" Ra khỏi lôi đài là thua, làm gì có đạo lý trở về."
Thanh âm người này tựa như gió xuân tháng ba, ấm áp nhẹ nhàng nhưng đối với Bạch Sương lại lạnh giá giống như hầm băng.
Tuy rằng nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của hắn, nhưng lại từng nghe qua giọng nói của hắn, chính là cái ngữ điệu này.
Xung quanh dường như yên tĩnh, nàng ta phảng phất chỉ có thể nghe được tiếng bước chân, chậm rãi dừng ở trước mặt, vạt áo trắng tựa như một đóa ưu đàm tinh khiết, chỉ nở trong chốc lát rồi lại thu về.
Người nọ cúi người, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
" Hay là, ngươi đang muốn quầy rất hứng thú của ta?"