Sau khoảng hai, ba giây hóa đá, trong phòng đấu giá bắt đầu vang lên một trận tiếng cười. Tuy rằng mỗi người đều cố gắng hạ thấp thanh âm, bất quá tiếng cười vẫn lọt vào tai Anh Dạ công chúa.
Gương mặt thanh tú của Anh Dạ công chúa thoáng vặn vẹo, gần như cắn nát răng bạc: ” Hí Thiên, bản công chúa nhớ kỹ ngươi rồi!”
” Anh Dạ, không được tùy hứng như vậy, nếu không lần sau ta không dẫn ngươi ra ngoài nữa.” Chiến Dã cố nén cười, thần sắc lạnh lùng nói.
” Rõ ràng là nàng khi dễ ta…….” Anh Dạ công chúa chu chu miệng, ủy khuất nói.
Phòng khách quý.
Gian phòng được trang trí vô cùng xa hoa, đối diện với bàn đấu giá là một cái cửa sổ trong suốt thật lớn, khách quý ở bên trong có thể quan sát toàn bộ sàn đấu giá, cũng có thể tùy ý ra giá.
Phòng đấu giá có khoảng hai mươi mấy phòng khách quý. Giờ phút này, chủ nhân của các căn phòng đó đều không hẹn mà cùng đi đến cửa sổ, tò mò đánh giá phòng khách quý số ba.
Hí Thiên đại nhân trong truyền thuyết, người có thể thu phục Linh thú cấp mười một đang ở bên trong a. Mọi người đều tràn ngập tò mò đối với vị đại nhân này.
Hoàng Bắc Nguyệt ở cạnh cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Nàng vốn muốn xem thử người của Tiêu gia có đến hay không nhưng ngoài ý muốn lại trông thấy bên trong phòng khách quý đối diện xuất một bạch y nhân ảnh.
Bắc Diệu quốc Cửu hoàng tử, Phong Liên Dực.
Chỉ có điều lần này nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn mà thôi. Hắn ngồi xoay lưng về phía cửa sổ, đối diện là một vị cẩm y công tử tay cầm quạt xếp trông rất nho nhã.
Vị công tử kia tác phong nhanh nhẹn, vẻ mặt ôn hòa, không biết Phong Liên Dực nói cái gì, hắn phe phẩy quạt giấy cười rộ lên, nụ cười ấm áp như gió xuân vậy.
” Đó là Tiêu Dao vương – Tống Bí.” Lạc Lạc phát hiện ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt hướng về phía phòng khách quý kia, vì thế liền vội vàng nói: ” Vị bạch y công tử đưa lưng về phía này là Bắc Diệu quốc Cửu hoàng tử Phong Liên Dực, hiện hắn đang làm con tin ở Nam Dực Quốc.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, trong trí nhớ của nàng thì Tiêu Dao vương là một cao nhân lánh đời, là thủ tịch Luyện dược sư của Nam Dực quốc, phóng tầm mắt khắp toàn bộ Tạp Nhĩ Tháp đại lục thì hắn cũng coi như đứng đầu.
Người này cậy tài khinh người, mắt cao hơn đầu, không thích giao du vời người khác, cho dù là hoàng thất cũng chưa chắc sẽ được hắn bán cho chút mặt mũi.
Hắn chỉ cần tùy tiện luyện ra vài viên đan dược cũng đã có thể làm cho đám người quyền quý của các quốc gia tranh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Bởi vì Luyện dược sư thực sự quá trân quý, mà Tống Bí đã đến đẳng cấp Lục phẩm Luyện dược sư, loại này đã ít lại càng ít a!
Không nghĩ tới hắn dĩ nhiên có thể trò chuyện vui vẻ như vậy với con tin của địch quốc.
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi trở về chỗ ngồi, chậm rãi uống trà.
Buổi đấu giá đã sắp bắt đầu, bỗng nhiên lúc này lại có người đẩy cửa đi vào, nói nhỏ bên tai Lạc Lạc mấy câu.
Lạc Lạc hơi nhướng mày, thấp giọng nói: ” Hí Thiên đại nhân hiện tại không tiếp khách, ngươi đi bẩm báo lại với An quốc công đi.”
An quốc công?
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, bên khóe miệng lộ ra nụ cười gian xảo, đến hay lắm a!
” Lạc Lạc thiếu gia, thỉnh An quốc công vào đi.”
“Vâng.” Lạc Lạc gãi gãi đầu, thanh âm của hắn nhỏ như vậy mà cũng bị nàng nghe thấy được.
Chỉ một lát sau, An quốc công vẻ mặt hớn hở dẫn con trai bảo bối Tiết Triệt của mình tiến vào, ngẩng đầu nhìn vị thần bí nhân ngồi cạnh cửa sổ. Một tay nàng đặt lên bệ cửa sổ, vô cùng nhàn tản tùy ý, thân hình nhỏ nhắn nhưng mơ hồ toát ra phong phạm cường giả, quang mang sắc bén trong mắt cơ hồ muốn trở thành thực chất.
” Bỉ nhân Tiết Ngưỡng, may mắn được giao hảo với Hí Thiên đại nhân.” An quốc công khách khí đi tới, khom lưng ôm quyền, một thân thịt mỡ liên tục run rẩy.