Thế nhưng Lâm Triều Tịch đã đoán sai.
Trên sân vận động tiêu chuẩn của Trường tiểu học Thực nghiệm thành phố An Ninh, bên cạnh đường chạy 400m tiêu chuẩn, sân khấu được dựng ở đó, có một học sinh đang nhận giấy khen đỏ thắm từ Hiệu trưởng.
Cậu ta được vỗ vai biểu thị sự cổ vũ, cũng cúi người đáp lễ lại Hiệu trưởng.
“Em cừ lắm, học kì sau phải tiếp tục nỗ lực.” Hiệu trưởng nói.
“Cảm ơn thầy đã bồi đắp và động viên em.” Cậu học trò trả lời.
Cậu ta nói xong, quay lại nhìn những thầy cô và phụ huynh dự lễ.
Cùng lúc đó, học sinh phụ trách vai trò dẫn chương trình cầm mic lên, dùng ngữ khí sục sôi và kiểu kéo dài giọng đặc trưng của học sinh tiểu học mà nói: “Tiếp theo, xin hân hạnh mời bạn Chương Lượng phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng!”
Chương Lượng nhận mic, đưa mắt nhìn những học sinh đồng phục phẳng phiu đứng trên sân cỏ xanh tươi. Bất cứ ai đứng ở vị trí này cũng có hai kiểu phản ứng, kiểu thứ nhất là khiếp đảm, kiểu thứ hai là tự hào, rất hiển nhiên Chương Lượng thuộc về kiểu hai. Cậu ta đã tập luyện rất lâu cho ngày hôm nay, viết ra một bài phát biểu có thể khiến mọi người ấn tượng sâu đậm nhất, cậu hít một hơi thật sâu, sau đó cất cao giọng.
“Em xin gửi lời chào tới các vị lãnh đạo tôn kính, các thầy cô, các bạn học thân yêu!”
“Em là Chương Lượng của lớp 5-1, lần này được bình chọn là học sinh 3 Tốt cấp trường của trường tiểu học Thực nghiệm, em cảm thấy vinh hạnh muôn phần.”
Nói đến đây, cậu ta còn cố ý ngừng lại, tất cả mọi người dưới sân không hẹn mà cùng vỗ tay. Tiếng vỗ tay như sóng biển khiến người ta say mê, Chương Lượng quan sát mọi tập thể lớp xếp hàng bên dưới, tìm kiếm vị trí của lớp 5-2.
Khoảng cách rất xa, cậu ta không thể thấy rõ ai với ai, chỉ mơ hồ tìm được nơi cuối hàng của lớp 5-2, nở nụ cười.
Chương Lượng biết hôm nay Bùi Chi không mặc đồ thể dục, cậu cũng mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt xanh biển hoa văn cách điệu, quần đùi tây trang như bao học sinh khác, chìm trong biển người, không chút nổi bật.
Bùi Chi vốn dĩ không nên nổi bật.
Chương Lượng dời tầm mắt, tiếp tục bài diễn thuyết của mình: “Đầu tiên, em xin cảm ơn sự bồi dưỡng hết mình của trường dành cho em… Tiếp đó…”
Trên cỏ, trong hàng người.
Bên cạnh Bùi Chi có một nam sinh tóc quăn nhỏ thó, cậu nhóc khinh thường nhìn lên bục phát biểu, nói: “Nghe bảo thi xong nó tìm đến cậu gây phiền toái, bị ăn đấm?”
Cho dù đã thay đồng phục, bạn học Bùi Chi trông vẫn biếng lười như xưa, chẳng mấy khi mở miệng.
Nam sinh tóc xoăn tiếp tục liến thoáng: “A Trư bên lớp 5-3 bảo đúng lúc nó đi tiểu ra thì trông thấy một màn xuất sắc!”
Nghe vậy, Bùi Chi hờ hững liếc nhìn tóc xoăn một cái, vẫn chẳng nói gì.
“Đánh thật à?”
“Không.” Bùi Chi đáp.
“Đờ mờ không đúng, cậu thực sự tham gia thi tuyển cúp Tấn Giang đấy à?” Nam sinh hiển nhiên là kiểu tưng tửng chẳng đâu vào đâu, hoàn toàn lệch khỏi trọng điểm ban đầu: “Bảo sao Chương Lượng tức chết, ha ha ha, nghĩ mình bá chủ cúp Tấn Giang cơ đấy, không ngờ cuối cùng cậu cũng tham gia cúp Tấn Giang!”
Cậu nhóc cười kiêu ngạo cực kì, chủ nhiệm lớp phóng một cái nhìn nghiêm khắc về phía cuối hàng.
Tóc xoăn lập tức ngậm miệng đứng nghiêm, lại đột nhiên nhớ ra cái gì, hỏi: “Thế nghỉ hè cậu không đi học piano à?”
“Ừ.”
Nhóc xoăn nắm tay giả làm micro, giơ lên hỏi: “Xin hỏi bạn học Bùi Chi, điều gì đã khiến ngài nghĩ thông suốt chịu bỏ ra một tháng để tham gia môn học mà ngài cho rằng vô cùng nhàm chán này?”
Bùi Chi không trả lời.
Trên bục, bài phát biểu của Chương Lượng đã đến đoạn kết, càng lúc càng trở nên dâng trào.
“Em hi vọng có thể dẫn dắt thành phố An Ninh viết nên một trang sử mới tại giải Olympic Toán cúp Tấn Giang. Hi vọng các thầy cô, các bạn học, các vị phụ huynh sẽ tiếp tục sát cánh cùng em, cổ vũ em!”
Tiếng vỗ tay dưới sân như sấm rền, gần như mọi học sinh đều nhìn Chương Lượng bằng ánh mắt ngập tràn hâm mộ.
