"Lạc Lạc..." nàng chậm rãi mở miệng, giọng nói chua xót "Biết vì sao lúc đầu ta nhận ngươi làm đồ đệ không?"
"Bởi vì cùng phụ thân ước định." Ánh mắt nhìn về phía nàng có chút buồn bã cùng nhỏ bé, thấp kém, nhưng Lạc Lạc vẫn lặng lẽ nhìn nàng, bởi vì không ức chế được kích động khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn có chút phớt hồng.
Nguyệt Dạ mỉm cười lắc đầu, "Ngươi biết không kẻ nào có thể khống chế được ta."
Nàng dừng một chút, gió trong rừng rậm thổi bay lọn tóc màu đỏ bên tai nàng, sợi tóc vung qua khóe mắt, giống như trên mặt hồ gợn sóng.
"Ta biết tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành người tín nhiệm nhất bên cạnh Chiến Dã, gia tộc Bố Cát Nhĩ cùng Nước Nam Dực sẽ vĩnh viễn cùng tồn vong."
Lạc Lạc giật mình, lập tức kiên định gật đầu: "Nếu như đây là hy vọng của sư phụ, ta nhất định thay sư phụ đạt thành tâm nguyện."
"Ta hy vọng..." Nguyệt Dạ thì thào nói, "Lạc Lạc, ngươi không thể vẫn nhìn phía sau ta."
Dường như bị nói trúng tâm sự, Lạc Lạc mím môi, xấu hổ cúi đầu, hai gò má không che giấu được ửng đỏ, tiết lộ tình cảm nội tâm của hắn.
"Sư phụ một mực phía trước." Ngực có chút phát đau nhức, Lạc Lạc khổ sở nói, "Nếu như không nhìn phía sau sư phụ, ta...không đi xuống được."
Nắm thật chặt kiếm trong tay, hắn có thể nắm thanh kiếm này là vì nàng.
Người hôm nay ai còn nhớ thiếu gia phế vật bảy năm trước của Bố Cát Nhĩ gia tộc? Ai biết năm đó đại phu nói hắn sống không quá mười bảy tuổi?
Chỉ có hắn nhớ kỹ, nếu năm đó không có nàng, Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ nhất định sẽ suy sụp ở tuổi mười bảy.
Không có nàng, hắn không thể đứng ở chỗ này nhìn nàng.
Sư phụ... Phía trước nếu là hắc ám, vậy ngươi để ta dùng sức chạy nhanh, mà phía trước dần dần tới gần ánh sáng, ta nhìn thấy chỉ có bóng dáng của ngươi a...
Nguyệt Dạ nhìn ánh mắt kích động của hắn, nhẹ giọng thở dài: "Đó là bởi vì ngươi chưa từng quay đầu lại nhìn."
"Ta không cần nhìn!" Lạc Lạc đột nhiên ngẩng đầu, trong con ngươi sáng rỡ, ngón tay khẽ vuốt nạp giới, một bình ngọc tinh xảo màu tím xuất hiện trong tay, "Đây là tử huyễn đế long nước miếng sư phụ muốn! Ta biết nhất định có liên quan tới dựng lại linh thể của sư phụ. Phong Liên Dực ở Bố Cát Nhĩ đấu giá mua thất khiếu lả lướt băng phách cũng vì sư phụ! Chỉ cần có thể làm sư phụ trở về, ta Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì!"
Nhìn bình ngọc màu tím trong tay hắn, Nguyệt Dạ nhíu mi một chút.
Mà Lôi Nộ lại vui mừng lẫn sợ hãi cười ha hả, như gió lốc cầm bình ngọc trong tay Lạc Lạc, ha ha cười nói: "Ngoan ngoãn! Ta phí phí bao công mà không được, nha đầu ngươi nói mấy câu liền có được! Thật bản lãnh!"
Nguyệt Dạ không để ý đến hắn, chỉ thật sâu hít một hơi, ánh mắt cùng sắc mặt cũng dần dần nghiêm nghị.
"chi nha chi nha"
Bên chân truyền đến tiếng Chi Chi, Nguyệt Dạ cúi đầu nhìn, đúng là Chi Chi đi theo nàng, cúi người ôm nó lên.
Lạc Lạc nhìn thấy Chi Chi càng cao hứng, Chi Chi cùng Tiểu Hổ biến mất nhiều ngày trong phủ Trưởng công chúa, hóa ra bọn họ tìm được sư phụ!
"Sư phụ..."
"Vừa rồi ta cho ngươi biết vì sao lại nhận ngươi làm đồ đệ, Lạc Lạc, cho tới nay, trong lòng ta ngươi như người thân, ta sẽ không bao giờ làm thương tổn chuyện của ngươi."
