Phủ Trưởng công chúa.
Hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa sắp tới gần, cả tòa phủ đệ bận tối mày tối mặt, các loại đồ cưới chuẩn bị đã bày đầy sân vẫn không đủ, trong cung tặng phẩm cũng cuồn cuộn không ngừng đưa tới.
Cảnh tượng xuất giá như vậy, cho dù là công chúa thật sự cũng không phô trương như vậy.
Theo người lui tới, không ai chú ý một con tiểu hồ ly lén lút chuồn vào trong phủ, thẳng đến Lưu Vân Các của Bắc Nguyệt quận chúa.
"Tam muội muội, vòng tay của ngươi thật đẹp mắt, Phỉ Thúy như vậy không thấy nhiều, nhất định là tặng phẩm của Hoàng thượng đúng không?" Một giọng nữ lanh lảnh tràn ngập hâm mộ nói.
"Đây là quà tặng của phu nhân An Quốc công mấy hôm trước đưa đến." giọng nói ôn nhu này là của Bắc Nguyệt quận chúa.
"Phu nhân An Quốc công thật hào phóng, ta cho tới bây giờ chưa từng có trang sức quý như vậy, chờ lúc muội muội xuất giá, định tặng gì đó nhưng sợ món quà nghèo hèn, làm muội muội mất mặt."
Bắc Nguyệt quận chúa nói:"Vòng tay xinh đẹp ta cũng không nhìn thấy, tỷ tỷ nếu thích thì đưa cho tỷ tỷ đi."
"Muội muội thật sự quá tốt!" Nàng vui vẻ cười rộ lên, vội vàng đeo chiếc vòng Đế Vương Lục Phỉ Thúy vào cổ tay, mừng rỡ nhìn trái phải.
Bắc Nguyệt quận chúa chậm rãi nâng chén trà lên, mặt mỉm cười phúc hậu, đối mặt với tỷ tỷ lên mặt nạt người này hình như có vài phần sợ hãi.
"Nhưng..." Tiêu Linh nhìn vòng tay lại không quá cao hứng: "Có vòng tay tốt như vậy, ta có quần áo nào xứng đây? Còn có châu báu trang sức, cũng không xứng với, haiz, xem ra ta không có phúc khí có vòng tay tốt như vậy."
Nghe nàng nói vậy, bên cạnh mấy cái nha hoàn cũng lộ ra vài phần vẻ mặt hèn mọn, nhưng Bắc Nguyệt quận chúa vẫn tốt tính nói:"Ta có mấy khối vải không tồi, trang sức cũng không dùng hết, Đại tỷ tỷ không chê thì đi chọn mấy thứ đi, coi như một chút tâm ý của muội muội."
Tiêu Linh vừa nghe, lập tức mặt mày hớn hở: "Tam muội muội là ngươi tốt nhất! Di, trên tay ngươi chiếc nhẫn rất đẹp"
Tiêu Linh vừa nói, liền cúi người xuống muốn bắt lấy chiếc nhẫn Phỉ Thúy trên tay Bắc Nguyệt quận chúa.
Bắc Nguyệt quận chúa luôn luôn dịu ngoan, lúc này như bị bỏng tay, cuống quít rời tay đi, cẩn thận dùng tay khác che chở.
Tiêu Linh hừ lạnh một tiếng:"Tam muội muội, đây là thứ tốt gì mà ngay cả nhìn một chút cũng không được."
"Ta......" Bắc Nguyệt quận chúa thoáng cái mặt đỏ lên, không biết phản bác thế nào, chỉ nắm chặt nhẫn, không nói được một lời.
"Tiêu đại tiểu thư, đó là nạp giới của quận chúa, ngươi biết nạp giới đối với một triệu hồi sư mà nói rất trọng yếu chứ?" Một cô gái tú lệ từ trong phòng đi tới, trong tay cầm rất nhiều vải vóc thượng đẳng.
Tiêu Linh nghĩ đến trước kia Hoàng Bắc Nguyệt khống chế Băng Linh Huyễn Điểu, uy phong bát diện, hôm nay mặc dù không có khí thế như vậy, nhưng nỗi sợ hãi cũng không biến mất, bởi vậy thu liễm ba phần tính tình, cười nói: "Ta thấy đẹp mắt muốn nhìn một chút mà thôi, không biết đó là nạp giới của Tam muội muội."
Cô gái tú lệ tên là A Lệ Nhã, cùng mấy huynh đệ trong tộc của nàng ở tại trong vương phủ, bảo vệ Bắc Nguyệt quận chúa, những người này đều là cao thủ, Tiêu Linh không dám đắc tội.
Bởi vậy có bậc thang, tự nhiên theo xuống.
A Lệ Nhã đi tới, đem vài khối vải vóc cũng một cái hộp trang sức giao cho nha hoàn Tiêu Linh, lạnh lùng nói: "Những vải vóc cùng trang sức đều là tốt nhất, coi như quận chúa thưởng cho Đại tiểu thư đi."