Chỉ duy nhất nhóc xoăn bên cạnh Bùi Chi là mặt thúi hoắc, bực dọc đá xuống mặt sân, sau đó bước vọt lên bá vai Bùi Chi, hô: “Anh Bùi, cậu nhất quyết phải nỗ lực ở trại hè đấy, không thể để thằng Chương Lượng kiêu ngạo nữaaaaaaaa!”
Cuối cùng hạ màn bằng một cái kí đầu của cô chủ nhiệm.
Từ đầu đến cuối Bùi Chi chẳng nói một lời, cũng chẳng nhìn Chương Lượng.
Nếu Lâm Triều Tịch ở đây thì cô sẽ biết ngay Bùi Chi đang nghĩ gì.
Chương Lượng?
Trong mắt nam thần nhỏ, cậu ta không tồn tại.
…
Tiểu học Sao Đỏ.
Lễ bế giảng của bọn họ kết thúc sớm hơn trường Thực nghiệm một chút.
Về đến lớp, thầy cô bắt đầu phát bài tập hè, học sinh kêu la váng trời.
Toán, Văn, Anh mỗi môn 20 quyển, Ngữ Văn còn phải viết 10 bài nhật kí hàng tuần, Tiếng Anh thì phải học rồi chép từ mới.
Lớp trưởng Lục Chí Hạo đang phát bài tập cho các bạn, Lâm Triều Tịch gian nan chép bài tập trên bảng đen, vừa vuốt ve quyển Nghỉ hè bổ ích, giống như gặp lại bạn cũ vậy, cảm giác rất muốn xông vào làm cho bằng hết.
Cuối cùng bài tập đã phát xong xuôi, phòng học cũng yên tĩnh trở lại.
Cô chủ nhiệm bước lên bục giảng, các học sinh nhanh chóng khoanh tay đặt trên bàn, nhất loạt ngồi nghiêm.
“Kì học này đến đây kết thúc, chúc mừng các em cuối cùng cũng được giải phóng.”
“Được rồi, bây giờ không cần ngồi nghiêm nữa, sắp tan rồi, cô chỉ nói nốt hai việc này thôi.”
“Thứ nhất là học kì này có không ít bạn đạt được tiến bộ rất lớn, nhưng cô sẽ không nêu tên, bởi vì cô cảm thấy tất cả các em đều rất giỏi, cho nên ta sẽ tự thưởng cho mình một tràng pháo tay được không nào?”
Cô giáo Hứa nhẹ nhàng nở nụ cười, cánh tay đầu tiên xung phong giơ lên, sau đó là tiếng vỗ lộp bộp.
Ban đầu các học sinh còn ngơ ngác nhìn nhau, dần dần tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay, tiếp vỗ rào rào như mưa, thậm chí có học sinh lớp bên chạy sang xem có chuyện gì.
Lâm Triều Tịch vui vẻ, tuy lần này trở về phải học trường khác, không còn được cùng trường với Bùi Chi, nhưng đến bây giờ cô vẫn cảm thấy mọi thứ đều tuyệt vời.
Gặp giáo viên tốt, bạn bè đáng yêu, ai dám nói trường Sao Đỏ là trường rác rưởi!
Mọi người vỗ tay xong, khuôn mặt đã đỏ bừng.
Cô giáo Hứa hạ tay xuống ý bảo mọi người trật tự, tiếp tục nói: “Còn một việc nữa là hoạt động ngoại khóa thực tế của học sinh, mời mọi người mở ‘Cẩm nang hoạt động mùa hè của biệt đội Đại Bàng’ ra xem một chút, đây là hoạt động mới của thành phố An Ninh, bắt buộc phải hoàn thành.”
“Chỗ này bắt buộc phải điền hết, ngoài ra các em cũng cần dán ảnh lên.” Nói xong, cô giáo Hứa cũng mở quyển sách bìa da màu đỏ cho lũ nhóc xem: Biệt đội hoạt động theo từng đơn vị nhỏ tự thành lập, sau khi hết giờ các em có thể ở lại thảo luận sẽ làm những gì.”
“Theo ý kiến của cô thì chúng ta nên chọn ngày thứ Bảy mồng 1 tháng Bảy, bởi vì có thể sẽ có những bạn phải tham gia trại hè hoặc đi học những lớp khác, ba ngày cuối tuần là thích hợp nhất đó.”
Nói xong, cô giáo Hứa không dài dòng thêm nữa, sau ba chữ “các em nghỉ” thì rời lớp luôn.
Trong nháy mắt phòng học ầm ĩ như gặp cháy, tiếng nói chuyện xen tiếng xô ghế đẩy bàn.
Lâm Triều Tịch dự định đi kiểm tra hàng tồn kho, túm lấy Lục Chí Hạo ngồi phía trước, muốn nhanh chóng thảo luận cho xong vấn đề cuối cùng cô Hứa đưa ra: “Lớp trưởng, chúng ta đi đâu đây.”
Năng lực tổ chức của Lục Chí Hạo không phải dạng vừa, người trong đội của bọn họ mau chóng tụ họp.
Lâm Triều Tịch có chút ý đồ riêng, cô muốn chọn công viên nơi Lão Lâm làm việc làm địa điểm hoạt động.
Thế là biệt đội thảo luận một chốc, thực ra mọi người đều sống quanh khu này, quả nhiên công viên gần trường là phù hợp nhất.
Lục Chí Hạo nói: “Được đấy, hôm qua mẹ tớ còn bảo biệt đội Đại Bàng của bọn mình sẽ tham gia cùng biệt đội Đại Bàng của trường Thực nghiệm, hay là mình nhập đội cùng Chương Lượng đi?”
Lâm Triều Tịch:???