Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 155: Đổi thay



Chương 155: Đổi thay ღ

Người dịch: Pey

Một đêm qua đi.

Ngày hôm sau, Lư Oanh tiếp tục công việc của mình như mọi ngày, cứ lặng lẽ bận rộn với công việc. Nàng không chỉ phải gặp những người theo hầu Nguyên thị khi xưa tới cửa, mà còn thông qua đủ loại cuộc điều tra để biết rõ từng người một, làm chuyện gì, sở hữu bản lĩnh gì.

Sau đó nàng còn phải xem xét sản nghiệp gia tộc Nguyên thị. Tất nhiên những gì nàng nhìn thấy là những cái nàng quan tâm, như quặng sắt linh tinh gì đó không cần thiết đi xem.

Chủ yếu Lư Oanh cảm thấy hứng thú, vẫn là các loại thuyền bè.

Lúc nàng bận xoay đến chóng mặt, quý nhân cũng không thảnh thơi nhiêu, mấy ngày công tác đã làm hai người không có thời gian gặp nhau. Bảy ngày sau, vừa hay Lư Oanh dàn xếp công việc ổn thỏa, nàng đi vào phòng Nguyên thị.
Chỉ chốc lát, Nguyên thị chạy ra tới, cười rụt rè: "Đại ca, thấy sao?"

Người dân Vũ Hán tính tình phóng khoáng, nữ tử cũng coi trọng trang điểm. Mà Nguyên thị nàng ấy trang điểm kiểu thịnh hành "Dung bạch mỹ nhân, ngạch hoàng thuý mi", tức là thoa phấn trắng trên mặt dày hơn, trán phủ phấn vàng, và lông mày thì vẽ màu xanh lục. Nguyên thị luôn ăn mặc thời trang, khuôn mặt nàng ấy tròn tròn, trên trán có đường nhăn nhẹ, vầng trán màu vàng làm cho khuôn mặt của Nguyên thị to bất thường, đồng thời cũng nhấn mạnh cái đường nhăn trên trán Làn da ngăm đen khoẻ khoắn ban đầu, giờ được phủ lớp phấn chì dày cộp, cùng với những đường nét trên gương mặt phẳng lì, đơn giản làm nổi bật mọi khuyết điểm trên mặt Nguyên thị.

Pey: ai còn nhớ cách trang điểm đi xem mắt của Mulan bản điện ảnh do Lưu Diệc Phi đóng không? Có phân cảnh make up xanh đỏ tím vàng ấy X( quả thật lúc xem hông hiểu tại sao makeup cho tỷ tỷ xấu đến vậy, thì ra ... là xu hướng trang điểm thịnh hành khi đó... huhu quả makeup đó chọc mù mắt chó bảo bảo mà T_T
Lư Oanh đem nàng từ trên xuống dưới quan sát, sau đó phân phó cho nam nhân trung niên từng trang điểm cho Nguyên thị, "Ngươi đi giúp nàng ấy sửa soạn lại đi." Sau đó, nàng gọi mấy người hầu hạ Nguyên thị và mấy tỳ nữ lúc đính hôn với Dương lang bị đuổi đi, nói: "Xem hắn trang điểm thế nào cho chủ tử các ngươi, học tập thật tốt, về sau còn giúp chủ tử các ngươi nữa."

"Vâng." Mấy tỳ nữ nhúng người hành lễ sau đó dìu Nguyên thị vào lại trong phòng.

Hai khắc sau, Nguyên thị lần nữa bước ra.

Lúc này mọi người đồng thời hai mắt sáng ngời.

Thấy Lư Oanh chỉ nhìn không nói gì, Nguyên thị mở to như nai con. Bị cố tình cường điệu mắt hạnh, khoé mắt long lanh cùng nhút nhát: "Đại ca, khó coi sao?"

"Đẹp, rất đẹp."