"A Lệ Nhã......" Bắc Nguyệt quận chúa trầm thấp kêu một tiếng, nhu nhược nói "Không được vô lễ với Đại tỷ tỷ."
Tiêu Linh bị A Lệ Nhã nói mấy câu khiến nghẹn họng không dám phát tác. Nhưng nghe thấy Bắc Nguyệt quận chúa nói liền nâng cằm, chua ngoa nói:"Ta cùng Tam muội muội là tỷ muội, đồ vật của nàng là đồ vật của ta, khi nào đến lượt ngoại nhân nói chuyện?"
"Vâng, A Lệ Nhã nói sai rồi." Cô gái Tú lệ cúi đầu nói,"Quận chúa, bên trong còn có việc, ta cáo lui trước."
Bắc Nguyệt quận chúa gật đầu, A Lệ Nhã liền quay người chạy đi, lúc quay người lại, hai mắt đã đỏ.
Chỗ nàng chạy tới đúng là nơi tiểu hồ ly ẩn thân, A Lệ Nhã xoa nước mắt, không chứng kiến chậu hoa dưới chân, suýt ngã sấp xuống, nhìn lại vừa vặn đối mặt với tiểu hồ ly.
Hai người đều ngẩn ra, Nguyệt Dạ tới trộm đồ vật, bị phát hiện đương nhiên không tốt, bởi vậy sau lúc ngẩn ra lập tức xoay người bỏ chạy!
A Lệ Nhã đang kỳ quái tiểu hồ ly từ chỗ nào xuất hiện, thấy nó cơ trí chạy trốn như vậy, nghĩ thầm thế nào cũng không để nó quấy nhiễu quận chúa, vì vậy bước nhanh đuổi theo.
"Đừng chạy!" Đoạn đường đuổi theo ra Lưu Vân Các, tiểu hồ ly chạy vào hậu hoa viên, vừa lúc A Tát Lôi cùng Cát Khắc sóng vai đi tới, A Lệ Nhã vội vàng hô: "Ca, bắt lấy tiểu hồ ly!"
A Tát Lôi cũng đã sớm nhìn thấy tiểu hồ ly, tính cách thích chơi đùa, bởi vậy không cần A Lệ Nhã mở miệng, hai chân nhanh như gió tới trước mặt tiểu hồ ly, nàng căn bản là không tránh được cao thủ thuộc tính phong, một phát đã bị bắt được!
"Ha ha! hồ ly tai đỏ, thật sự rất đáng yêu!" A Tát Lôi giơ tiểu hồ ly lên, nhìn mặt nàng cười nói:"A Lệ Nhã, không phải muội vẫn muốn linh sủng dịu ngoan sao? tiểu hồ ly này mới cấp một, rất dễ thuần phục."
"Nó vừa rồi trốn ở trong viện quận chúa." A Lệ Nhã vẻ mặt không vui đi qua.
"Một con hồ ly cấp một mà thôi, lo lắng làm gì?" A Tát Lôi cười gãi gãi cổ tiểu hồ ly.
Động vật bình thường đều thích động tác cưng nựng này, đáng tiếc tiểu hồ ly lãnh đạm khác thường, không những không có cực nhỏ phản ứng, vẫn rất lạnh lùng nhìn A Tát Lôi.
A Tát Lôi gãi gãi đầu, linh sủng như vậy cũng không khiến người thích được!
Cát Khắc nghiêm túc nói: "Mặc dù là linh thú cấp một, cũng không thể khinh thường."
Vừa nói vừa đi tới xách tiểu hồ ly qua nhìn kĩ một chút, quả thật chỉ là linh thú cấp một, trừ lỗ tai đỏ cùng đôi mắt xanh lam thì không có chỗ nào đặc biệt, lúc này mới thoáng yên tâm.
A Lệ Nhã ngồi xuống ghế đá sau hoa viên, khổ não nói:" Tiêu Linh cũng quá kiêu ngạo, sao vương cứ nhường nhịn mãi thế?"
"Bọn họ là tỷ muội, quan hệ khác nhau, tựa như muội là muội muội của ta ấy." A Tát Lôi an ủi sờ sờ tóc của nàng.
"Nhưng cũng không thể nén giận như vậy!" A Lệ Nhã hung hăng nện một phát bắp đùi của mình,"Dựa vào đâu mà cái gì Tiêu Linh muốn, vương phải đưa cho?"
"Haiz......" A Tát Lôi chỉ có thể thở dài, việc này là chuyện nhà của vương, bọn họ là ngoại nhân, tự nhiên không có tư cách quan tâm.
Huống hồ, vương cũng nói qua với hắn, không thể vô lễ với Tiêu Linh, nàng tốt xấu cũng là thứ nữ phủ Trưởng công chúa.
Thật sự buồn bực, từ lúc đi theo vương, chưa từng trải qua cuộc sống uất ức như vậy.
Chẳng lẽ bọn họ mạo hiểm tánh mạng, ngàn dặm xa xôi đi ra khỏi Rừng rậm Phù Quang cũng không làm nô tài ở phủ Trưởng công chúa được?
