Phượng Nghịch

Chương 108: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (33)





Đèn chiếu sáng vào trên mặt sạch sẽ của hắn, mắt hẹp dài liếc qua nàng, nụ cười kia cũng tinh khiết.
Hồng Phi không khỏi giật mình ở nơi nào.
Lúc này Phản Ảnh mới miễn cưỡng mở miệng: "Ngươi còn muốn túm tới khi nào." lúc này Hồng Phi mới vội buông lỏng tay, chỉ thấy hắn vừa cúi đầu sửa quần áo, vừa trêu chọc ngáp: "Buồn ngủ quá đi." Hắn liếc mắt nhìn nàng, cười nói: "Ngủ ngon." Cũng không chờ nàng đáp, ngáp liên tiếp đi ra cửa, mọi người ở lại đều ngẩn người tại đó.
Thượng Quan Mạn không nhịn được cười lên: "Ta cũng buồn ngủ rồi, các ngươi đều đi nghỉ ngơi thôi."
Lúc này Hồng Phi mới thấy tóc đen của nàng rủ xuống vai, chỉ mặc quần áo tơ mỏng đắp chăn mà nằm, ánh sáng đen tối, lại vẫn có thể thấy da thịt trắng muốt lộ ra dưới áo, khí nóng vọt một cái lên mặt, hốt hoảng nói: "Thuộc hạ cáo lui." Cơ hồ chạy trối chết thoát ra cửa. Vẫn là Chu thị đi theo đến biết săn sóc, đi sau đóng cửa.
Thượng Quan Mạn ném mình tới trên giường, thân thể rơi vào trong nệm gấm mềm dày, nhắm mắt ngủ. Nhờ phúc của bọn họ, trong lòng tựa hồ thoải mái chút.
Nửa đêm, Hình bộ còn sáng đèn, bên trong phòng sáng như ban ngày, chiếu công văn như núi trên bàn,. Người trong phủ tới nói rất nhiều lời, do Thanh Thụy chuyển đạt. Hách Liên Du vốn nghiêm túc xem công văn, nghe vậy đốt ngón tay cứng lại, một hồi lâu mới nói một tiếng thật nhỏ: "Không trở về sao?"
Thanh Thụy nói: "Dạ, nói là đổi nam trang ra phủ, cũng không để cho hai người Thiên Lưu đi theo, thuộc hạ có cần phái người...."
"Không cần." Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Tùy nàng thôi."
Thanh Thụy còn muốn nói nữa, lại thấy hắn lạnh mặt, giống như quanh thân bị vây một đoàn khí lạnh, không thể làm gì khác hơn là thối lui. Đỗ Minh nhỏ giọng cười "Ngươi yên tâm đi, kể từ lão Đại cảnh cáo Hà gia, bọn họ tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Phu nhân không có việc gì đâu."
Thanh Thụy thở dài một tiếng: "Thật là nghiệt duyên."
Nếu nói quốc yến, tất nhiên là biểu diễn thứ sở trường nhất của thiên triều ở trước mặt hoàng tử các nước. Đại quốc mênh mông, thanh thế to lớn, cũng là một loại uy hiếp không lời. Vì vậy mấy tháng trước người tài các nơi trong cả nước tụ tập về, do cung nhân chọn lựa. Tất cả đều ở trong Lê Viên luyện tập, đến ngày đó, sẽ có bắn pháo hoa trăm hoa đua nở. Lê Viên rộng lớn người người tấp nập, ca múa tân nhạc, khiến người đáp ứng không xuể. Mọi người ở đây đều không nhịn được kinh hãi.
Các vị hoàng tử đã sớm trình diện. Bởi vì sức khỏe Hoàng đế không tốt, nên trì hoãn trễ chút. Thượng Quan Mạn theo Diêu Hỉ đến phòng ấm trong Càn Khôn cung. Mới vừa bước lên bậc cung liền nghe một hồi tiếng cười. Nàng chuyển qua đồ trang trí đi vào, liền thấy Hoàng đế ngồi ở trên ghế. Nhu Phi mặc áo gấm hoa văn xanh thêu hình bướm bay trăm hoa đua nở đứng hầu một bên, ngồi phía dưới Hoàng đế.... Hẳn là Cửu hoàng tử.
Hoàng đế thấy là nàng, ôn hòa cười nói: "Mạn nhi tới rồi à, mau tới đây."
Nàng thi lễ xong lại làm lễ ra mắt Nhu Phi và Cửu hoàng tử, mới mở miệng: "Phụ hoàng còn chưa đi sao, để cho hoàng tử các nước chờ lâu sợ là không tốt."
Hoàng đế cười lên: "Nha đầu này, phụ hoàng trộm lười chút cũng không được sao." Tuy nói vậy, vẫn phân phó Tào Đức chuẩn bị đi. Nhu Phi thấy thế che môi cười nói: "Thập nhị Điện hạ tới thật đúng lúc, quan gia ai nói cũng không nghe, chỉ có lời thập nhị Điện hạ nói có tác dụng nhất thôi."
Thượng Quan Mạn nũng nịu: "Phụ hoàng, ngài lại đang nói xấu nhi thần cái gì rồi." Con ngươi nàng quay vòng, thần thái sáng láng, giống như gió xuân phất qua, bách hoa hé nở, khiến cho người người trìu mến. Hoàng đế đứng dậy, Nhu Phi vội tới đỡ ông. Hoàng đế mặc cho Nhu Phi sửa sang lại y quan cho mình, một mặt cười liếc nàng: "Trẫm nào dám."
Cửu hoàng tử chỉ cười dài ở một bên nhìn.
Ba người cùng Hoàng đế đi ra ngoài, bởi vì Thượng Quan Mạn đi gần nhất, Hoàng đế tùy ý hỏi: "Tử Thanh đã sớm đến chứ?"
Thượng Quan Mạn hơi ngẩn ra, mấy ngày nay đều nghỉ ở trong biệt viện, tất nhiên không biết hắn đến hay chưa. Bất quá sự kiện quan trọng như vậy, hắn chắc hẳn sẽ tham dự, liền nói nhỏ: "Chắc là đến." Hoàng đế tự nhiên nhìn chần chừ trên mặt nàng ở trong mắt, ánh mắt phức tạp nhìn về phía khác, không nói chuyện nữa.
Nhu Phi vốn muốn đi theo, nhưng gần đây sức khỏe yếu đuối, vì vậy Hoàng đế đồng ý nàng ở trong điện nghỉ ngơi. Thượng Quan Mạn bởi vì là Đế Cơ gả đi ra ngoài, trường hợp này nên cùng Phò mã tham dự mới đúng, chỉ là nàng không biết đối mặt hắn như thế nào, có phần mâu thuẫn, ngay cả kiệu cũng không ngồi, quyết định dạo bước đi trước.
Nàng không thích có người quấy rầy, vì vậy chọn đường mòn yên tĩnh. Đã gần đến cuối mùa thu, trên cây lá rụng lác đác lơ thơ. Bởi vì Hoàng đế không thích nhìn lá rụng xào xạc, đường mòn trong cung đều bị quét không nhiễm hạt bụi. Trong bóng đêm cây cành rậm rạp, đình đá nhỏ trong đó nhìn có phần rõ ràng. Chợt nghe có tiế́ng người nói nhỏ, nàng không khỏi dừng chân, nghe thanh âm kia làm như trong rừng truyền đến. Dừng một chút, cuối cùng không nhịn được nhẹ nhàng đi qua. Cung đình bậc thềm ngọc, hoa thơm nứt mũi, ánh trăng mê người, cô gái mặc áo gấm hoa văn xanh áo choàng lông chim nằm trong ngực nam tử áo gấm mũ ngọc, không thấy rõ mặt mũi. Có ánh trăng chiếu vào trên mặt nam tử, thấy gương mặt tuấn mỹ, lại chính là Cửu hoàng tử vừa rồi.
Thượng Quan Mạn chợt giật mình, không nghĩ bắt gặp Cửu hoàng tử tư tình, nếu bị phát giác chỉ sợ lúng túng, xoay người muốn đi, chỉ nghe nàng kia dịu dàng nói: "Chàng còn không đi, không sợ đến trễ sao?"
Thanh âm nghe cực kỳ quen thuộc, trong đầu nàng có bóng người thoáng qua, đột nhiên quay đầu lại, thấy giương mặt mỉm cười của cô gái kia. Ánh trăng màu bạc phác hoạ gò má tinh xảo, chính là Nhu Phi!
