"Không thả." Yểm mặt dày cười, dù sao nàng chỉ là hồ ly, hắn muốn chà đạp thế nào thì chà đạp.
Nguyệt Dạ xạm mặt, người này...
Yểm vui vẻ cười, đột nhiên vạt áo dưới chân bị một cái tay nhỏ bắt được, dùng sức lay động hai cái. Hắn cúi đầu kinh ngạc: "Chi Chi?"
Hắn nhận ra Chi Chi, đáng tiếc Chi Chi không biết hắn.
Lúc hắn ra khỏi phong ấn, Chi Chi không có ở đó, cũng không từng gặp.
Chức Mộng Thú nho nhỏ phe phẩy vạt áo hắn, mở miệng cười khúc khích với hắn.
Nguyệt Dạ nâng trán, khoai tây nhi ngu ngốc này, nhanh dùng ảo thuật bắt giữ hắn đi.
Yểm ngồi xổm xuống, vươn ngón tay thon dài trắng nõn nắm mặt Chi Chi, xách nó lên.
Chi Chi đau đến mức hai mắt đẫm lệ, đáng thương nhìn hắn. Yểm nhìn hai mắt nó liền ném văng ra,"Tránh ra tránh ra! Ta không thích Chức Mộng Thú chút nào hết!"
"Này! Khoai tây sẽ đau" Nguyệt Dạ giận dữ, tốt xấu gì thì khoai tây cũng từng giúp nàng, không thể thấy nó bị bắt nạt như vậy!
Yểm cười hắc hắc nói: "Ta thương ngươi là được mà!"
Nguyệt Dạ mím môi, hai mắt màu lam lạnh nguy hiểm liếc hắn một cái.
Yểm chớp chớp mi, trong lòng như bị đụng phải cái gì đó, trong lòng thầm nghĩ: Ánh mắt sao lại giống nàng như thế?
Nhìn nhìn, đột nhiên cảm giác trước mắt hoảng hốt, đầu bắt đầu buông lỏng, lúc ý thức phòng bị quá thấp thì đã không còn kịp làm gì với Chức Mộng Thú.
Chi Chi đứng lên khỏi mặt đất, bước nhanh tới đá hắn một cước báo thù cho mình.
Nguyệt Dạ tán thưởng cười một tiếng, nhảy ra khỏi vòng tay Yểm nói: "Làm hắn biến ta trở về hình người."
Chi Chi lập tức run lục hành trên đầu, trong lúc đó Yểm chậm rãi giơ tay lên, búng cái trán tiểu hồ ly một cái, tiểu hồ ly lông xù liền biến thành bộ dáng cô gái nhân loại.
Mặc lại hắc bào, Nguyệt Dạ ôm Chi Chi nói: "Hắn rất lợi hại, sợ rằng vây hắn không được lâu, đi trước thôi!"
Chi Chi gật đầu, lục hành run lên, chỉ thấy Yểm ngơ ngác ngồi đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, một bên khóc một bên hô to: "Ta là người xấu, oa oa oa, ta là người xấu!"
Hài lòng nhìn "Kiệt tác" chính mình, Chi Chi lúc này mới đồng ý ngoan ngoãn đi theo Nguyệt Dạ.
Nguyệt Dạ dở khóc dở cười, khoai tây nhi tốt nhất sau này cầu khẩn không còn gặp lại Yểm đi, nếu không loại nam nhân thù dai, bụng dạ hẹp hòi này sẽ cắt nó thành sợi khoai tây.
Cảm giác có nhiều khí tức cường đại chạy tới bên này, tốc độ bay nhanh, càng ngày càng gần.
Chẳng lẽ là vì nạp giới của Bắc Nguyệt quận chúa mà đến?
Nguyệt Dạ vốn định trốn tới cung Vạn thú, hiện tại sợ rằng chỗ đó không an toàn, mấy lão già trong Học viện Linh Ương đã có thể mở ra phong ấn.
Nàng suy nghĩ một chút liền xoay người, bay nhanh tiến vào trong tòa tháp thứ bảy.
Biển lửa bên dưới Tòa tháp thứ bảy có nguyên khí hỏa rất mạnh, có thể ẩn giấu khí tức trên người nàng, vừa hay là chỗ ẩn thân tốt.