Nếu là lấy Nguyên thị trước kia, một phần tư nhan sắc cũng không có, lớn lên bình thường, hiện giờ có thể nói, trang điểm thật vi diệu. Hoàn toàn bộc lộ nét thanh thuần linh động của thiếu nữ, làn da hơi đen khỏe mạnh nổi ửng đỏ, khiến người nhìn cảm giác thoải mái. Lông mày thon dài kết hợp với đôi mắt hạnh lung linh. Chóp mũi nho nhỏ, đôi môi hồng hào, còn vòng eo thon gọn nữa. Dáng người đầy đặn được ẩn giấu trong lớp xiêm y, Lư Oanh nghĩ thầm: Không cần mang đấu lạp, Nguyên thị để nguyên bộ dạng này ra đường, ngay gã Dương lang còn chưa chắc nhận ra.
Nguyên thị nghe Lư Oanh khen ngợi, mím môi cao hứng. Nụ cười này làm đôi mắt càng hiện ra vẻ đáng yêu vô cùng.

So với nàng, người chỉ mặc bộ y phục trắng, hoàn toàn là một lang quân thoát tục, có chút phong hàn, trên vai còn khoác hờ áo choàng. Không che hết cái cổ lộ ra nước da tái nhợt, khiến người ta cảm giác tao nhã ưu phiền cùng bệnh trạng xanh xao không đè nén được quý khí.

Nhìn Lư Oanh "bệnh" như vậy, Nguyên thị cẩn thận hỏi thăm: "Đại ca, huynh bị bệnh à?"

"Không có." Lư Oanh khoé mắt ngó đến mấy hộ vệ tỳ nữ, âm thầm nghĩ: Mình có thể "yếu" cỡ này... Xem ra thời gian đó mình quả thật lo lắng hãi hùng? Còn có bị thương ngày đó còn chưa khỏi. Mình đáng thương như vậy, chắc người nọ đã bớt giận chút chứ?

Thu hồi ánh mắt, Lư Oanh cười cười, xoay người liền đi, "Lên xe thôi, không lại đến muộn bây giờ."
"Vâng, vâng."

Nguyên thị vội vã chạy theo nàng, bò lên xe ngựa.

*****

Trên xe ngựa, thỉnh thoảng Nguyên thị lặng lẽ nhìn vào gương đồng, Lư Oanh hơi mỉm cười, nhịn cười trêu nói: "Hôm nay đẹp như vậy, về sau Nguyên nương nên ăn diện vậy đi."

Nguyên thị thấy đầu có hơi trướng.

Nàng chỉ là người bình thường, bình thường đến độ ở các mặt như cầm kỳ thi hoạ không xuất chúng, nữ công thì chẳng ra sao, thêu uyên ương mà ra con vịt, nỗ lực cỡ nào cũng không hiểu những ẩn ý của người khác nói. Muốn hỏi nàng am hiểu lĩnh vực nào, nàng có thể mạnh dạn nói: Ngẩn người là sở trường, ngủ được ăn khoẻ. Mà nàng cũng không thuộc loại người ăn nhiều không mập, chính vì thế nàng có hơi tròn trịa ...

Nhìn thấy Nguyên thị lại soi gương lần nữa, Lư Oah cười cười rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Dạo này nàng hơi mệt mỏi.

Một lát sau, Lư Oanh lên tiếng hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đến Tưởng phủ, ngươi nghe qua chưa?"

Nguyên thị mới thôi nhìn mình trong gương, gật gật đầu thành thật đáp: "Có nghe qua, mấy ngày lễ tết, bọn họ sẽ cho người tới thăm ta một lúc." Nhân lúc Lư Oanh không chú ý, con bé vụn trộm đem khối bánh ngọt nhét vào trong miệng, nhai nhai mấy cái vội nuốt xuống.

Lư Oanh không có chú ý đến động tác nhỏ đó, vẫn nhắm mắt nói: "Phụ mẫu ngươi còn tại thế, có quan hệ tốt với Tưởng phủ và Dương phủ. Lúc này trên bữa tiệc, người của Dương phủ sẽ phái người tới."

Nguyên thị trầm mặc, nàng lặng lẽ cầm miếng mứt hoa quả khác chuẩn bị túm vào miệng thì vô lực rũ xuống.

