Nhưng cường giả như Phong Liên Dực cùng Yểm kỳ mẫn cảm, bất cứ một chút nguyên khí dao động, cũng không tránh được phạm vi cảm giác của bọn họ.
Có Yểm cảnh cáo, nàng cũng đứng tại chỗ không động đậy, lúc này, nàng tự nhiên không dám khinh thường.
Yểm che trước nàng, mà Phong Liên Dực thì chậm rãi đi tới bên cạnh Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, nhìn chớp động mơ hồ, dường như ánh sáng đỏ tùy thời đều đột phá ra, hắn sắc mặt càng ngày càng nghiêm nghị.
Đưa tay đặt trên đỉnh, làm luyện dược sư có thể xem xét hết thảy động tĩnh trong dược lò.
Chỉ cần nhắm mắt lại, thông qua thần thức liền biết giờ phút này chuyện gì xảy ra bên trong.
Thần thức xuyên thấu qua một mảnh ánh sáng đỏ đẹp mắt, hồi lâu như không có giới hạn, rõ ràng Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh chỉ là không gian nho nhỏ, nhưng ánh sáng đỏ tạo ra sức mạnh cường đại kiến thần thức của hắn chạy gần một phút mới tới trung tâm ánh sáng đỏ mà tìm tòi.
Thân thể Phong Liên Dực run lên một cái, thấp giọng "a" một tiếng.
"Rốt cục nhìn thấy gì?" Yểm không kiên nhẫn, bởi vì hắn cũng cảm giác được trong Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh có sức mạnh cường đại khó tin.
Ngay cả hắn cũng không thể khinh thường.
Phong Liên Dực ngẩng đầu, tay đặt trên dược lò giơ lên, ngay sau đó không nói một lời bắt đầu kết ấn. Động tác tay biến ảo nhanh đến mức khiến người ta không kịp nhìn, nhưng Nguyệt Dạ nhận ra đó là dấu tay chuyên môn của luyện dược sư.
Dấu tay hình như tỏ vẻ......chế thuốc sắp thành công?
Trên mặt đột nhiên hiện lên ý nghĩ vui mừng, chẳng lẽ vừa rồi cảm giác bất thường vì Thất Phá Đan đã luyện thành sao?
Yểm nhìn dấu tay cũng hiểu, trên mặt cũng biểu lộ khó tin nhíu một chút, lại lắc đầu, lẩm bẩm: "Làm sao có thể......"
Nghe giọng nói hắn không dám tin, Nguyệt Dạ cười nói: "Thiên tài Hiên Viên Cẩn chưa từng luyện thành Thất Phá Đan, đối với chúng ta lại thành công, ngươi rất kinh ngạc có phải hay không?"
"Thất Phá Đan căn bản là không thể tồn tại, Cẩn nhi lúc đầu......"
"Cô ta thiếu Dạ Vương huyết, mặc dù ta không biết huyết rốt cục có tác dụng gì, tuy nhiên, chứng kiến Thất Phá Đan luyện thành thì chứng minh người của Tư U Cảnh không gạt ta."
"Dạ Vương? Ý ngươi là Dạ Vương Tiêu Lan?" Yểm giật mình, đột nhiên cười rộ lên, "Thuốc trên thế gian nàng cũng thử, chỉ quên Tiêu Lan."
"Hiên Viên Cẩn thực sự là thiên tài." Nguyệt Dạ cũng bội phục, nàng bản tính lãnh khốc cao ngạo, rất ít khi tôn sùng một người như vậy.
Nhưng Hiên Viên Cẩn là người nàng kính nể nhất trừ sư phụ.
Yểm trầm mặc không nói, không biết hắn trầm mặc vì đồng ý lời của nàng, hay là không đồng ý đây?
Hai người không ai nói gì, đột nhiên trong lúc đó, một sức mạnh cường đại đẩy mạnh khuếch tán trong không khí, khiến Yểm cùng Nguyệt Dạ không có phòng bị đồng loạt lui mấy bước, Nguyệt Dạ trực tiếp đánh vào vách tường mới có thể dừng lại bước chân.
Trong nhà bùng lên ánh sáng đỏ!
Ánh sáng chói mắt khiến người ta không mở được mắt, sức mạnh vô cùng vô tận chạy trong phòng, toàn bộ cái bàn cái chén bị sức mạnh này nghiền thành bụi phấn!
Nguyệt Dạ đưa tay che mắt, nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt tái nhợt, tính cách cẩn thận khiến nàng lập tức liên lạc cùng Vạn Thú Vô Cương.
