Công chúa Anh Dạ ghé vào đùi nàng, khóc nức nở nói: "Ta trước kia rất ngang ngạnh, luôn không hiểu chính mình, kỳ thật ta biết hắn sớm không thích ta, nhưng ta tự lừa mình dối người, liều mạng tự trấn an là hắn thích ta, nhất định sẽ lấy ta. Ta vẫn lừa gạt chính mình, thậm chí còn nghi ngờ hắn thích người khác, kỳ thật, đều là ta tự mình đa tình."
Đây là lần đầu tiên Anh Dạ mở lòng với nàng, thẳng thắn nói chuyện tình cảm với Phong Liên Dực, nàng rất thích hắn, cho nên không có cách nào tiếp nhận sự thật hắn không thích mình.
"Ta trước kia rất ích kỷ, để người khác bị thương tổn vì ta, Ta sau này không thế nữa, thích một người không nhất định phải có được hắn, chỉ cần hắn hạnh phúc ta cũng có thể hạnh phúc. Mà ta, không thể luôn để người khác bảo vệ, ta phải kiên cường như ngươi mới đúng."
Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay lau mắt, nàng là người rất kiên cường, rất ít bị cảm động, nhưng nhìn Anh Dạ như vậy, giống đứa trẻ trong một đêm trưởng thành, tâm tình này vui không tả được.
Nàng nghĩ thầm, oan thì oan đi, ám sát Ngụy Yên Nhiên thì ám sát Ngụy Yên Nhiên, có thể làm Anh Dạ thông suốt không u mê nữa, cho dù hiện tại để nàng đi ám sát Phong Liên Dực, nàng cũng sẽ đi.
"Tốt lắm, ngươi xem khóc thành như vậy, hỏng hết trang điểm, xấu xí rồi nha, mặc dù ngươi suy nghĩ cẩn thận, lát tiến cung sẽ nhìn thấy hắn, ngươi không muốn hắn nhìn ngươi xấu như vậy chứ." Hoàng Bắc Nguyệt cầm khăn tay lau mặt Anh Dạ cười nói.
"Ngươi chỉ biết chê cười ta!" Công chúa Anh Dạ cắn môi, xoay người chạy ra.
"Cám ơn quận chúa!" Hai cung nữ Vô Song cùng Vô Hoan vẫn đi theo Anh Dạ chân thành quỳ xuống cảm tạ nàng, "Vẫn là quận chúa mới có biện pháp!"
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ có thể cười khổ, đại khái không có ý làm rối chuyện.
"Hoàng Bắc Nguyệt, lệnh truy nã phát ra, Phong Liên Dực muốn bắt ngươi, ta có dự cảm không tốt." Yểm nhìn lệnh truy nã một bên, buồn bã lo lắng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào đệm gấm, đuôi lông mày có vệt mờ lo lắng, "Ta cũng thế."
"Vậy làm sao bây giờ? Nếu không hôm nay chớ vào cung."
"Ta còn không nhìn thấy bộ dáng của Ngụy võ thần! Hơn nữa, chuyện gì đến sẽ đến, không tận mắt chứng kiến, trong lòng ta không thoải mái!"
Cơ hội khó gặp được, có lẽ Linh Tôn cũng tới, có lẽ có thể biết Công chúa Hi Hòa và Ngụy võ thần rốt cục có quan hệ gì!
Hơn nữa kế hoạch của nàng không thể bởi vậy mà bị rối loạn!
"Nhưng hôm qua Phong Liên Dực đã nhìn thấy bóng lưng ngươi, ta lo..." Yểm thật sự lo lắng cho nàng, hai người bọn họ tính mạng liên quan với nhau, nàng an toàn, hắn cũng sẽ an toàn.
Hoàng Bắc Nguyệt ngưng mi suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên duỗi tay rút cái đệm nhỏ từ dưới thân thể ra đưa cho A Lệ Nhã, "Nhét vào đi!"