Yểm dẫn nàng tới một lần, bởi vậy đã quen thuộc, mở ra cửa đá thật lớn, trong nháy mắt lửa cháy rừng rực đập vào mặt.
Nguyệt Dạ miễn cưỡng đứng trong chốc lát, tìm lung tung trong nạp giới của Bắc Nguyệt quận chúa thấy một cây băng vũ trên người Băng Linh Huyễn Điểu, nàng vội vàng cầm trong tay, nhất thời, nguyên khí băng lạnh liền thẩm thấu ra, quay chung quanh người nàng.
Cảm giác nóng rực từ từ biến đi.
Nàng vội vàng đóng cửa lại, lau mồ hôi trên trán, cũng bước nhanh về phía trước.
Một mình nàng cũng không muốn qua biển lửa, thầm nghĩ trốn ở chỗ này một thời gian, tìm cách giấu Chuông Tỏa Hồn đi là được rồi.
Nàng mang theo Chi Chi tìm một hốc đá trên biển lửa cùng nhau ẩn núp.
Có băng vũ nên lửa cháy không nóng rực, nhưng Chi Chi nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, khăn tay nhỏ bé của nó đã có thể vắt ra nước, một lần lau trán cũng đầy mồ hôi.
Nguyệt Dạ thấy vậy buồn cười, nếu nói bộ dáng cả người đổ mồ hôi là gì, nàng trước không thể tưởng tượng, hiện tại nhìn Chi Chi đã hiểu được.
Nàng lật nạp giới lấy mấy cục băng chất đống xung quanh Chi Chi, nó thoải mái vểnh chân thở dài một tiếng.
Nàng lại cầm một ít lương khô cho nó ăn, sau đó mới chuyên tâm tìm kiếm trong nạp giới, hy vọng có thể tìm thấy một nạp giới cấp thấp khác để đặt tạm Chuông Tỏa Hồn.
Nàng tạm thời không có hứng thú với hi thế trân bảo trong này, nàng cũng không có ý định vơ vét.
Sóng lửa quay cuồng trong biển lửa, đột nhiên một cái sóng to trào lên, tia lửa văng khắp nơi, Nguyệt Dạ vội vàng kéo Chi Chi co người lại.
Ai ngờ sóng lửa càng ngày càng lớn, giống như mưa to trên biển.
Ở sâu trong biển lửa hình như có vật gì đang không ngừng quay cuồng, giãy dụa.
Các nàng dính sát vào nhau trên vách đá, không dám cử động.
Chẳng lẽ con ma thú bên phát hiện tung tích của bọn họ?
Chính nghĩ như vậy, một tiếng gầm giận dữ đột nhiên truyền tới từ sâu trong biển lửa, trái tim Nguyệt Dạ nhảy mạnh, nắm chặt băng vũ, chuẩn bị lập tức rời khỏi đây.
Nhưng sau tiếng gầm kia, trong biển lửa liền truyền đến tiếng kêu yếu ớt quanh quẩn, giống như dã thú mệt bở hơi tai không chống đỡ được nữa.
Nàng an định một chút, xoay chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm biển lửa, nếu đúng là con ma thú thì sợ rằng hắn đang giãy dụa trong quá trình nhập ma.
Có chút rầu rĩ, giây tiếp theo, cả trái tim như ngừng đập, cặp mắt màu lam lạnh bị ánh lửa chiếu tới thành đỏ đậm!
Chỉ thấy một con rồng đen to lớn mạnh mẽ giãy dụa đi ra từ biển lửa.
Trên thân thể cao lớn, vảy đen thoáng hiện khí lạnh như băng. Dường như cố gắng chịu đựng thống khổ, thân thể trong lửa cháy vẫn điên cuồng giãy dụa đong đưa.
Tia lửa bắn lên như mưa bay đầy trời, phía trên biển lửa có vô số Dơi Xanh, bị Hắc Long kinh động liền ráo rác trước sau bay xuống, bị tia lửa bắn trúng liền bốc cháy.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả biển lửa cũng quanh quẩn từng tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gầm nhẹ của Hắc Long.
