Trong nháy mắt, Diễm Tâm Sư cảm giác trên lưng bò qua vô số con rắn dữ tợn lạnh như băng, run rẩy quỳ bò đến bên chân Phong Liên Dực nói: "Bệ hạ tha mạng, thuộc hạ không bảo vệ tốt Nguyệt phu nhân, thuộc hạ định ngăn cản, nhưng Vị Ương tôn thượng...."
Phong Liên Dực lập tức ngẩng đầu, nhìn núi băng trước mặt, lại nhìn Vị Ương, trong nháy mắt hiểu chuyện gì đã xảy ra!
Đồng tử chợt thu nhỏ lại, hắn đá văng Diễm Tâm Sư, một tay nắm cổ Vị Ương, rống giận: "Tại sao?!"
Tim của hắn như ngừng đập, nếu không phải còn có lửa giận, hắn sợ rằng mình cũng không thở nổi!
Vị Ương cầm lấy tay hắn, trong cổ họng ú ớ lên tiếng: "Âm Hậu có lệnh... thấy Hoàng... Bắc Nguyệt.... Giết.... Không tha!"
Hoàng... Bắc Nguyệt?
Phong Liên Dực hơi sửng sốt một chút, trên tay vô lực, mà núi băng phía sau, đột nhiên truyền đến một tiếng "tách thật lớn, dường như toàn bộ núi băng bị nứt.
Vị Ương mở to hai mắt nhìn, không thể nào!
"Bệ hạ, người xem!" Diễm Tâm Sư chỉ vào núi băng kêu to.
Phong Liên Dực xoay người, chỉ nhìn thấy sâu trong núi băng có một màu đỏ đậm sáng lên, trong nháy mắt liền mở rộng, màu đỏ chói mắt đốt lập tức đốt cháy núi băng.!
Răng rắc ——
Một tiếng băng vỡ nổ vang, các mảnh băng to bằng bàn tay rơi khỏi núi băng, đập xuống đất vỡ vụn. Cả tòa núi băng lớn trong khoảnh khắc vỡ vụn thành vô số mảnh!
Trong lúc băng vỡ vụn, một luồng lửa cháy ngưng tụ thành con rồng lửa lao ra, cuồn cuộn thiêu đốt xung quanh, trong nháy mắt hòa tan băng giá chung quanh, đốt trọi cả tòa sứ quán Nước Nam Dực thành một biển lửa!
Grao...
Tiếng hổ gầm phá vỡ bầu không khí ngưng trệ chung quanh. Một con mãnh hổ cả người lửa cháy vàng ròng, lửa cháy cuồn cuộn không ngừng tỏa ra trên người nó.
"Là thần thú Xích Kim Thánh Hổ!" Diễm Tâm Sư la lớn.
Thần thú rất ít, bởi vậy không khó phân biệt.
Phong Liên Dực chậm rãi buông tay đang bóp chặt cổ Vị Ương, chậm rãi đi từng bước về phía trước.
Vị Ương ngã nhào trên đất, thấp giọng ho hai tiếng mới nói: "Quả nhiên là ngươi, Hoàng Bắc Nguyệt!"
Xích Kim Thánh Hổ chậm rãi đi qua Đông Lăng, ánh mắt to lớn, tiếng gầm gừ trong cổ họng vang lên, nhe răng nhìn chằm chằm Vị Ương. Móng vuốt sắc bén vung lên, từng đốm lửa đã bắn tung ra.
Tu La Vương ở phía trước, hơi thở của Ma thú Vương tộc mơ hồ tồn tại. Nếu là thần thú khác, e là sẽ thu lại hoặc do dự, nhưng Tiểu Hổ lại không chút sợ hãi, uy phong lẫm liệt".
"Tiểu Hổ, không được vô lễ". Giọng nữ lanh lảnh truyền đến từ phía sau lưng Xích Kim Thánh Hổ. Giọng nói thanh liệt giữa ngọn lửa nóng bỏng khác nào nước suối thanh u chảy vào tim.
Nghe tiếng nàng, Xích Kim Thánh Hổ rít gào một tiếng, chậm rãi lui về phía sau hai bước, hơi nghiêng người sang, nhường đường cho thiếu nữ chậm rãi đi ra.
Trong ngọn lửa, thiếu nữ tay áo nhẹ nhàng chậm rãi bước đến,y phục rên người phấp phới trong lửa cháy. Mái tóc màu đỏ như lửa càng chói mắt giữa lửa cháy xung quanh, khiến người ta phải kinh ngạc.
Trên bụng bằng phẳng nào có mang thai. Gió thôi qua, vạt áo phía dưới trống rỗng, có thể nhìn thấy vòng eo mảnh mai.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi ra ngoài, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt: "Bệ hạ chẳng phải rất muốn biết Bắc Nguyệt quận chúa là ai sao? Hiện tại nhìn thấy không?".
Vừa nói, nàng vừa lấy ra mặt nạ quỷ dữ tợn, lung lay trên má một chút, khóe miệng tà ác vung lên: "Chưa đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn".
Trên đời này e rằng không có mấy người có mái tóc đỏ, vì vậy thân phận người đeo mặt nạ quỷ không cần ẩn giấu.
Phong Liên Dực thâm thúy nhìn nàng, ánh mắt chuyển từ trên mặt xuống bụng, sau đó lại nhìn khuôn mặt nàng.
"Hoàng Bắc Nguyệt". Hắn trầm giọng mở miệng, chỉ kêu tên của nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua vết thương trên ngực hắn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Ngươi muốn biết lúc ngươi ở nước Nam Dực, có quen Bắc Nguyệt quận chúa không. Ta hiện tại có thể nói cho ngươi là không. Nếu thật sự quen biết thì ta sẽ không đả thương ngươi như vậy?".
Phong Liên Dực kinh ngạc nhìn nàng, hơi nhíu mày lại, dường như có một tia thống khổ hiện lên.
"Chúng ta không quen". Hắn khàn khàn giọng hỏi.
"Đúng vậy". Hoàng Bắc Nguyệt quả quyết nói. "Cho nên ngươi không cần đi nước Nam Dực, đây chính là đáp án. Ngươi biết mọi chuyện về ta cũng vô dụng. Tại nước Nam Dực, chúng ta chưa từng gặp nhau".
Phong Liên Dực thấp giọng lẩm bẩm: "Không thể nào".
Hoàng Bắc Nguyệt nhún nhún vai "Ngươi không tin cũng vô dụng, ngươi có thể phái người đi thăm dò".
Lúc nàng chưa xuất hiện ở thế giới này, Bắc Nguyệt quận chúa quả thực không biết Phong Liên Dực. Mà sau khi nàng đến, bọn họ tình cờ gặp nhau mấy lần, còn lại nàng dùng thân phận Hí Thiên tiếp xúc với hắn.
Những thứ này, hắn không thể tra được, bởi vị không ai biết Bắc Nguyệt quận chúa là Hí Thiên tóc đỏ.
Thân phận của nàng như hòn ngọc quý giữa biển rộng, bị vô số cát bụi che lấp. Mà giữa bọn họ có ràng buộc chỉ như hạt cát bụi, cho dù lấy ra ngọc sáng cũng không nhất định nhìn thấy.
Quan hệ nhỏ bé tỉ mỉ như thế, sao có thể bị khai quật ra. Nàng sao có thể tìm ra mà để hắn thức tỉnh lại.
Quay đầu lại nghĩ, quan hệ của bọn họ ít ỏi như vậy. Vốn có thể dựa vào cảm giác trong lòng để duy trì quan hệ, nhưng hiện tại mối liên hệ duy nhất này đã mất đi.
"Hoàng Bắc Nguyệt, chúng ta hiện tại xem như rơi vào hang ổ của Thành Tu La, nơi này đều là người của Thành Tu La, chúng ta có thể chạy thoát được sao?" Thiên đại Đông Nhi dìu bả vai chậm rãi đi tới, thấp giọng nói với Hoàng Bắc Nguyệt.
Vừa rồi một chiêu của Vị Ương quá lợi hại, nàng mặc dù cố gắng tránh né nhưng vẫn bị thương cánh tay. Lúc ấy nếu bên người không có Hoàng Bắc Nguyệt thì có lẽ đã bị đả thương nặng.
"Có thể chạy hay không còn xem vận may đã." Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.
Lúc trước nàng đả thương Phong Liên Dực, khiến hắn thống khổ như vậy, sợ rằng không dễ dàng đi như vậy.
Nếu Vị Ương không đột nhiên xuất hiện thì vẫn dễ dàng một chút. Ai nghĩ tới Vị Ương cuối cùng lại xuất hiện!
Thiên đại Đông Nhi cũng biết không dễ dàng, Vị Ương rất hận Hoàng Bắc Nguyệt, lần trước ở Thành Tu La suýt bị ả giết. Lúc này sợ rằng chạy trời không khỏi nắng.
Ghê tởm, Ngụy võ thần còn chưa giết được mà bọn họ lại gặp chuyện xui xẻo ở đây?
Phong Liên Dực trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, Vị Ương đã từ từ đứng lên, chậm rãi lấy lệnh bài hình rắn từ nạp giới ra, quát chói tai: "Âm Hậu có lệnh, thấy Hoàng Bắc Nguyệt, giết không tha!"
Người của Thành Tu La hơi do dự một chút, thấy Tu La vương không có động tĩnh, liền liếc mặt nạ quỷ trong tay Hoàng Bắc Nguyệt. Trước bệ hạ từng hạ lệnh bắt được Người đeo mặt nạ quỷ thì có thể được Thành Tu La đáp ứng bất kỳ nguyện vọng gì. Cơ hội ngàn năm một thuở đang ở trước mắt....
Mà lúc này, Ngụy võ thần vẫn trốn từ một nơi bí mật gần đó len lén nhìn bên này, thì thào nói: "Hoàng Bắc Nguyệt, hóa ra cô ta là Bắc Nguyệt quận chúa!"
Nhớ lại ngày đó thái tử trở về nói với hắn, hết thảy đều có căn cứ.
Thì ra là thế, Hoàng Bắc Nguyệt khẳng định biết chuyện năm đó, cho nên muốn tìm hắn báo thù.
Nhưng người năm năm trước để thái tử truyền lời là cô ta sao? Cô ta lúc đó chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi! Làm sao có thể kinh khủng như vậy, ngay cả cao thủ bên người thái tử điện hạ cũng không đỡ được!
Điều đó không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Theo hắn biết, Bắc Nguyệt quận chúa là một phế vật! không làm được gì, ngự y đều nói cô ta sống không quá mười lăm tuổi! Làm sao có thể có bản lãnh cao như vậy!
Ngụy võ thần nghiến răng, hừ, mặc kệ ngươi lợi hại thế nào, hiện tại bị Người của Thành Tu La vây quanh, ngươi cũng không trốn thoát! Ngươi muốn tìm lão phu báo thù, đời này đừng mơ!
Hắn từ một nơi bí mật gần đó nhìn Vị Ương hạ lệnh, Người của Thành Tu La đầu tiên do dự một chút, sau đó liền lấy binh khí ra, chuẩn bị bắt lấy Người đeo mặt nạ quỷ tóc đỏ kia!
Vị Ương cười lạnh, lần nữa ra tay, lại bị Phong Liên Dực khoát tay ngăn cản. Vị Ương sửng sốt một chút, vội vã nói: "Bệ hạ, Âm Hậu có lệnh...."
"Mẫu hậu vì sao phải hạ lệnh giết nàng?" Phong Liên Dực lạnh lùng hỏi.
"Này...." Vị Ương do dự một chút, "Là trả thù."
Phong Liên Dực không tiếp tục hỏi, nhưng cũng không để bọn họ động thủ, chỉ nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, con ngươi thâm thúy màu tím không nhìn thấy đáy, "Ngươi muốn rời khỏi đây?"
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, "Mặc dù độc của phệ tâm đan khó giải, nhưng ta có cách giảm bớt thống khổ của ngươi, ta sau khi rời khỏi...."
"Trẫm đã quen, lúc đau nhức nhớ ra chuyện gì đó đã quên, Trẫm không cần giải độc, nhưng muốn giữ ngươi lại." Phong Liên Dực thản nhiên nói, có vẻ đã khôi phục bản tính lãnh khốc hung tàn của Tu La vương.
Hoàng Bắc Nguyệt mấp máy môi, không quá kinh ngạc, tay nắm một chút nói: "Một khi đã như vậy thì...."
Thấy hoa mắt, gió nhẹ phất qua mặt, lúc nàng kịp phản ứng thì hai tay đã bị trói về phía sau, ánh sáng nhạt né qua, trên người liền bị nguyên khí tinh tế quấn quanh, không thể động đậy.
Phong Liên Dực đứng ở sau lưng nàng, một tay dùng sức siết chặt nàng, cúi đầu nói bên tai: "Những gì ngươi nói, Trẫm tuyệt đối không tin! Hoàng Bắc Nguyệt, mặc kệ ngươi lợi hại thế nào, ngươi cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay Trẫm!"
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm cắn răng, vừa rồi không thể thấy rõ tốc độ của hắn cùng bóng dáng. Trước kia không biết thực lực của hắn mạnh mẽ đến mức này, hôm nay xem như học hỏi được một chút.
"Trên đời này không có ai vây khốn được Hoàng Bắc Nguyệt ta, trừ phi ngươi để ta xuống Địa ngục!" Nàng âm độc nói.
Phong Liên Dực cười khẽ, trên mặt yêu nghiệt có vẻ ôn nhu nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh như băng, "Trẫm đã ở Địa ngục, ngươi muốn xuống bồi Trẫm, hoan nghênh hết sức."
Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, đột nhiên chóp mũi có chút chua xót, hóa ra ở trong lòng hắn, Thành Tu La là Địa ngục, nhưng hắn là vua của Địa ngục.
Trong lúc sợ hãi, nàng đã được hắn ôm lấy, đi về chỗ xe ngựa.
Hoàng Bắc Nguyệt không giãy dụa, từ trên bờ vai của hắn nhìn về phía Thiên đại Đông Nhi bị thương, rất hiếm thấy ánh mắt Thiên đại Đông Nhi nhìn về mình lộ ra lo lắng.
Nàng nhếch khóe miệng, không cần lên tiếng, Thiên đại Đông Nhi cũng hiểu là ý tứ không cần lo lắng.
Thiên đại Đông Nhi xoay người, chậm rãi đi về chỗ người của chính mình.
"Bệ hạ...." Vị Ương bất đắc dĩ, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt còn sống bị Phong Liên Dực mang đi, ả vẫn muốn đuổi theo.
Diễm Tâm Sư động tác nhanh, một phát bắt được ả, thấp giọng nói: "Ngươi không muốn sống nữa sao?"
Vị Ương cắn răng nói: "Ta phụng lệnh Âm Hậu..."
"Âm Hậu ra lệnh thì sao? Bệ hạ mà nói không thì Âm Hậu làm gì được?" Diễm Tâm Sư thấp giọng hỏi "Vị Ương tôn thượng, ngươi thấy bệ hạ cùng Âm Hậu ai đáng sợ hơn?"
Vị Ương sắc mặt âm trầm, cái này còn cần nói sao? Âm Hậu mặc dù táo bạo, hỉ nộ vô thường, nhưng bệ hạ âm lãnh thâm trầm, vĩnh viễn nhìn không thấu!
"Hừ! Cô ta hiện tại không chết, một ngày nào đó phải chết! Âm Hậu không thể không lo cho bệ hạ, nhưng còn có Linh Tôn đại nhân..."
Diễm Tâm Sư bĩu môi: "Linh Tôn không phải là người của Thành Tu La, dựa vào cái gì quản chuyện của Thành Tu La?"
"Ngươi biết cái gì, Linh Tôn đại nhân là bằng hữu của Âm Hậu, cũng chẳng khác gì là người của Thành Tu La!" Vị Ương lạnh lùng nói, "Diễm Tâm Sư, nếu để Âm Hậu biết ngươi cho Hoàng Bắc Nguyệt đến gần bệ hạ, ngươi đoán Âm Hậu sẽ trừng phạt ngươi như thế nào?"
Diễm Tâm Sư sắc mặt trắng nhợt, vội vàng nói: "Chuyện của Hoàng Bắc Nguyệt ta không biết, há có thể trách ta?"
"Hừ, sai chính là sai, Âm Hậu không thích ngụy biện!" Vị Ương nhìn hắn một cái liền đi.
Diễm Tâm Sư đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng ả, nhỏ giọng nói: "Đắc ý cái gì? Ngươi đừng quên, Ma thú Vương tộc bảo vệ Tu La vương, không phải Âm Hậu!"
Nói xong xoay người, nhìn thấy Ngụy võ thần đi tới cười nói với hắn: "Sư đại nhân, không ngờ vị Nguyệt phu nhân kia lại là Bắc Nguyệt quận chúa, Hoàng thượng bắt được cô ta là một chuyện tốt!"
"A? Quốc trượng đại nhân có cao kiến gì?" Diễm Tâm Sư hỏi.
Ngụy võ thần âm lãnh cười cười, liền nói khẽ với Diễm Tâm Sư mấy câu, Diễm Tâm Sư ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi: "Thật sao?"
"Chính xác trăm phần trăm, sự kiện kia là lão phu một tay thúc đẩy!" Ngụy võ thần âm tà cười rộ lên.
Diễm Tâm Sư gật đầu, khách sáo nói vài câu liền vội vã rời đi.
Ngụy võ thần cười lạnh, Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi muốn giết lão phu, vẫn còn non lắm.
***** Bắc Nguyệt hoàng triều *****