"Nhét vào đâu?" A Lệ Nhã cầm đệm dựa, vẻ mặt khó hiểu.
Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ bụng, cười rộ lên: "trong mười vị tiểu mỹ nhân của Tào công tử, có một người mang thai đi!"
A Lệ Nhã cùng Nến Đỏ thừ người ra. Yểm trong Hắc Thủy Cấm Lao cũng ngây người một chút, sau đó cười ha hả.
"Ha ha ha! Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cũng hy sinh rất lớn!"
"Hết cách rồi, không bỏ được con nhỏ không bắt được sói." Hoàng Bắc Nguyệt để A Lệ Nhã nhét đệm gấm vào dưới quần áo, sau đó che lại, thắt lưng liền mập hơn mấy vòng.
Mùa đông quần áo vốn dày, hơn nữa cố ngụy trang mang thai, nàng không tin Phong Liên Dực có thể phát hiện.
Hoàn thành giả trang phụ nữ có thai, Nến Đỏ gài thêm hai cái trâm Nguyệt Nha lên đầu nàng, xả một cái khăn che mặt mỏng màu hồng nhạt từ cây trâm, che khuất một nửa mặt, chỉ lộ ra đôi đôi mắt sáng cùng cái trán trắng muốt.
Đây là tập tục của Nước Nam Dực, nữ tử có chồng khi đến nước khác, trường hợp trọng yếu đều phải dùng cái khăn mỏng che mặt lại.
Kỳ thật cái khăn cũng không hoàn toàn che khuất mặt, loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy bộ dáng, tuy nhiên nửa kín nửa hở đúng là một loại thẩm mỹ.
Hoàn thành này hết thảy, Nến Đỏ dìu đỡ nàng đi ra ngoài, Công chúa Anh Dạ ngây ngẩn cả người, Tào Tú chết đứng nhìn chằm chằm bụng của nàng, lắp bắp nói: "Sao, sao lại thế này?"
"Đi ra bên ngoài ngươi nếu dám lộ vẻ mặt này, ta sẽ..." Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ nói.
"Vâng, quận chúa yên tâm" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh mắt đảo qua, Tào Tú Chi lập tức cơ trí đổi giọng: "Phu nhân yên tâm."
"Đi thôi." Hoàng Bắc Nguyệt lên xe ngựa, Công chúa Anh Dạ cũng lập tức theo kịp, cười nói: "Như vậy không tồi, không ai sẽ hoài nghi một phụ nữ có thai, nhưng..."
Nhìn Anh Dạ hai má ngượng ngùng đỏ ửng, Hoàng Bắc Nguyệt rất thấu hiểu, một cô gái chưa lấy chồng mà thấy bụng lớn, cho dù là giả cũng đủ khiến người ta thẹn thùng.
Từ nhỏ bị lễ nghi cung đình trói buộc, Anh Dạ càng nghiêm cẩn hơn so với người bình thường. Hầu hết tư tưởng người ở thời đại này đều như thế.
Vì thế nên Hoàng Bắc Nguyệt mới ra hạ sách này, trong tư tưởng của nàng không có những ràng buộc như vậy.
Hoàng cung nước Bắc Diệu
Dọc đường đi, thảm đỏ trải từ đường lớn đến trong hoàng cung, đưa mắt nhìn mười dặm màu đỏ thật xa hoa đại khí.
Sứ thần nước ngoài đều được phép đứng ở cổng hoàng cung quan sát lễ nghi đón dâu.
Sứ thần Nước Tây Nhung chính là Thiên đại Đông Nhi, đại biểu của quốc sư Thiên đại Mê Ly. Là học trò cưng của quốc sư, người nối nghiệp tiếp theo nên có thể trở thành người cầm quyền chính của Nước Tây Nhung. Vì lẽ đó nên nàng cũng bị chú ý.
Sứ thần Nước Đông Ly chính là Đại tướng quân kiêm Nhiếp Chính Vương Ngụy võ thần tiếng tăm lừng lẫy, cũng là phụ thân của tân Hoàng hậu Ngụy Yên Nhiên, có thể nói phong quang lớn nhất, ngay cả hoàng thân quốc thích của hoàng tộc Nước Bắc Diệu đều phải kính trọng hắn ba phần.
Tuy nhiên muốn nói nổi danh nhất là sứ thần Nước Nam Dực, Tiểu Hầu gia Tào Tú Chi của phủ Hoài Bắc Hầu là công tử quần áo lụa là, hoa danh ở Trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp không ai không biết, ở bên cạnh hắn có mười vị mỹ nữ tuyệt sắc đứng hầu.
Tuyết vừa dừng, quang cảnh xung quanh toàn là màu tuyết trắng, mười mỹ nhân của hắn phong tư khác nhau, lăng la tơ lụa, phục trang đẹp đẽ phụ trợ, đó chính là phong cảnh thiên nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tào Tú Chi cười ha ha, mỹ nhân vờn quanh, phú quý ướt át, thật sự muốn ghen ghét chết người.
Hắn mang mười vị mỹ nhân đi lên thành lâu, từng làn gió mang hương thơm qua, một ít quan viên Nước Bắc Diệu lại đây hàn huyên khách sáo, trong lúc đó ánh mắt lơ đãng lưu luyến nhìn mười vị tiểu mỹ nhân lụa mỏng che mặt.
"Hoàng thượng giá lâm!" Thái giám kéo dài giọng thông báo, quan viên vừa nghe, lập tức quỳ xuống hành lễ. Sứ thần mỗi nước đứng ở một bên cũng quì xuống nghênh đón.
Hoàng Bắc Nguyệt mang thai, ngẩng đầu nhìn vào cửa thành lâu, một bộ y bào đẹp đẽ quý giá tinh xảo màu đen lọt vào tầm mắt, nàng nao nao, trong đầu hiện ra Phong Liên Dực toàn thân mặc quần áo trắng như tuyết, có chút cảm khái.
Thái giám cung nữ vây quanh Phong Liên Dực, khí thế uy nghiêm, từng bước sinh phong. Những quan viên cúi đầu, không ai dám thở mạnh, có thể thấy bọn họ có bao nhiêu kính sợ cùng e ngại đối với vị tân hoàng đế này.
Màu đen góc áo ở trước mắt thoáng một cái, Phong Liên Dực đi qua mặt nàng. Tiếng thái giám the thé truyền tới: "Bệ hạ có chỉ, chư vị không cần đa lễ, xin đứng lên đi."
Mọi người tạ ơn đứng lên.
"Bệ hạ, Ngụy đại tướng quân tự mình đến chúc mừng Hoàng thượng đại hôn!" Thái giám cơ trí vội vàng dẫn Ngụy võ thần đến bái kiến.
Ngụy võ thần bước lại, long hành hổ bộ, rất có phong độ của một đại tướng, ha ha cười hai tiếng, nói: "Nước Bắc Diệu địa linh nhân kiệt, Hoàng thượng quả thật là rồng phượng trong đám người!"
Phong Liên Dực đứng ở thành lâu chậm rãi xoay người nhìn ra xa, liếc hắn một cái, lúc hắn quay người lại, sứ thần ngoại quốc đều phát ra tiếng hít thở.
Mắt màu tím thâm thúy, tựa như màu tím bảo thạch thượng đẳng, sâu thẳm nội liễm, ánh mắt nhẹ nhàng chớp, liền có phong thái kinh diễm tuyệt thế thiên hạ.
Mới nhìn thấy cặp mắt màu tím kia, không ai dám đối mặt cùng cặp mắt tuyệt mỹ nhưng lại lạnh liệt, mà ngay cả Ngụy võ thần cũng không dám chắc.