Tay áo màu trắng của Phong Liên Dực tại hào quang màu đỏ hết sức bắt mắt, vù vù bay lên, ngón tay thon dài của hắn thay đổi ấn quyết, theo đầu ngón tay như nước chảy mây trôi, một quả đan dược đỏ như máu chậm rãi dâng lên từ Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh.
Toàn thân màu đỏ, giống như máu tươi hàng vạn hàng nghìn người ngưng tụ thành, mang theo sát khí lúc ẩn lúc hiện ở chung quanh đan dược.
Nguyệt Dạ đứng bên cửa sổ, đột nhiên cảm giác sắc trời bên ngoài vốn âm trầm, giờ phút này lại càng u ám, tiếng sấm cùng tia chớp xuyên qua mây đen.
Ban đêm trầm tĩnh, chớp mắt sắp có mưa gió.
Gió rét lạnh từ xa xa gào thét mà đến.
Trời đất biến sắc, núi sông dao động!
Đây là tình cảnh sau khi Thất Phá Đan luyện thành sao? ngay cả trời đất cũng bị ảnh hưởng, chẳng trách Dạ Vương nói, đây là đi ngược lại ý trời.
Áp lực cường đại trước lồng ngực khiến linh hồn Nguyệt Dạ hết sức khó chịu, nhưng giờ phút này trên mặt nàng lại cười như ẩn như hiện.
Ngược lại ý trời? Nàng thích ngược lại ý trời!
Nếu ông trời chưa bao giờ thuận theo ý nàng, nàng vì sao phải khúm núm, luồn cúi, đau khổ cầu ông trời thương xót chứ?
So với khẩn cầu, không bằng đứng lên phản kháng!
Ánh sáng mặc dù chói mắt, song Yểm lại không nhắm mắt lại, trong ánh sáng đỏ chói chang, trên mặt hắn lộ vẻ khó tin.
Thất Phá Đan, đó chính là Cẩn nhi năm đó hao tổn tâm cơ, cuối cùng cả đời cũng không luyện chế ra sao.
Đan dược phiêu phù giữa không trung, màu đỏ chậm rãi hình thành từng khe rãnh, mơ hồ như đồ đằng phức tạp nào đó.
Song, không chờ thấy rõ ràng, những khe rãnh kia đột nhiên hằn sâu, mặt đan dược cũng phát ra tiếng lách tách.
Sắc mặt Phong Liên Dực không ngừng biến ảo bắt tay làm ấn, càng ngày càng tái nhợt, trên trán chậm rãi chảy ra từng giọt mồ hôi hột.
Ánh sáng đỏ mạnh mẽ, đan dược trôi nổi giữa không trung đột nhiên phát ra tiếng vang lớn, sau đó ầm ầm vỡ vụn!
Nguyệt Dạ khiếp sợ, trên vẻ mặt hoàn toàn cứng đờ!
"Đừng!" Hô to một tiếng, tựa hồ không thể tin việc chứng kiến trước mắt, Nguyệt Dạ nhanh xông lên.
Giống như trải qua thời gian dài kiên trì tin tưởng đột nhiên sụp đổ.
Tâm tình một khắc như rơi xuống đáy hồ.
"Đừng đi qua!" Phong Liên Dực bắt chặt lấy nàng.
Phía trước là ánh sáng đỏ chói mắt, không nhìn thấy cái gì, hung hiểm khó dò, nàng chỉ là hồn phách, không thể mạo hiểm.
"Ta......" Định mở miệng nói, nhưng không thốt nên lời.
Phong Liên Dực nhìn nàng, kiếp này sợ rằng vĩnh viễn sẽ không quên được vẻ mặt nàng hiện tại, không giống khổ sở, cũng không thất vọng, chính là phức tạp sâu đậm khiến hắn tan nát cõi lòng, không thể thở nổi.
"Xin lỗi." Nhẹ nhàng kéo thân thể yếu ớt của nàng qua, Phong Liên Dực thấp giọng nói, một vệt máu tràn qua khóe môi, môi tái nhợt nhếch lên vì thất bại.
Nguyệt Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt lặng lẽ dừng ở hướng ánh sáng đỏ, biểu tình đã từ từ dễ dàng hơn.
Phá cũng tốt, ít nhất không cần sốt ruột mong đợi.
Biết là công dã tràng, nhưng tốt hơn là ôm hi vọng hư vô.