Nguyệt Dạ nhìn hắn một cái, cuối cùng vỗ vỗ đầu Chi Chi. Nó ngẩng đầu lên thì thấy cặp mắt màu lam lạnh mơ hồ thoáng hiện một chút kiên định lãnh khốc.
Lạc Lạc nhìn ngẩn ra, trống ngực phảng phất mất tốc độ, hắn sợ sệt nhìn Nguyệt Dạ, khóe miệng nàng cong lên, cùng với động tác nàng vỗ nhẹ đầu Chi Chi.
Hình như hiểu ra gì đó, Lạc Lạc chậm rãi lui về phía sau, lắc đầu thì thào nói: "Sư phụ, ngươi, ngươi không thể làm như vậy..."
"Ta vì tốt cho ngươi." Nguyệt Dạ lãnh khốc mở miệng.
Y phục đen bay lên, hơi thở băng hàn, từ từ chúa tể không khí chung quanh.
Đột nhiên hắc y biến mất khỏi nhánh cây, lần nữa xuất hiện thì đã ở trước mặt Lạc Lạc, một tay nhẹ nhàng khoát lên vai hắn, nàng nghiêng mặt, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
"Ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn ngươi."
Trong hơi thở sơ lạnh, mang theo cảm xúc thê lương, chậm rãi thấm vào chóp mũi.
Lạc Lạc hô hấp bị kiềm hãm, đột nhiên muốn đẩy luồng hơi thở tới gần ra xa.
Nhưng hắn...không nỡ.
Hai tay run nhè nhẹ, tay cầm kiếm không thể giơ lên được.
"Sư phụ..." Giọng nói nghẹn ngào trong yết hầu, "Đây là thứ của ta."
Tay khoát lên vai hắn đột nhiên buộc chặt, ôm hắn vào trong ngực, Nguyệt Dạ áy náy nhắm mắt lại.
"Đứa nhỏ ngốc, nếu một người vĩnh viễn che trước ngươi, ngươi liền vĩnh viễn không lớn được."
"Ngươi hẳn là một gốc cây đại thụ chọc trời chứ không phải cây cỏ trân quý dưới gốc."
Chi Chi ở cánh tay nàng ngẩng đầu lên, mắt to nháy hai cái, trong con ngươi ngập nước đột nhiên chiếu ra một hình ảnh múa kiếm dưới ánh trăng.
Kiếm trong tay thiếu niên tinh chuẩn, nghiêm túc, nhưng không có sức mạnh. Một người mặc áo choàng màu đen đi lên, nắm tay hắn, lấy kiếm thức đồng dạng đi mấy chiêu, trên kiếm lóe sáng, dưới ánh trăng hình thành tàn ảnh khiến kẻ khác sợ hãi.
Sức mạnh từ một chiêu đơn giản phát ra, hàn ý nhè nhẹ tận xương, sát khí lạnh như băng dường như có thể đóng băng không khí chung quanh.
Vẻ mặt thiếu niên kinh ngạc cùng ngưỡng mộ, trên gương mặt ửng đỏ, bị ánh trắng chiếu mông lung mà dày đặc hơn.
Người mặc đồ đen chỉ điểm xong liền buông tay ra, thối lui đến một bên, tiếp tục lạnh lùng khoanh tay xem cuộc chiến.
Dưới áo choàng căn bản không nhìn thấy mặt nàng, song cặp mắt thanh lạnh bức người lại mờ mờ ảo ảo có thể thấy được.
Chi Chi quay đầu, đây là hắn lấy ảo thuật nhìn thấy trí nhớ Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, là một đoạn khắc sâu nhất trong trí nhớ hắn.
Những trí nhớ, sẽ rất nhanh biến mất.
Trên đầu rễ cây màu xanh biếc nhẹ nhàng run run.
Lạc Lạc ở trong lòng Nguyệt Dạ càng ngày càng vô lực, mà trong ánh mắt hắn nước mắt rốt cuộc cũng chảy ra.
"Sư phụ, sư phụ, nếu ta không phải là Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, có thể làm gốc cây bên cạnh ngươi không?"
Nguyệt Dạ mím môi, lập tức lãnh khốc mà vô tình nói: "Nếu ngươi không phải Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, chúng ta căn bản sẽ không quen biết."
Tàn khốc, lãnh huyết, đây là bản tính nàng trước sau như một.
Nếu như nhất định tuyệt vọng thì không nên để lại bất cứ hy vọng gì.
Pháp tắc thế giới này vĩnh viễn đúng là tàn khốc như vậy.
Trong lòng chua xót, nhưng rất nhanh đã bị nàng mạnh mẽ ép xuống.
Nghe xong lời của nàng, Lạc Lạc chậm rãi cười, hiểu rõ hết thảy mà cười...