Phong Liên Dực quả nhiên không phải người bình thường, chẳng trách trong thời gian ngắn có thể diệt trừ quyền thế ngập trời Quyền vương, leo lên ngôi vị hoàng đế!
Hôm nay là hắn đại hôn, nhưng không nhìn thấy trên người hắn có hỉ phục, long bào màu đen đẹp đẽ quý giá tinh xảo, màu vàng lợt kim tuyến thêu giao long ra biển cùng một ít mây vờn tinh xảo, đại khí phi phàm, vừa lúc phụ trợ khí phách sát phạt của hắn.
Dung nhan tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, nhưng không có tươi cười ấm áp, chỉ có thâm trầm vĩnh viễn cũng nhìn không thấu cùng lạnh như băng, quyết định sát phạt lãnh khốc, cùng với khí phách bễ nghễ thiên hạ.
"Nhiếp Chính Vương tự mình đến, khổ cực rồi." Nhìn thấy cha vợ tương lai, hắn vẫn lãnh đạm, không có đặc biệt cao hứng.
Ngụy võ thần nét mặt mang cười, nhưng trong lòng có chút bất mãn, tốt xấu gì hắn cũng là quốc trượng, con gái hắn sắp trở thành hoàng hậu, nói thế nào thì Phong Liên Dực cũng nên tỏ vẻ nhiệt tình với hắn một chút chứ.
Đại thần nhìn thấy tình cảnh như thế, âm thầm vuốt mồ hôi, Hoàng thượng tính cách lãnh khốc, thủ đoạn tàn nhẫn. Ngụy võ thần đương nhiên cũng không phải nhân vật dễ chọc. Hai người kia nếu không hợp, sau này sợ rằng có nhiều phiền toái.
Để giảm bớt bầu không khí xấu hổ, các đại thần bước lên phía trước chúc mừng.
Công chúa Anh Dạ ở trong đám sứ thần Nước Nam Dực, kinh ngạc nhìn nam tử cách đó không xa bị đông đảo đại thần vây quanh, như hạc lạc trong bầy gà.
Cảm giác vô cùng xa lạ, đây không phải Dực ca mà nàng quen.
Không biết tại sao cả buổi sáng hôm nay đã chuẩn bị sẵn dũng khí gặp hắn, nhưng giờ đột nhiên biến mất không còn chút nào.
Nàng nghĩ, đối mặt với Phong Liên Dực như vậy không thể nói rõ ràng. Nói cho hắn biết sau này nàng sẽ ổn, hơn nữa chúc phúc hắn đại hôn hôm nay.
Nàng muốn nói những lời này với Dực ca ôn nhu chứ không phải người lạnh lùng kia, khiến không ai có thể tới gần.
"Sao lại thế" Anh Dạ thì thào nói, một đôi tay nhẹ nhàng cầm tay nàng, dùng sức nhéo một chút.
Anh Dạ quay đầu, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt dưới lớp khăn che mặt cười nhạt, hốc mắt Anh Dạ đột nhiên đỏ lên, thấp giọng nói: "Sao hắn lại biến thành như vậy?"
"Người đều sẽ thay đổi, ngươi thích hắn trước kia, như vậy nhớ hình bóng trước kia đi. Hiện tại coi như một người xa lạ." Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Anh Dạ hít mũi, ở trường hợp này phải cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Tào Tú Chi dựa vào gần nói: "Hai vị phu nhân làm sao vậy?"
Công chúa Anh Dạ liếc hắn một cái, ngoài ý muốn không mở miệng mắng hắn, Tào Tú Chi liền hạnh phúc thỏa mãn cười rộ lên.
"Tiểu Hầu gia thật đúng là diễm phúc, mười vị phu nhân mỗi người đều là mỹ nhân tuyệt sắc, thật sự là dọa chết chúng ta nha!"
Không biết là quý tộc nào Nước Bắc Diệu nói một câu, liền có những người khác phụ họa theo, đoàn sứ thần của Tào Tú Chi rất khiến người khác chú ý.