Lư Oanh tiếp tục nói: "Dương lang sẽ tới." Nói ra bốn chữ này, Lư Oanh từ tốn giải thích thêm: "Tới nơi rồi, ngươi không muốn nói thì cũng khỏi nói, theo sát ta là được. Đây là chuyện ngươi cùng Dương phủ công khai nháo ra tận đường, chỉ cần ngươi không lo chúng tuyên bố hoà ly, thì chuyện gì cũng sẽ không phát sinh vấn đề."
Nguyên thị vội vàng nói: "Ta sẽ không, ta muốn hoà ly."

Lư Oanh ừm một tiếng, lại nói: "Hiện giờ, bọn họ bôi nhọ danh dự cũng đã làm, thông qua đám bằng hữu của ngươi chèn ép thuyết phục ngươi cũng sử dụng. Phỏng chừng kế tiếp sẽ mềm mỏng nói chuyện với ngươi. Tới lúc đó không được mềm lòng!"

"Vâng." Nghĩ nghĩ chuyện gì đó, Nguyên thị chém đinh chặt sắt nói: "Ta theo sát đại ca, cái gì cũng không nói."

Lư Oanh gật đầu.

*****

Một lúc sau, xe ngựa từ một lối vào chính dẫn lối vào một quảng trường trống.

Hiện tại vừa đúng là buổi chiều, và mặt trời đang chiếu sáng vài tia nắng vàng trên mặt đất. Mà Tưởng phủ mời rất nhiều người, cửa lớn thường có người ra vào. Chỗ đỗ xe tại quảng trường chỗ nào cũng giống nhau, rậm rạp các xe khách quý đến chơi.

Bữa tiệc này, Nguyên thị và Lư Oanh là nhân vật chính. Bởi vì vậy, khi xe hai người dừng lại, đám đông có người nhìn qua chỗ này, một chút xì xào bàn tán nhỏ.
Dưới cái nhìn chăm chú, Lư Oanh xuống xe ngựa trước.

Lư Oanh cũng lần đầu tiên lộ diện trước mặt các gia tộc Vũ Hán. Nàng vừa xuống xe, mọi nơi đều có ánh mắt dán lên người nàng, có người cả kinh nói: "Lang quân này là ai vậy?"

"Tư dung xuất sắc như vậy, không thể tiện nghi cho nữ nhân nào ..."

Tiếng xì xào kinh hô dẫn tới càng nhiều người nhìn tới Lư Oanh.

Vô số ánh mắt tập trung, một quý tử phong phạm thế gia, người tựa như ngọc, Lư Oanh xoay người lại, giơ bàn tay về phía xe ngựa, nhẹ nhàng nói: "Nguyên muội muội, vịn tay ta đi xuống thôi."

"Vâng."

Nguyên thị đặt tay lên bàn tay Lư Oanh, chậm rãi được dìu xuống ngựa.

So sánh dung mạo bức người như Lư Oanh, Nguyên thị bình thường hơn nhiều. Nhưng có là vậy, cũng có người để ý tới: "Đó là Nguyên thị sao?'

"Dường như không phải."
"Thoạt nhìn rất thoải mái, dáng người nhỏ nhắn làm đau lòng người ta. Cũng không biết Dương Toàn nghĩ cái gì, cưới người ta rồi mà không động phòng?"

"Còn nói lớn lên chẳng ra gì, làm người vừa thấy liền không vui. Thì ra Dương Toàn này là kẻ không có mắt."

Nguyên thị chưa từng bị nhiều người chú ý như vậy, cả người như muốn dựa hẳn vào Lư Oanh.

Lư Oanh cũng không nói gì, nắm lấy tay nàng. Phong thái ung dung đi về phía trước.

... Vốn dĩ là huynh muội kết nghĩa, tại nơi đây nắm tay nhau mà đi cũng không tốt. Nhưng Lư Oanh khi trước đã tuyên bố chỉ "yêu nam không thích nữ". Phải biết rằng nam nhân coi trọng nhất là mặt mũi, là sĩ diện. Cái tên Lư Văn dám nói ra tất nhiên không phải để ba hoa chích choè, nói hươu nói vượn, dùng thể diện của mình nói đùa được. Cho nên mọi người đều tin lời Lư Oanh nói, tin cái chuyện không hứng thú với nữ nhân.
Không gần nữ nhân, cơ mà nắm lấy tay Nguyên thị như vậy có chút thất lễ, cũng không nói là quá phận. Giữa hai người trò chuyện có chút thân mật, rõ ràng có mờ ám mà.

Đi một lát liền nghênh đón một trận tiếng cười truyền đến.

Trong tiếng cười, nghe rõ tiếng một cô nương đang hướng người khác nói: "Lang quân lời này nói sai rồi. Lang quân cùng ca ca tiểu muội quen biết nhiều năm, hẳn biết rõ con người ca ca không xấu. Huynh ấy chỉ thích ngắm mỹ nhân, mà Nguyên thị kia các lang quân chưa từng gặp qua. Nàng ta lớn lên người thô lại phì, nói chưa được ba câu thì cả người liền co lại, vừa nhìn liền biết không được tích sự gì mà... Haiz, nữ nhân như vậy cưới về nhà, không nói ca ca tiểu muội, đổi lại là các lang quân. Các vị dám bảo đảm sẽ hứng thú chạm vào nàng ta sao?"
Từng lời từng chữ được cô nương ấy nói ra không hề che giấu, cách một mảng rừng trúc mà vẫn truyền tới tai Nguyên thị.

Nàng ấy nắm chặt tay Lư Oanh, Nguyên thị khe khẽ nói: "Người đó là muội muội Dương lang, tên là Dương Mai."

Lư Oanh thấy nai con còn chưa bị dọa chạy, còn có thể trấn định giới thiệu người kia, thầm khen ngợi mà cười cười.

Cô nương Dương Mai vẫn hót líu lo không ngừng, "Phải, chuyện lần này là ca ca không đúng, dù sao cũng là phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, cũng phải đối xử tốt với người ta một chút... Nhưng ca ca tiểu muội rốt cuộc vẫn trẻ người non dạ mà, huynh ấy còn chưa thành niên, thánh nhân có câu, ai mà không có lỗi, biết sai chịu sửa mới là tốt. Hiện tại huynh ấy biết mình sai rồi, vì cái gì có một đám người tới mắng chửi huynh ấy."
Tạm nghỉ chốc lát, giọng của nàng ta hơi cao lên, vui vẻ nói thêm, "Đợi lát nữa các vị sẽ có thể gặp được Nguyên thị. Các vị đều là người phú quý từ trong đại viện tới, từ nhỏ đến lớn đều có mỹ nhân vờn quanh. Các vị tận mắt nhìn thấy Nguyên thị, nhìn xem nếu đổi lại là các vị cưới nàng ta về, có phải hay không hứng thú chạm vào nàng ta."

Dương Mai vừa thả tin tức xong, Nguyên thị bước vào, lôi kéo Lư Oanh đi mau hơn hai bước, từ rừng trúc đi ra.

Vừa mới lộ diện xuất đầu, hai người Lư Oanh "vừa vặn" chạm mặt với Dương Mai cùng với những thiếu niên, cô nương đi chung với nhau.

Hiện trường chợt im lặng.

Nguyên thị hướng mọi người nhúng người thi lễ, cố nén uỷ khuất nâng đầu, chớp chớp đôi mắt hạnh về phía Dương Mai: "Tiểu cô ..." Âm thanh cực nhỏ, trong mắt có chút ươn ướt.
Một Nguyên thị như vậy, cho dù không nói là mỹ nhân, cũng ít nhất là nữ tử đáng yêu động lòng người.

Sau im lặng, mọi người mới nhìn về Dương Mai.

Dương Mai còn ngơ ngác nhìn người trước mắt, một lúc sau mới hoảng hốt khẳng định suy nghĩ của mình: "Ngươi là... tẩu tẩu? Nguyên nương sao?" Lần đầu tiên không dám tin kêu tên người nọ, chớp mắt Dương Mai nghĩ tới mấy lời nói trước đó, gương mặt tú lệ không khỏi vặn vẹo vài phần...

ღ Chương 156: Dương lang hối hận ღ


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv