Hoàng Bắc Nguyệt cùng thiếu gia tiểu thư các phủ không quen thuộc nên Đông Lăng vừa đi thì ngồi trong lương đình có chút nhàm chán, nàng đứng lên đi dạo xung quanh một lát.
Trong phủ Thừa tướng rất lớn, quy mô không thua gì phủ trưởng công chúa, nhà nhà tầng tầng, vụ các vân song*, núi giả nước chảy, phong cảnh đặc biệt.
* vụ là sương, các là lầu các, vân là mây, song là cửa sổ. câu này không biết edit sao cho hay nên giữ nguyên, ai có ý kiến mời đóng góp^^.
Hoàng Bắc Nguyệt không thích nơi có nhiều người, từ nhỏ nàng đã thích yên tĩnh, nếu có nhiều người thì luôn đi đến chỗ ít người hơn.
Bước chân của nàng giống y như mèo, dù chút động tĩnh nhỏ cũng không gây ra, đi trong chốc lát không biết đến nơi nào, đang muốn quay lại theo đường cũ thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm được đè thấp.
“Tề tướng, tam hoàng tử chưa có thành tựu gì, sợ rằng bất lợi đối với đại sự của chúng ta!”
“Tam hoàng tử tính cách mềm yếu, không thể thành đại sự.”
Hoàng Bắc Nguyệt lén lút trốn phía sau một núi giả, nghe được những người này nhỏ giọng nghị luận.
“Hiện giờ còn có biện pháp nào sao? Tam hoàng tử sinh ra cao quý, trừ hắn ra thì gia tộc nào còn có thể so sánh được với Vân hoàng hậu?”
Một thanh âm uy nghiêm vang lên, Hoàng Bắc Nguyệt nghe ra được thanh âm này là của Tề Thừa tướng đương triều, vừa rồi hắn có nói mấy câu cùng Hồng Lăng quận chúa, nàng nhớ kỹ thanh âm này.
“Tề tướng, còn có đại hoàng tử của Nghi phi.”
“Kính vương?” Có người cười lạnh một tiếng, “Hồ lão, ngài đúng là càng già càng hồ đồ, Nghi phi là thân muội muội của An Quốc công, Kính vương cùng An Quốc công cũng là người một phe, An Quốc công là một lão hồ li, cùng hợp tác căn bản là giống như bảo hổ lột da!”
Tề Thừa tướng thở dài nói: “Trong số đông đảo hoàng tử, cũng chỉ có tam hoàng tử còn có thể khiến cho chúng ta ôm một tia hy vọng.”
Hồ lão nói: “Thái tử được dân chúng yêu quý, muốn lật đổ hắn thì bước đầu tiên là phải khiến cho dân chúng thất vọng về hắn!”
“Nhưng chuyện này nào có dễ dàng như vậy?”
“Hừ! Muốn vu oan cho người khác chẳng lẽ lại thiếu cách? Có chuyện gì là không làm được?”
“Được rồi, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, ngoài kia còn có nhiều tân khách, chúng ta vẫn nên đi trước.” Tề Thừa tướng nghiêm túc nói.
Tiếng bước chân truyền đến, Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng vọt sang một bên khác của núi giả, giống như một chú mèo nhỏ không để cho bất cứ kẻ nào phát hiện.
Đợi đám người Tề Thừa tướng cách xa, nàng mới chậm rãi đi ra.
Hóa ra Nam Dực quốc nhìn như yên bình mà lại có nhiều tranh đấu gay gắt kin đáo như vậy.
Thái tử Chiến Dã được dân chúng yêu quý như vậy, cả Nam Dực quốc cũng ủng hộ hắn, nhưng mà vẫn có người muốn kéo hắn từ trên địa vị cao xuống.
Kính vương cùng An Quốc công có dính dáng, còn có tam hoàng tử vừa nhìn đã biết là kẻ không làm được đại sự, hai người kia cộng lại cũng kém so với một đầu ngón tay của Chiến Dã!
An Quốc công chọc giận nàng, tự nhiên nàng sẽ không thể để cho mộng đẹp của hắn trở thành sự thật.
Về phần Tề Thừa tướng này, nuôi dưỡng ra cực phẩm như Cầm di nương, ép chết Hoàng Bắc Nguyệt, theo lẽ thường nàng cũng sẽ không để cho hắn được như ý nguyện!
Khóe miệng khẽ nhếch một cái, Hoàng Bắc Nguyệt dọc theo đường cũ mà trở lại.
Tiệc rượu này buổi tối còn có nghe diễn, ngắm hoa, bắn pháo, một chút hứng thú Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có, nói thân thể không thoải mái để từ chối rồi mang theo Đông Lăng cáo từ trở về trước.
Trên đường, Đông Lăng nhịn cười nói lại những chuyện hôm nay đã xảy ra trong phủ Thừa tướng.
“Tiểu thư không biết đâu, bình thường tứ tiểu thư bởi vì quan hệ với Cầm di nương nên ở nhà không coi ai ra gì, lần này cùng Tiêu Vận nháo một trận, mọi người xem thường nàng, đều sẽ không thèm để ý đến nàng đây!”
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: “Cầm di nương gây nên hậu quả xấu nên báo ứng lên thân của Tiêu Nhu thôi.”
“Đúng! Trước kia mẹ con bọn họ cũng không thiếu lần ức hiếp tiểu thư!” Đông Lăng thở hổn hển nói.