Chiến Dã chậm rãi đi tới, nói: "Ngươi để Chi Chi cùng Tiểu Hổ đi làm chuyện xấu gì?"
"Nào có chuyện gì xấu? Bọn họ hiện tại đang ngủ ngon trong Tỏa Nguyệt Lâu ấy!" Nguyệt Dạ cười xoay người, con ngươi màu lam lạnh chớp chớp dưới ánh trăng, giống như lưu huỳnh bay múa.
Chiến Dã nhìn ngẩn ra, có chút mất tự nhiên nghiêng mặt đi nói:"Ngươi có khỏe không?"
"Tốt lắm a!" Nguyệt Dạ nhìn hắn, nghĩ thầm Bắc Nguyệt quận chúa từ nhỏ cùng hắn lớn lên, nhất định tình cảm thâm hậu, hắn khẳng định cũng phát hiện Bắc Nguyệt quận chúa không thích hợp chứ.
Trong lòng hiện lên cảm giác có lỗi, Nguyệt Dạ cúi đầu, nhất thời không nói gì.
Dưới ánh trăng an tĩnh, Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân cùng Băng Linh Huyễn Điểu cách một khoảng cách, từ trong mắt đối phương cũng thấy vẻ bất đắc dĩ.
Hai con linh thú siêu cấp phía trước yên lặng tương đối, nhưng người tuổi trẻ lại trầm mặc không nói vẫn đứng như vậy.
"Mặc dù thay đổi bộ dáng, nhưng muốn nhận ra nàng cũng không khó, bộ dáng này sợ rằng trải qua nhiều khổ sở." trong lòng Chiến Dã chua xót, muốn lấy thân phận trợ giúp nàng, nhưng hiện còn một Bắc Nguyệt quận chúa lại khiến hắn có chút khó xử.
"Hí Thiên," Qua nửa ngày, Chiến Dã mới kêu lên tên này, bất luận thế nào, bọn họ từng là bằng hữu.
Nguyệt Dạ trố mắt một chút, mới kịp phản ứng là gọi mình, nàng hoàn toàn không có ấn tượng với chuyện đã qua.
Ngây thơ gật đầu, Nguyệt Dạ cười nói: "Tên này, ta cũng đã quên."
Nghe vậy, Chiến Dã cười khổ, đôi mắt đen nhánh thâm thúy không đáy, đảo qua khuôn mặt nàng nói:"Hiện tại một mình ngươi nhất định bất tiện, ta có lẽ có thể giúp ngươi."
"Ngươi quả thật có thể giúp ta một... việc." Nguyệt Dạ nhớ ra cái gì đó, cười nói.
"Ngươi cứ nói đi!" Nghe nàng nói muốn hỗ trợ, Chiến Dã lập tức tinh thần phấn chấn, trước muốn giúp nàng, nhưng nàng quá cường đại, hắn vẫn không có cơ hội.
Nguyệt Dạ sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng nói: "Nghe nói trong quốc khố Nước Nam Dực có một con Huyền tử Linh Quy ngàn năm......"
"Ta ngày mai mang đến cho ngươi, ngươi sống ở chỗ nào?" Chiến Dã không nghĩ ngợi nói.
Nguyệt Dạ cực kỳ hoảng sợ, cuống quít khoát tay, nói: "Ta chỉ muốn một khối mai rùa nhỏ bong ra từ trên người nó là được, huyền Tử Linh Quy ngàn năm là bảo vật trấn quốc của Nước Nam Dực, phù hộ Nước Nam Dực muôn đời hưng thịnh, không thể tùy tiện di chuyển."
Huyền Tử Linh Quy ngàn năm an trí ở đỉnh long mạch Thành Lâm Hoài, lão rùa này tuy nói không phải là thần thú, nhưng là vật điềm lành sống mấy ngàn năm. Nước Nam Dực hoàng thất quỳ bái nó, nếu như bị Chiến Dã lấy ra thì hắn lập tức trở thành người đắc tội với Nước Nam Dực.
Trước nàng nghĩ muốn hợp lực cùng Phong Liên Dực lặng lẽ đi vào trộm một khối nhỏ, hiện tại có Chiến Dã, tự nhiên không cần bọn họ cố sức, dù sao chỗ kia thủ vệ sâm nghiêm, hơn nữa Phong Liên Dực kết thù kết oán cùng Nước Nam Dực sẽ không tốt.
Chiến Dã mỉm cười:"Được, ngày mai ngươi chờ ta."
"Ta ở ngay Tỏa Nguyệt Lâu ở phía đông thành, lúc ngươi tới đừng để người theo dõi." Có được một cực phẩm dược liệu để luyện Thất Phá Đan, Nguyệt Dạ cao hứng ôm quyền,"Đa tạ"
"Giữa ngươi và ta còn cần nói cám ơn sao?"
Chiến Dã nói xong, đột nhiên cảm giác nói vậy có chút mập mờ, nàng là nữ hài tử không khỏi đường đột, liền bổ sung nói: "Ý của ta là bằng hữu không cần khách khí."
"Ta hiểu!" Nàng trời sinh tính cách hào sảng, kỳ thật cũng không suy nghĩ nhiều, bị hắn vừa nói mới cảm giác có chút ngượng ngùng, tuy nhiên cũng ha ha cười dễ dàng che giấu.
Chiến Dã nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, dung nhan xa lạ, nhưng nụ cười quả thật quen thuộc, trong lòng vừa động, nhân tiện nói: "Hí Thiên, ngươi từng nói với ta, ngươi muốn một cái nhà, nếu giờ phút này không tìm được thì tới chỗ của ta, ta sẽ...... quan tâm chăm lo tốt cho ngươi."
Nhìn hắn vẻ mặt chân thành, trong lòng đột nhiên hiện lên nỗi chua xót khó tả, Nguyệt Dạ nói: "Cám ơn ngươi, nhưng...",
"Chỉ cần ngươi nguyện ý, lúc nào cũng hoan nghênh ngươi tới." Chiến Dã nói trước nàng một bước, mặc kệ ngươi biến thành người nào, trong lòng muốn chăm sóc ngươi vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Nguyệt Dạ gật đầu, đối với nàng hiện tại mà nói, đúng là lần đầu tiên nói chuyện cùng Chiến Dã, cảm giác quen thuộc không có xa lạ, nhưng cũng không nhiều lời, bởi vậy hai người chỉ nói vài câu liền tách ra tự rời đi.
Băng Linh Huyễn Điểu xoay một vòng trên không Tỏa Nguyệt Lâu, Nguyệt Dạ quay đầu liếc nhìn hướng dịch quán, trong lòng sinh ra cảm xúc do dự.
"Muốn cáo biệt hắn sao?" Băng Linh Huyễn Điểu thấp giọng hỏi, rốt cuộc là linh thú đi theo nàng lâu nhất nên hiểu rõ tâm tư nàng.
Nguyệt Dạ cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Không muốn gây phiền toái cho hắn, huống hồ hắn hẳn hiểu ta muốn làm gì."
Đối với Phong Liên Dực, trong lòng nàng không hiểu tại sao vô cùng yên tâm, cho dù không hiểu sâu hắn, cũng hiểu được mình có thể tin tưởng hắn, dựa vào hắn.