Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Nàng cởi bỏ áo choàng của Mặc Liên trên người ra, giúp hắn phủ thêm vào, hai tay đặt lên vai hắn, nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt nói: “Ta đã thừa nhận ngươi, ta rất thích người bằng hữu như ngươi!”
Con ngươi Mặc Liên khẽ động, không biết vì cái gì, khi nhìn vào bông hoa kết ngạnh trên mắt hắn trong khoảng cách gần như vậy, lại cảm thấy rất thương cảm.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đứng thẳng dậy, nhanh nhẹn nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, không thể ở lại lâu hơn được nữa, nàng không muốn bởi vì sự mềm lòng của mình mà trở nên dây dưa không dứt khoát.
“Gặp lại sau!” Ngẩng đầu, cười cười với Huyễn linh thú, rồi nàng điều khiển Băng Linh Huyễn Điểu bay vào trong bầu trời đêm.
Mặc Liên cúi đầu, lôi kéo áo choàng trên người, trong quần áo vẫn còn lưu lại hương thơm tự nhiên và độ ấm cơ thể của nàng, nhắm mắt lại, hắn liền cảm thấy nàng vẫn còn ở bên cạnh hắn, chưa rời đi. (#Ân: trên đời này ta sợ nhất cái thể loại đa tình như vậy. Rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm. bệnh này không thể trị nổi a.)
********** Bắc Nguyệt Hoàng Triều *************
Đêm khuya, bên trong kinh thành là một mảnh yên tĩnh, nhưng kì thực đang nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, nhiều đội binh lính tuần tra trên các con đường, trong gió đêm có ánh đèn chiếu sáng võ trang của những binh sĩ, hiện ra từng luồng khí lạnh như băng.
Trong bóng tối ẩn núp không ít ám vệ, chỉ cần có người dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức sẽ bị bắt ngay lập tức!
Hoàng Bắc Nguyệt cưỡi Băng Linh Huyễn Điểu bay qua bầu trời phía trên kinh thành, nhìn thoáng qua tình hình phía dưới, sau đó liền bay nhanh về phía doanh trại lính đánh thuê.
Lúc trước, cho dù đêm khuya cũng sẽ rất náo nhiệt, những lính đánh thuê dũng cảm dù có chuyện gì xảy ra cũng nâng cốc chúc mừng, vui vẻ đến tận sáng cũng không có gì làm lạ, nhưng hôm nay lại yên lặng một cách quỷ dị.
Cây đuốc ở ven đường cũng chỉ im lặng cháy sáng, không dám phát ra một chút âm thanh nào, hình như cũng sợ làm kinh động đến không khí yên tĩnh này.
Ở một số doanh trướng của dong binh đoàn ở bên cạnh, những lính đánh thuê chỉ yên lặng không một tiếng động đi vào, sau đó cũng không làm kinh động đến bất luận kẻ nào khác. Bên ngoài nơi đóng quân của bọn họ vẫn có hai người đứng gác như thường lệ, tinh thần rất phấn chấn, còn hơn những binh đoàn ở bên ngoài kia nhiều lắm.
Hai người tay cầm vũ khí đứng canh gác kia thấy có người tới gần, liền cảnh giác cầm vũ khí đưa lên.
“Là ta.” Hoàng Bắc Nguyệt đi đến phía dưới ánh lửa, khuôn mặt tái nhợt tinh xảo hiện ra dưới ngọn đuốc.
Hai người kia sửng sốt, lập tức trở nên hết sức vui mừng: “Vương, rốt cục ngài đã trở về rồi!”
Hoàng Bắc Nguyệt gật gật đầu, giơ tay lên, ý bảo bọn họ im lặng một chút, không cần kinh động đến người của những dong binh đoàn khác.
Hai người kia lập tức cúi đầu mời nàng đi vào, một người trong đó lập tức chạy đi báo lại cho nhóm người Cát Khắc và A Tát Lôi.
Sau một lúc, A Tát Lôi giống như gió xoáy chạy ra ngoài, thấy Hoàng Bắc Nguyệt, mắt lập tức đỏ lên, giống như nhìn thấy thần tiên từ trên trời hạ xuống, cũng may là hắn chưa quỳ xuống bái lạy.
“Vương!” A Tát Lôi cắn răng hô lên một tiếng: “Cuối cùng ngài đã trở lại!”
Thấy bộ dáng của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên có chút cảm giác không đúng, tính cách của A Tát Lôi luôn hấp tấp, tại sao mới vài ngày không nhìn thấy nàng, mắt liền đỏ thành như vậy, hiểu được đã xảy ra chuyện lớn, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không hỏi nhiều, mím môi, đi vào trong lều trại mà A Tát Lôi vừa mới đi ra.
“Vương ” A Tát Lôi đi theo phía sau nàng, nói: “Ngài vừa trở về, vẫn nên đi nghỉ ngơi trước.”
“Có chuyện gì, còn dám giấu ta?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, những người phía sau đều biết tính tình của nàng, nên ai cũng không dám bước lên ngăn cản nàng.