Vì thế, Công chúa Hi Hòa không đi cùng bọn họ, nói là chờ đại điển phong Hậu cử hành xong lúc mới vào.
Tào Tú Chi khiêm nhường cười với những người đó, kì thực cực nhỏ cũng không khiêm nhường. Cây quạt vẽ mười mỹ nhân lay động, như sợ người khác không nhìn tới.
Công chúa Anh Dạ nhìn cử động của hắn, không khỏi cười rộ lên: "Người này chẳng có ngày đứng đắn nghiêm chỉnh!"
Hoàng Bắc Nguyệt cũng đang muốn cười, nhưng đột nhiên có người lớn tiếng nói: "Hóa ra vị phu nhân này của Tiểu Hầu gia đã mang bầu, chúc mừng Tiểu Hầu gia"
Nụ cười bên khóe miệng nàng cứng đờ, liền uyển chuyển hàm xúc cúi đầu.
Tào Tú Chi rất tự nhiên cười lớn nói: "Đa tạ đa tạ."
Một ít nữ quyến quý tộc liền đi tới chỗ Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vì là sứ thần ngoại quốc, cùng các nàng không có xung đột lợi ích, lôi kéo một chút cũng có thể chiếm được danh tiếng ở trước mặt hoàng thượng.
Bởi vậy nữ quyến liền nhiệt tình theo sát nàng trao đổi kinh nghiệm mang thai, Hoàng Bắc Nguyệt khiêm tốn thụ giáo, các phu nhân biết nàng lần đầu mang thai, càng hướng dẫn nhiệt tình.
Trong lòng vừa động, liền cảm giác một ánh mắt lạnh lùng trực tiếp lướt qua mọi người, nhìn về phía nàng. Nàng biết hướng ánh mắt đến từ Phong Liên Dực, liền không dám ngẩng đầu, làm bộ không thấy, bình tĩnh nói vài câu với các phu nhân.
Ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng, Hoàng Bắc Nguyệt trên trán đổ mồ hôi lạnh, may mà lúc này phía dưới dân chúng bắt đầu xao động đứng lên, xa xa có tiếng nhạc vui mừng truyền đến.
Là đội ngũ nghênh đón hoàng hậu rốt cuộc đã trở về!
Phong Liên Dực không thể không thu hồi ánh mắt, đi tới bờ thành lâu, nhưng vẫn không kìm lòng được quay đầu lại liếc mắt nữ tử quần áo hoa lệ, lụa mỏng che mặt. Nàng ở trước mặt Tào Tú thẹn thùng cúi đầu, dưới cái khăn che mặt mơ hồ có thể nhìn thấy một chút ý cười ngượng ngùng.
Trong lòng hắn không hiểu sao dâng lên một trận lửa giận, trên ngực đau nhứcliên hồi không báo trước!
"Bệ hạ! hỉ kiệu của Hoàng hậu nương nương đã đến, mời bệ hạ rời cước bộ tới hợp cung, cử hành nghi thức sắc phong" Tiểu thái giám vui mừng nói.
Vết thương của Phong Liên Dực tự dưng nứt ra, máu đen thẩm thấu ra, hắn nhắm mắt, sau khi mở ra, trong con ngươi màu tím âm trầm thô bạo.
Tiểu thái giám hoảng sợ, nhìn thấy trên ngực hắn ươn ướt vết máu, lập tức sắc mặt đại biến: "Bệ hạ!"
"Vết thương cũ của Bệ hạ tái phát, lo lắng làm gì? Đỡ bệ hạ hồi cung!" Trong góc khuất, Diễm Tâm Sư của Thành Tu La bước ra quát tiểu thái giám.
"Vâng!" không ai dám chậm trễ, mặc kệ đại hôn trọng yếu hay không, hết thảy đều lấy bệ hạ làm trọng!