Nhưng Trừng phạt chi hỏa của Linh Tôn đâu phải thứ dễ dàng có được.
” Hí Thiên các hạ, độc tố trong cơ thể ngươi thì sao?” Chiến Dã ân cần hỏi, nàng trúng độc còn nặng hơn mình mới đúng chứ.
” Ta hiện tại đã không còn gì đáng ngại. Ngày đó ta đánh bậy đánh bạ nên bị Trừng phạt chi hỏa thiêu đốt một chút, độc tố cũng đã bị thiêu đốt sạch sẽ rồi.” Hoàng Bắc Nguyệt nửa thật nửa giả kể lại.
Sự việc gặp được nam tử trong biển lửa kia, nàng tạm thời không muốn để người khác biết. Không phải nàng không tin Chiến Dã mà là cảm thấy chuyện này quá mức quỷ dị, nói ra cũng không có tác dụng gì.
Nhưng chuyện Trừng phạt chi hỏa có thể tinh lọc độc dược của Thôn Thiên Hồng Mãng, chuyện này nàng cũng không có gạt Chiến Dã.
Nghe nàng nói, trên gương mặt lạnh lùng của Chiến Dã xuất hiện vẻ kinh ngạc: ” Ngươi bị Trừng phạt chi hỏa thiêu đốt?”
Người bị Trừng phạt chi hỏa thiêu đốt đều phải mất vài ngày mới tỉnh lại, nhưng Hí Thiên này thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại.
” Có thể là ta may mắn, chỉ gặp chút tiểu hỏa bình thường, không có bị đốt đến trọng thương.” Trong lòng nàng cũng mơ hồ biết được, ngày đó người nam nhân kia cũng không muốn chân chính dùng Trừng phạt chi lửa tổn thương nàng.
Chiến Dã hơi trầm ngâm: ” Không nghĩ tới Trừng phạt chi hỏa dĩ nhiên có thể khắc chế độc tố của Thôn Thiên Hồng Mãng.”
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng hơi nhúc nhích, hỏi: ” Nếu như Hoàng Thượng hạ lệnh, Thương Hà viện trưởng có thể mời được Linh Tôn ra giúp Thái tử điện hạ giải độc hay không?”
” Không được đâu.” Chiến Dã cơ hồ không chút nghĩ ngợi đã lắc đầu, trên gương mặt tuấn mỹ cũng không có vẻ thất vọng hay phẫn hận bất mãn. Thần sắc của hắn vẫn bình thản, rất có phong độ quân tử.
” Linh Tôn tuy là thần thủ hộ của Linh Ương học viện, nhưng thật sự thì hắn và Linh Ương học viện cũng không có quan hệ gì. Hắn cư ngụ trong Thất Tháp nhiều năm như vậy, ngay cả Thương Hà viện trưởng chỉ thấy hắn hiện thân mấy lần. Thương Hà viện trưởng căn bản không mời nổi hắn.”
Hoàng Bắc Nguyệt thất vọng nặng nề. Nàng vốn cho rằng chỉ cần Hoàng Thượng hạ lệnh, Linh Tôn kia cho dù có bản lĩnh lớn hơn, mặt mũi lớn hơn đi nữa thì cũng sẽ ra mặt một cái.
Nhưng bây giờ nghe Chiến Dã nói như thế, nàng càng ngày càng cảm thấy Linh Tôn kia cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc, trong lòng suy nghĩ, nếu không mời nổi Linh Tôn, như vậy chỉ có nghĩ biện pháp khác. Không biết cuốn Bách Luyện Kinh mà Độc Cô Dược Thánh đưa cho nàng có ghi lại biện pháp gì hay không, đêm nay nàng nhất định phải hảo hảo nghiên cứu một phen.
Đang nghĩ như thế, nàng nghe thấy Yểm lười biếng cười lạnh: ” Đừng có nằm mơ nữa, độc của Thôn Thiên Hồng Mãng chỉ có Trừng phạt chi hỏa mới có thể thiêu đốt sạch sẽ, trên đời này không có biện pháp thứ hai đâu!”
Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lão quái vật này lúc trước bị thiêu đến mức hấp hối rồi mà, vẫn còn sức đi ra châm chọc sao?
” Yểm, ngươi muốn ta đi cầu xin Linh Tôn?”
” Nếu như ngươi muốn cứu Thái tử Chiến Dã thì cũng chỉ có mỗi biện pháp này mà thôi!”
Hoàng Bắc Nguyệt không trả lời Yểm. Nếu thật sự không còn đường nào khác, nàng cũng chỉ còn cách đi tìm Linh Tôn, xin hắn cứu Chiến Dã.
Đã cùng nhau xuất sinh nhập tử, kề vai chiến đấu, hắn tín nhiệm nàng, cũng giúp nàng, bất luận thế nào nàng cũng không thể để Chiến Dã bởi vì cứu nàng mà chết. Hoàng Bắc Nguyệt nàng luôn luôn là người tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo.(ý là người giúp ta thì ta sẽ báo đáp lại)
” Ta biết một ít Luyện dược sư, có lẽ bọn hắn sẽ có biện pháp.” Hoàng Bắc Nguyệt sửa lại mũ che màu đen, thanh âm hơi thả lỏng: ” Thái tử điện hạ mấy ngày nay xin hãy bảo trọng thân thể.”
“Đa tạ các hạ quan tâm.” Chiến Dã mỉm cười gật đầu. Hắn biết Hí Thiên này lai lịch bí ẩn, nàng nói nhận thức một đám Luyện dược sư hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.