Mùi khét nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Nguyệt Dạ thấy tình huống không tốt đang muốn trốn, đột nhiên một đám Dơi Xanh thất kinh dường như cảm giác bên này băng vũ phát ra ý lạnh đều trốn đến bên này.
Từng con Dơi Xanh đều là linh thú cấp 10, mặc dù thực lực rất yếu, nhưng thắng ở số lượng đông đảo, đối phó rất phiền toái.
Đó là linh thú khát máu, bị bọn chúng hút máu sợ rằng trong nháy mắt thành bộ xương khô.
Bởi vậy Nguyệt Dạ không dám khinh thường, một tay giằng Chi Chi đến phía sau, sau đó không thèm nói đạo lý điều động sức mạnh hắc ngọc trong phong ấn, một tia hắc khí trong nháy mắt tràn ra khỏi cơ thể!
Trong hắc khí ẩn chứa sức mạnh cường đại, không phải linh thú bình thường có thể chống cự, một luồng năng lượng màu đen mang khí thế hủy thiên diệt địa hình thành, lấy chỗ ẩn thân lõm động làm trung tâm mà khuếch tán ra.
Một cái lồng năng lượng khá lớn hình thành. Đám Dơi Xanh chưa kịp tới gần năng lượng này liền dừng lại, bối rối lưỡng lự, cuối cùng bị tia lửa bắn lên đốt thành tro bụi.
Rất nhanh một đám Dơi Xanh biến mất, chỉ còn một số con ở xa xa vất vả tránh được một kiếp, trước sau chạy trối chết.
Nguyệt Dạ nuốt nước miếng, nàng không có linh thể, không thể chứa đựng nguyên khí, bởi vậy mỗi lần điều động nguyên khí từ hắc ngọc liền mệt bở hơi tai, không thể dùng lại lực.
Hắc Long sẽ không phát hiện ra nàng chứ?
Nhìn Hắc Long vẫn giãy dụa thống khổ trong biển lửa, Nguyệt Dạ không khỏi trầm mặc, tâm trạng có chút lo lắng.
Trong biển lửa dao động từ từ nhỏ dần, Hắc Long từ từ ngừng giãy dụa, hắn thở hồng hộc cúi thấp đầu, thân hình đong đưa, chậm rãi bơi một đoạn ngắn.
Rốt cuộc phải đi......
Một hơi chưa hoàn toàn thả lỏng, Hắc Long lại đột nhiên xoay người nhìn về phía Nguyệt Dạ.
Trái tim nàng nhảy mạnh như muốn vọt ra!
Một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi chảy từ trên trán xuống.
Con rồng lớn chậm rãi tới gần, một đôi mắt đỏ ngầu như hai cái chuông đồng lớn nhìn chằm chằm nàng.
Hắc Long quá mức khổng lồ, dường như hoàn toàn chặn lại toàn bộ tầm mắt phía trước của nàng. Nàng bóng dáng gầy gò chiếu vào con ngươi màu đỏ càng đơn bạc.
Phía sau Chi Chi nắm chặt y phục của nàng, sợ hãi run rẩy.
Nguyệt Dạ cũng nắm thật chặt tay, không ai dám thở mạnh.
Hắc Long nhìn nàng, nàng cũng nhìn Hắc Long, hai bên nhìn chằm chằm đại khái hai giây, trên người nàng đã hoàn toàn bị mồ hôi dính ướt. Hắc Long tới gần khiến không khí xung quanh như bị thiêu cháy!
Rốt cuộc Hắc Long cũng chậm rãi chớp mắt, đầu rồng chậm rãi hạ xuống, nàng bỗng nhiên lấy hắc nguyên khí che chở thân thể, cắn chặt răng!
Một tiếng động nặng nề vang lên, đầu Hắc Long nện vào chỗ đất trống lõm xuống, vách tường chung quanh cũng lay động mấy lần, trên đỉnh đầu vài khối đá vụn rơi xuống, nện ở trên đầu hắn, hắn vẫn không nhúc nhích.
Hồng hộc...
Hắc Long uể oải, suy yếu, hơi thở nặng nề.
Mũi hắn ngay bên chân Nguyệt Dạ, hơi thở nóng cháy khiến nàng không dám cử động.