Cửu hoàng tử ôm mặt Nhu Phi cúi đầu hôn xuống, mơ hồ đang cười: "Có nàng ở nơi này, ta thế nào chịu được rời đi."
Nhu Phi còn muốn nói nữa, đột nhiên vẻ mặt dừng lại, chợt giận đấm hắn: "Mau đi đi."
Trong mắt Cửu hoàng tử đầy vẻ không tình nguyện, không nhịn được nàng đẩy đi, chỉ đành phải quay đầu lại đi xuống thềm đá, cuối cùng biến mất ở trong rừng cây rậm rạp.
Nhu Phi chuyển thân thể một cái, mới cười nhạt "Ra đây đi."
Đã bị phát hiện như vậy, cũng không cần thiết tiếp tục ẩn nấp, nàng đi ra khỏi nơi ẩn thân, đứng ở dưới bậc nhàn nhạt nhìn Nhu Phi. Nhu Phi cũng nhìn nàng. Tóc mây búi tóc tôn mặt mày trắng nõn, địch y cung váy, trong bóng đêm chập chờn như lan. Nhu Phi đột nhiên cười: "Thật là đẹp mắt, hèn gì người đó thích ngươi."
Thượng Quan Mạn lẳng lặng nhìn nàng, một hồi lâu mở miệng: "Ngươi có ý.... Có ý gì?"
Nhu Phi không chút để ý nắm sợi tua trên áo choàng, dùng đầu ngón tay lách vòng lên, nụ cười trên mặt nhàn nhạt: "Ngươi không phải đã nhìn thấy sao, thân thể quan gia thật không tốt, ta ở trong cung không quyền không thế, luôn phải tính toán vì sau này."
Nàng nhìn nàng ta, trong lòng bình tĩnh khác thường: "Hách Liên Du không đủ ngươi phụ thuộc à, còn muốn đi chọc Cửu ca."
Nhu Phi kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt lóe lên giảo hoạt: "Ai nha, ngươi cũng biết rồi sao."
Thượng Quan Mạn lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác: "Hắn rốt cuộc cho ngươi vào cung để làm gì?"
"Không có gì, bất quá để hoàng cung trở nên náo nhiệt chút." Nàng cười rất hứng thú.
Náo nhiệt? Trong lòng Thượng Quan Mạn đột nhiên dấy lên tức giận. Trong cung đầy chướng khí, nào chỉ là náo nhiệt, nàng khẽ cắn răng: "Ta sẽ không để cho ngươi tiếp tục."
Nhu Phi cười cong hai mắt, nhẹ nhàng như trăng: "Tốt thôi, ngươi đi nói với hoàng thượng đi, nói ta là người của Hách Liên Du, chia ra cấu kết cùng Cửu hoàng tử thái tử. Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, ta cùng với hắn lăng trì xử tử, trong cung này liền thanh tịnh, trong triều cũng thanh tịnh."
Nàng ta lại đem Hách Liên Du ra uy hiếp nàng.
Thượng Quan Mạn không nhịn được nắm quyền, ánh mắt tựa như tôi ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta. Ánh mắt Nhu Phi nhẹ nhàng khẽ quấn ở trên mặt nàng, cuối cùng cười ra tiếng: "Thế nào, không bỏ được?" Nụ cười đẹp của nàng ẩn ở trong bóng đêm, yêu dị như hoa anh túc: "Vậy thì an tĩnh một chút đi!" Liền không nhìn nàng, yểu điệu rời đi.
Đợi nàng đến Lê viên, quốc yến đã bắt đầu. Hoàng đế nâng ly cùng uống, trên dưới đều là tiếng hô "Vạn tuế". Nội thị dẫn nàng đến nhã các hai người chuyên ngồi, có ánh đèn soi sáng thấp thoáng trên tầng tầng màn che, có thể thấy được bóng dáng cao to mơ hồ bên trong màn. Khắp mọi nơi cũng không đốt đèn, chỉ có đèn cung đình nội thị xách theo, vầng sáng yếu ớt đung đưa trong gió, tạo thành bóng vỡ hỗn độn ở trên bậc thềm cẩm thạch. Bóng dáng bên trong màn che càng thêm rõ ràng, nhìn bóng lưng của hắn, dường như là mộng ảo.
