Câu nói kia lập tức làm mọi người nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Vị Bắc Nguyệt quận chúa này từ đầu tới cuối đều sử dụng mấy động tác làm mẫu, mà Tiết Mộng lại sử dụng bản lãnh thật sự của Trung cấp Chiến sĩ, từng chiêu đều độc ác tàn nhẫn, lúc cuối thậm chí còn sử dụng vũ khí muốn đưa đối thủ vào chỗ chết.
Quả thật là khiến người ta xem thường a.
Đối phương chỉ là một thiếu nữ bình thường, mà tuổi cùng thực lực của Tiết Mộng đều cao hơn so với Hoàng Bắc Nguyệt, đã không nhường người ta thì thôi, đằng này lại còn tồi tệ hơn, rõ ràng là đi khi dễ người khác mà.
Bây giờ nàng chết thì sao có thể trách người khác được, chỉ có thể trách nàng gieo gió gặt bão mà thôi.
Mọi người nghe Hoàng Bắc Nguyệt nói xong đều gật đầu đồng ý, thấp giọng nghị luận, đa số đều là Tiết Mộng thủ đoạn tàn nhẫn như thế nào, ỷ mạnh hiếp yếu ra làm sao,…
Tiết Triệt nghe được, gương mặt lập tức đỏ bừng, một ngụm máu trào lên đến miệng bị hắn cưỡng ép nuốt xuống. Nói như vậy, tuy Tiết Mộng chết thảm nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại không cần phụ trách, mọi chuyện như vậy là hợp tình hợp lý? Đã vậy nàng ta còn được khen ngợi là nhạy bén linh hoạt?
Nhìn đám người chung quanh, kể cả bạn bè đi cùng đều mang theo ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, Tiết Triệt cảm thấy trời đất quay cuồng.
Tạp Nhĩ Tháp đại lục từ xưa đến nay đều lấy võ vi tôn, đều vô cùng tôn kính các vị cao thủ. Nhưng nếu cao thủ lại ỷ vào bản lĩnh đi khi dễ kẻ yếu, vậy tuyệt đối sẽ bị tất cả mọi người khinh bỉ.
Tiết gia huynh muội vốn là người như thế, ở Linh Ương Học Viện lúc nào cũng hung hãn cuồng vọng, danh sách kẻ yếu bị bọn hắn khi dễ kể đến mấy chục tờ cũng chưa hết. Cũng có không ít người ôm một bụng oán khí, hiện tại thấy bọn hắn rốt cục tự chuốc lấy khổ, các đại gia đương nhiên có âm thầm kêu sướng a.
Có Thái tử Chiến Dã ở đây, hơn nữa đám người vây xem vẫn chưa tản đi hết, Tiết Triệt dù phách lối cuồng vọng đến mức nào đi nữa cũng chỉ có thể nhịn xuống.
” Hoàng Bắc Nguyệt, mối thù giết muội muội ta sẽ bắt ngươi phải trả giá thật lớn!” Tiết Triệt hung hăng phun ra một câu, từ trên lưng Hồng Thù nhảy xuống, ôm lấy di thể của Tiết Mộng trên mặt đất đi về nhà.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười lạnh, đúng là không biết tự lượng sức.
Nàng luôn thích làm việc như vậy. Giết chết Tiết Mộng nhưng lại không để cho đám người của An quốc công phủ nắm được cái đuôi, để cho bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn nàng.
Anh Dạ công chúa chạy lên lôi đài, kéo tay Hoàng Bắc Nguyệt ân cần hỏi: ” Ngươi có sao không? Có bị tên kia dọa sợ hay không?”
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, chỉ bằng đầu Hồng Thù kia, cho dù Thái tử Chiến Dã không xuất hiện kịp thời thì nó cũng không dám ra tay với nàng.
Giỡn hoài, tên kia là do nàng thuần phục a. Lúc nãy nó hung hăng làm loạn là vì nàng vẫn chưa để lộ ra khí thế, nếu không cho dù Tiết Triệt có kêu gào đến mức nào thì nó cũng không dám ra ngoài một bước.
Nàng ngẩng đầu nhìn thân ảnh thiếu niên trên lưng Tử Diễm Hỏa Kì Lân, đây đã là lần thứ ba hắn giúp nàng.
Mặc kệ là thân phận Hí Thiên hay là thân phận của Hoàng Bắc Nguyệt, nàng đều có thể nhìn thấy một mặt ôn nhu của vị thiếu niên lãnh khốc này.
Không biết có nên vui mừng không đây?
Chiến Dã quay đầu nhìn nàng một cái, khuôn mặt anh tuấn cao không có một tia gợn sóng, giống như mãi mãi đều là như vậy.
” Lần sau đừng mạo hiểm như vậy.”
Một nơi giống như lôi đài này, sinh sinh tử tử không ai có thể nắm chắc được. Lần này nàng có vận khí tốt, vậy lần sau thì sao đây? Nàng không có khả năng mỗi lần đều may mắn như vậy.
” Hoàng huynh, lần này không phải Bắc Nguyệt sai, là Tiết Mộng khiêu chiến trước, nếu không ứng chiến, về sau người ta sẽ chê cười Hoàng tộc chúng ta a!”
Trong lòng Anh Dạ công chúa, mong muốn bảo vệ mặt mũi của Hoàng tộc là phi thường mãnh liệt. Nàng cảm thấy Hoàng Bắc Nguyệt là cốt nhục của Huệ Văn Trưởng công chúa, cũng chảy huyết mạch giống như nàng, cho nên mới coi nàng như chị em ruột của mình.
Tính cách của nàng đơn thuần thẳng thắn, chỉ cần đã nhận định người nào thì nàng sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với đối phương.