Trong thời gian ngắn kinh ngạc nhìn Hắc Long, đầu hắn nện trên đất trống, còn thân thể cao lớn cũng ngâm ở trong nham thạch mãnh liệt.
Bộ dáng hắn không có cực nhỏ tính công kích, ngược lại rất yếu, rất muốn người bảo vệ.
Nguyệt Dạ nhìn hồi lâu phát hiện hắn không ngừng thở dốc, trong ánh mắt màu đỏ lộ vẻ tang thương.
Nhìn nhìn, đại khái biết hắn bị hao tổn nguyên khí, sẽ không đả thương người, bởi vậy lá gan cũng nổi lên, chậm rãi vươn tay ra nhặt viên đá rơi vào lỗ tai hắn ra.
Vảy trên đầu hắn lạnh kinh người, nàng vừa chạm đến lập tức rút tay về.
Nơi này nóng như vậy mà sao trên người hắn lại lạnh như thế?
Hắc Long hít thở thật sâu, ngước mắt nhìn nàng.
Trong con ngươi màu đỏ chậm rãi biến mất một ít, một chút màu đen từ đáy mắt hiện lên.
"Ngươi......" Miệng mở ra, nhưng chỉ nói được một chữ mà không nói được tiếp, hơi thở nặng nề mà thong thả.
Trên người từng lớp vảy bong ra, thân hình ngâm ở biển lửa chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng con hắc long trong ánh lửa biến thành một nam tử mặc y phục đen ngã trên mặt đất.
Cả quá trình Nguyệt Dạ cũng mở to hai mắt nhìn, không dám cử động.
Chi Chi từ phía sau nàng lộ ra nửa đầu, mắt to chớp chớp, nhìn hai mắt nam tử kia đột nhiên không có cảnh giác, chậm rãi đi tới.
"Đừng tới gần hắn!" Nhìn thấy Chi Chi đi qua, Nguyệt Dạ vội vàng nói.
Người này hơi thở trên người quá nguy hiểm, nàng hiện tại cũng không dám đem nguyên khí màu đen tản ra khỏi thân thể.
Nhưng lúc này Chi Chi lại bạo gan khác thường, không nghe lời của nàng, ngược lại đi tới bên cạnh gương mặt nam tử kia, dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt vuốt mặt của hắn.
"Chi nha chi nha......" Chi Chi mở miệng với nam tử, ngôn ngữ quái dị khiến Nguyệt Dạ nhíu mày.
Nam tử kia nhìn nó một cái, không có ác ý nhưng nghe hết lời của nó thì cố gắng ngước lên nhìn Nguyệt Dạ thật sâu.
Ánh mắt phức tạp dọa nàng giật mình, trên người hắc khí đã không chống đỡ được, nhìn hắn vô lực liền lớn mật triệu hồi hắc khí.
"Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi không động thủ với ta, ta tự nhiên sẽ không lợi dụng lúc người gặp khó khăn."
Nguyệt Dạ nuốt nước miếng, nhìn hắn, cuối cùng cảm giác không đành lòng, trong nạp giới của Bắc Nguyệt quận chúa có rất nhiều đan dược. Nàng tìm trong chốc lát thấy rất nhiều bình thuốc, mở từng lọ ra xem xét.
Nhìn nàng thuần thục lấy đồ từ nạp giới ra, nam tử mặc hắc y nhìn nàng, ánh mắt hơi nhu hòa một chút.
"Nguyệt......" Môi mấy máy, trong cổ họng khàn khàn, nhưng lại chỉ phun ra một cái tên đơn điệu.
"Ta là Nguyệt Dạ." Trong lúc rối ren Nguyệt Dạ cúi đầu đáp lại.
Lập tức nghĩ đến gì đó nàng liền đình chỉ động tác trên tay, nắm thật chặt một bình thuốc, chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: "Ngươi cũng quen Hoàng Bắc Nguyệt chứ?"
Hắn khẽ gật đầu, động tác đơn giản cũng khiến hắn gian nan.
Nguyệt Dạ không nói gì nữa, đổ một viên thuốc ra, sau đó mang nước cho hắn ăn hết.
"Xin lỗi, ta không hiểu đan dược, tuy nhiên trong nạp giới của nàng phân loại rất rõ ràng, cái chai màu xanh biếc đều đựng thuốc chữa thương." Nguyệt Dạ thấp giọng nói.
Bốn phía đều là biển lửa, không khí cũng phảng phất bốc cháy, băng vũ mặc dù có thể ngăn trụ một phần nguyên khí hỏa, song lâu dài chống đỡ cũng không thoải mái. Trong chốc lát, trên trán nàng cũng chảy ra đầy giọt mồ hôi lớn.
Chi Chi càng không cần phải nói, trên người tròn vo cũng ướt đẫm, càng không ngừng lau mồ hôi, sau đó vắt khô khăn tay lại tiếp tục lau mồ hôi.
Nhìn bộ dáng của nó không thể khá hơn, cũng không thể ở đây lâu.
"Ta mang ngươi rời đi." Nguyệt Dạ vừa nói, tiến lên dìu đỡ hắn đứng lên, không biết dẫn hắn đi ra ngoài có thể gặp chuyện xui xẻo gì không.
Quân Ly tựa vào vai nàng, ngón tay động đậy, một con thuyền nhỏ từ biển lửa phía xa bên kia đã chạy tới.
Chi Chi nhìn thấy thuyền từ biển lửa chạy tới, tay nhỏ bé cầm khăn vỗ hoan hô.
Thuyền nhỏ chậm rãi cập bờ, Nguyệt Dạ vội vàng dìu Quân Ly tới, Chi Chi nhảy lên đầu thuyền ngồi vững vàng. Thuyền nhỏ liền thong dong chạy vào sâu bên trong biển lửa.
Hắn tựa vào vai nàng, kề gần trái tim nhưng lại không nghe được tiếng đập.
Trong lòng đau đớn, tay Quân Ly chậm rãi chuyển qua tay nàng, lòng bàn tay lạnh lẽo dọa nàng giật mình, không khỏi cúi đầu bất an nhìn hắn.
"Xin lỗi......" trong cổ họng khàn khàn lại nói ra ba chữ kia.
Nguyệt Dạ ngẩn ra, lập tức cười nói: "Nói quá lời, đây chỉ là mất công giơ tay nhấc chân mà thôi."
Quân Ly buông mắt không nói, cổ tay nhẹ nhàng vừa động, một vòng tay kim ti hồng phỉ xuất hiện trên cổ tay nàng.
Lúc vòng tay trùm vào cổ tay, một tia nguyên khí lạnh lẽo lập tức theo cổ tay lan ra các nơi trong thân thể.
Nguyệt Dạ nhìn về phía hắn, cho dù không hề biết các loại bảo vật nhưng cũng biết vòng tay này nhất định không phải vật phàm.
"Ngươi..."
"Khụ khụ khụ..." Quân Ly cúi đầu, ho khan liên tục, sau đó một ngụm máu tươi phun ra.
Nguyệt Dạ lắp bắp kinh hãi, cũng không muốn nghĩ đến chuyện vòng tay, vội vàng vỗ lưng hắn, tiếp tục lấy đan dược ra đút cho hắn ăn.
Thuyền nhỏ rất nhanh tới trước cửa đá màu đen mà lần trước nàng cùng Yểm tới, lần này không cần gõ cửa, tựa hồ cảm ứng được hơi thở người đến, cửa đá tự động mở ra.
Nguyệt Dạ nửa khiêng nửa kéo thân thể nặng nề của hắn đi qua thông đạo quanh co khúc khuỷu, đưa hắn đến một gian phòng tối như mực ở cuối đường.
Chi Chi nhảy lên bàn đốt sáng đén, ánh sáng yếu ớt chiếu cả căn phòng.
Nguyệt Dạ để hắn trên giường, ngồi xuống thở hổn hển lau mồ hôi.
"Hắn sẽ không chết chứ? Nghe nói ma thú, đặc biệt ma thú cấp cao sức sống suốt đời, căn bản sẽ không chết." Nhìn sắc mặt tái nhợt, Nguyệt Dạ nói thầm trong lòng.
Hắn thật sâu hít thở, đột nhiên hai mắt màu đen mở ra, không biết khí lực từ đâu tới, một phát bắt được tay nàng.
"Giết ta!"
"Ngươi đừng quá ủ rũ, thương thế của ngươi sẽ tốt." Nguyệt Dạ hiểu hắn đúng là không chịu được đau xót hành hạ nên tinh thần sa sút đến mức muốn tìm chết.
"Nguyệt......" Hắn nhắm mắt lại, gian nan nói, "Hiện tại không ra tay, sau này sẽ không kịp..."
Nguyệt Dạ ngẩn ra, lập tức rụt tay lại, nói: "Ngươi hiện tại đã là ma thú?"
Hắn khó khăn gật đầu.
"Ta không giết được ngươi." Nguyệt Dạ bất đắc dĩ nói, nàng có thể hiểu trong giọng nói hắn bi thống cùng bất đắc dĩ, nhưng nàng hiện tại chỉ là hồn phách.
"Ma thú thân thể trường sinh, không thể bị giết chết, chỉ có thể phong ấn, ngươi cường đại như vậy, ta căn bản không phong ấn được."
Nàng mở tay, trên khuôn mặt thanh lệ cũng ki vọng muốn trở thành kẻ mạnh.
"Năng lực hiện tại của ta nhiều lắm là triệu hồi sư thực lực cấp 4, huống hồ ta còn không biết thuật phong ấn." Nàng cau mày, không giúp được hắn, cũng không có cách hóa giải thống khổ của hắn.
Dường như từ Chi Chi nên hắn biết hết thảy mọi việc từ nàng, bởi vậy không cần nhiều lời nữa, nhưng trong mắt đen nhánh thoáng hiện một chút đùa cợt.
Ý trời....
"Ngươi từ nhỏ rất đặc biệt, Vấn Thiên kỳ vọng gửi gắm ngươi rất nhiều. Hắn không làm được, có lẽ ngươi có thể làm được." Khóe miệng tái nhợt giương lên, nam nhân tuấn mỹ chậm rãi cười nhẹ.
Nguyệt Dạ trầm mặc nghe, Hiên Viên Vấn Thiên là người ký kết khế ước với hắn, chủ nhân đời trước của Vạn Thú Vô Cương, có lẽ hắn cùng Hiên Viên Cẩn có chút quan hệ.
"Có lẽ ngươi có thể......" Quân Ly chậm rãi vừa nói, sâu trong đồng tử đen nhánh có một tia màu đỏ rất nhỏ nhưng rất hung mãnh giãy dụa đi lên, hắn nhíu chặt mi, cố gắng áp chế một tia màu đỏ tà ác.
Nguyệt Dạ nhìn kinh tâm động phách, vội vã đè lại tay hắn, nguyên khí màu đen đi ra, chậm rãi xông vào trong ánh mắt hắn, giống như Đại tướng quân chỉ huy hạ kiếm xuống, chém rụng đầu ngựa màu đỏ yêu nghiệt!
Trong con ngươi vẫn là nhan sắc đen nhánh, mà trên trán hắn đã bị mồ hôi ướt đẫm.
Dường như có chút vui mừng cười một chút, mặt mày như họa chậm rãi buông lỏng.
"Có lẽ ngươi thật sự...... kết thúc thống khổ của bộ tộc chúng ta." Hắn thì thào nói.
"Ngươi hận cô ta sao?" Nguyệt Dạ không nhịn được mở miệng, "Hiên Viên Cẩn, nữ tử sáng tạo ra Vạn Thú Vô Cương."
tay Quân Ly khẽ run lên, tựa hồ kinh ngạc việc nàng biết Hiên Viên Cẩn. Mọi việc từ nữ nhân kia đã bị tiêu hủy không còn sót lại gì.
Đời sau Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, căn bản không có cực nhỏ tin tức về nàng, cho dù cường giả thế hệ năm đó trải qua tang thương cũng đều đã quên sự tồn tại của nàng.
Nàng giống như một cái cấm kỵ của quá khứ, bị phong ấn sâu trong đầu mọi người.
"Là Yểm nói cho ta biết." Gặp hắn có nghi vấn, Nguyệt Dạ lại không thể không bổ sung một câu.