Lại thấy một bóng dáng linh lung vọt lên trước. Bởi vì có ánh sáng, bóng người cực lớn chiếu trên màn che, nàng không nhịn được cầm ngọc bội rớt xuống trên dải lụa lên, hơi lạnh như có thể cho lòng của nàng an tĩnh lại.
"Lấy trà thay rượu, kính Đại nhân một chén."
Thanh âm kia mang vài tia đáng yêu, ngọt mềm làm như đường sữa ngậm trong miệng.
Trong cốc trà sáng bóng long lanh nổi ra vòng vòng rung động, đánh tan cái bóng trong trà.
Hách Liên Du cũng không mở miệng, Thanh Thụy đã lên trước: "Chiêu Dương Điện hạ, ty chức đưa Điện hạ trở về." Chiêu Dương chợt đỏ mặt lên, hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Thụy một cái: "Cút ngay."
Mặt Thanh Thụy không chút thay đổi, không nhúc nhích.
Chiêu Dương nhìn về phía Hách Liên Du, vẻ mặt hắn vẫn là hờ hững. Mỗi lần đều là như vậy, mỗi lần gần nhau đều lạnh lùng đối với nàng như vậy, giống như nàng thật bẩn thỉu hạ tiện khiến cho hắn lười nhìn một cái. Nắm ly trà dốc cạn cả đáy thét chói tai: "Chàng buồn thiếp cũng được, chán ghét thiếp cũng tốt, đêm đó tuy là thiếp hạ độc, nhưng chàng vẫn còn ôm thiếp, đêm đó chàng đối với thiếp...." Nước mắt nàng đảo quanh ở trong hốc mắt, cắn môi: "Chàng đối với thiếp không phải là rất ôn nhu sao?"
Thanh Thụy nghe được khó chịu, cuối cùng chậm rãi rút thân thể về.
Chiêu Dương cúi đầu nhẹ nhàng cầm tay nắm ly rượu của hắn: "Huống chi thiếp đã có cốt nhục của chàng."
Trong sóng mắt của Hách Liên Du vẫn ngồi yên có vài tia rung động. Chiêu Dương mừng đến ngẩng đầu lên, bắt gặp cũng là hơi lạnh thấu xương trong mắt lam của hắn, môi mỏng của hắn nói nhỏ: "Cốt nhục?"
Chiêu Dương ngạc nhiên ngẩn ra, mơ hồ lại thấy hắn cười, trong bóng đêm rét lạnh như thú: "Ngươi xứng sao?"
Thượng Quan Mạn bỗng chốc dừng chân.
Mấy điệu múa đơn giản, mang theo tiếng vang vang ở trong đầu, thoáng chốc tiếng sấm cuồn cuộn. Trong đầu chợt lóe qua hình ảnh, chất lỏng nồng đặc trong chén, gai lạnh khó nuốt lướt qua cổ họng, hắn cúi đầu xuống, nói nhỏ ở bên tai nàng: "Ngoan, uống vào....."
Trái tim bỗng chốc rút ra một cái lõm không đáy, cơ hồ khó thở khiến nàng thở dốc. Sao nàng lại quên, đối với hắn mà nói, nàng và Chiêu Dương bất quá là con gái kẻ thù, làm sao sinh ra đời sau cho họ.
Đứa bé trong bụng Chiêu Dương, chỉ sợ sẽ không an toàn ra đời. Thượng Quan Mạn nàng lại có... Cái gì ngoại lệ.
Chiêu Dương bị vẻ mặt đột nhiên hiển lộ của hắn làm cả kinh, khó có thể tin nhìn chằm chằm hắn: "Chàng có thể nào...." Hách Liên Du cũng đã quay mặt đi, trong sân nổi lên pháo hoa, thẳng tắp xông về trời cao, chiếu hình dáng lúc sáng lúc tối của hắn. Lúc này Thanh Thụy mới chặn Chiêu Dương kinh ngạc đến bất động, mở miệng: "Ty chức đưa Điện hạ trở về."
Nội thị lên tiếng thông báo: "Lâm Quan Điện hạ đến ~~"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv