Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi về phía thớt ngựa xích hồng sắc. Lâm Uyển Nghi âm thầm liếc qua tên mã phu, thấy hắn lặng lẽ gật đầu thì ả ta khoái chí, âm thầm cười trộm.
Anh Dạ công chúa sẽ đấu ở trận thứ hai nên cũng tới sớm. Nàng mặc một thân kỵ mã trang đơn giản, tuy không ăn diện như Lâm Uyển Nghi, bất quá khí chất cao quý trời sinh vẫn hơn Lâm Uyển Nghi một bậc.
” Bắc Nguyệt, lát nữa cẩn trọng một chút, không nên cậy mạnh.” Anh Dạ công chúa đi tới trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt nhìn lướt qua Lâm Uyển Nghi, nghiêm túc nói.
Kính vương luôn có ý đồ không tốt đối với Thái tử, bởi vậy Anh Dạ công chúa đối với Kính vương phi tương lai đương nhiên cũng không có ấn tượng tốt gì.
Nàng cũng biết Lâm Uyển Nghi này rất lợi hại, Bắc Nguyệt tỷ thí với nàng chỉ sợ phải chịu thiệt rồi.
Bất quá trên mã trường có nhiều ánh mắt quan sát, Lâm Uyển Nghi này nếu dám làm ra chuyện gì bậy bạ thì cũng đừng trách nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu: ” Đa tạ công chúa quan tâm.”, nói xong liền nhảy lên lưng ngựa, ghìm dây cương nhìn lướt qua trên khán đài.
Quả thực không ít quyền quý đã có mặt, Thái tử, Kính vương, Tam hoàng tử cùng mấy vị hoàng tử công chúa nhỏ tuổi đều tới.
Tiêu Dao vương cũng đến, dường như vẫn luôn quan sát nàng, vừa thấy ánh mắt nàng chuyển qua, hắn lập tức bung quạt giấy, hướng nàng cười ôn hòa.
Hoàng Bắc Nguyệt lễ phép gật đầu, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Phong Liên Dực bên cạnh Tiêu Dao vương. Hắn chỉ tùy ý ngồi đó, trông thấy nàng nhìn sang cũng cười cười đáp lại.
Hoàng Bắc Nguyệt không thèm để ý (Dực ca bị cho ăn bơ rồi). Nàng tiếp tục đảo qua thính phòng, An quốc công cũng ở trong đó, một thân thịt mỡ chen chúc trên cái ghế dựa. Thấy nàng nhìn qua, vẻ mặt lão trở nên dữ tợn, biểu tình của Tiết Triệt thì có chút hả hê.
Người của Tiêu gia cũng ngồi ở một góc khác. Tiêu Viễn Trình dĩ nhiên cũng tới, sắc mặt hắn tái xanh nhìn chằm chằm vào nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng lười xem tiếp, nàng dời ánh mắt sang bộ cung tên đang cầm.
Lâm Uyển Nghi cũng phi thân lên ngựa, kéo dây cương. Trận tỷ thí này dùng cung tên, không phải là loại tiểu cung quý tộc hay dùng mà là chiến cung dùng trên chiến trường.
Nàng không tin Hoàng Bắc Nguyệt có thể kéo nổi dây cung này.
Quách viện sĩ cùng Lôi viện sĩ đều là trọng tài, hai người đều vì học sinh của mình mà cổ vũ.
Quan phát lệnh cầm một cái chiêng đồng trước mặt đứng hai con ngựa, gõ ba cái, ngay lập tức tiếng hò hét ầm ĩ đều biến mất, toàn trường trở nên yên tĩnh.
Người trên khán đài đều lần lượt hướng ánh mắt xuống mã trường, quan sát tên phế vật trong tin đồn dám khiêu chiến với Bạch Ngân chiến sĩ kia!
Thương Hà viện trưởng ngồi trên ghế trọng tài ở giữa, vuốt râu cười nói: ” Tỷ thí mặc dù trọng yếu nhưng các ngươi tuyệt đối không được dùng thủ đoạn gây hại cho đối phương!”
Đây là quy định tỷ thí nhiều năm qua của Linh Ương học viện, tỷ thí là tỷ thí, cùng quy tắc “sinh tử bất luận” trên lôi đài hoàn toàn khác nhau.
” Ân!”
” Ân!”
Hoàng Bắc Nguyệt và Lâm Uyển Nghi cùng nhau ôm quyền, hướng Thương Hà viện thi lễ. Lúc này Thương Hà viện trưởng mới hài lòng ngồi xuống.
Quan phát lệnh giơ tay lên, ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt chiêng đồng, vô cùng chói mắt. Ánh sáng này xuất hiện trong trận đấu, không biết tại sao lại khiến người khác cảm thấy một cảm giác trang nghiêm thần thánh.
Coong…
Một tiếng chiêng ngân dài, thanh âm của phát lệnh quan cũng theo đó vang lên: ” Bắt đầu!”
Hai con ngựa cơ hồ cùng lúc chồm lên, nhanh chóng phóng đi, tốc độ ngang nhau, không ai nhường ai.
Màn mở đầu này khiến cho khán giả cùng hô lên một tiếng kinh ngạc. Không phải nói Bắc Nguyệt quận chúa là một tên phế vật sao? Ngươi xem kỹ thuật cưỡi ngựa này, hoàn toàn là chính quy a, còn dáng người tiêu sái linh hoạt nữa chứ, có chỗ nào giống phế vật đâu? Có khi còn trên Lâm Uyển Nghi một bậc nữa nha.
Trên ghế trọng tài, Quách viện sĩ mặt mày hớn hở, không nghĩ tới Hoàng Bắc Nguyệt có tiền đồ như thế, quả thật làm cho hắn nở mày nở mặt một phen.