Giấc mộng chinh phục thế giới lúc đầu đâu rồi?
Vị Vương có thể dẫn dắt bọn họ nhất thống thiên hạ, ngạo thị quần hùng đi đâu rồi?
Ba người cùng ngồi xuống, cùng nhau ngửa đầu nhìn bầu trời xanh lam, cảm giác tiền đồ mờ mịt, căn bản không biết nên đi đâu.
Tiểu hồ ly ngồi xổm trong lòng Cát Khắc, cũng nhìn trời giống bọn họ, trong phong ấn, Nguyệt Dạ nhàm chán cực độ, nếu không phải sợ bại lộ thân phận khiến người hoài nghi, phá hủy đại sự của nàng, nàng sao lại dễ dàng để bọn họ bắt được?
Tuy nhiên may là biết trên tay Bắc Nguyệt quận chúa có một cái nạp giới, lần trước nàng cảm giác hơi thở của Chuông Tỏa Hồn phát ra từ trên người quận chúa.
Nói vậy, nó ở ngay trong nạp giới là cái chắc!
Nàng phải nghĩ cách lén trộm nạp giới, sau đó lấy Chuông Tỏa Hồn ra.
Như vậy có chút khó khăn, bởi vì mở nạp giới ra, nhất định phải là linh hồn chủ nhân nạp giới mới có thể...
"Thật không rõ vương hiện tại suy nghĩ cái gì? Cho dù mất đi trí nhớ, cũng không có thể ngay cả thực lực cũng quên chứ?" A Lệ Nhã bất mãn nói.
"Có lẽ vương không phải quên thực lực, mà là căn bản không biết từng mạnh như vậy." A Tát Lôi thì thào nói.
A Lệ Nhã gật đầu, đồng ý nói:"Muội cũng nghĩ như vậy, Cát Khắc đại ca, chúng ta có cách nào để vương biết trước kia bộ dáng vương thế nào không?!"
"Nói thì dễ, phải nghĩ cách đã" Cát Khắc rầu rĩ nói, ngay cả Băng Linh Huyễn Điểu cũng không thấy, còn Tiểu Hổ và Chi Chi không ký kết khế ước cùng vương, hiện tại như hai con sủng vật muôi trong phủ trưởng công chúa.
A Tát Lôi trời sanh cơ trí, mưu mô nhiều nhất, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lập tức nói:"Có! Vũ khí trước của Vương - Tuyết Ảnh Chiến Đao!".
"Tuyết Ảnh Chiến Đao giấu trong nạp giới của vương, phải có linh hồn vương mới có thể mở ra, chuyện này không dễ đâu?" A Lệ Nhã lập tức nói.
"Trước lén lấy nạp giới ra, chúng ta tìm Thiên đại Đông nhi nghĩ cách, cô ta gần đây qua lại gần gũi với Mạnh Kỳ Thiên, tên kia cái gì cũng biết, có gắng tìm cách." A Tát Lôi giảo hoạt cười nói.
A Lệ Nhã cũng cười, Cát Khắc suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, hỏi:"Người nào đi trộm?"
A Lệ Nhã nói:"Vương rất coi trọng nạp giới, hôm nay ngay cả Tiêu Linh cũng không cho chạm."
"Vậy thì..." Cát Khắc cau mày suy nghĩ sâu xa.
"Ha ha! Ta có biện pháp!" A Tát Lôi đột nhiên cười rộ lên, xách tiểu hồ ly trong lòng Cát Khắc lên.
Tiểu hồ ly lắc lắc đầu hai cái, nhìn nụ cười gian xảo trên mặt A Tát Lôi, đột nhiên sau lưng mát lạnh.
"A Lệ Nhã, ngự thú quyết!"
"Muốn ký kết khế ước với nó sao?" A Lệ Nhã do dự.
"Đương nhiên không! Nó mới cấp một mà thôi, quá yếu, ngươi ký kết bổn mạng khế ước với nó không có lợi, chỉ cần dùng ngự thú quyết tầng thứ nhất giao dịch, trộm nạp giới của vương ra, thù lao là một quả Bích Tinh! Đối với linh thú cấp một mà nói, Quả Bích Tinh có thể khiến thực lực của nó tăng lên một lần đó!"
"Hóa ra là vậy, chỉ có ca ca thông minh!" A Lệ Nhã cười rộ lên, không đợi Cát Khắc phản ứng, đã niệm chú ngự thú quyết tầng thứ nhất.
Nguyệt Dạ từ trong phong ấn nhìn này ba tên ngây thơ kia......
Quên đi, dù sao đều là mục đích trộm nạp giới của Bắc Nguyệt quận chúa. Nếu bọn họ cản trở phiền toái, không bằng tương kế tựu kế để bọn họ nói điều kiện đi.
Sau một lát, tiểu hồ ly nhu thuận gật đầu, A Lệ Nhã trên mặt đầy tươi cười: "Thành công!"
"Được, mau đi đi." A Tát Lôi đặt tiểu hồ ly trên mặt đất, nàng cố ý giơ giơ lên cái đuôi, mới bình thản đi về hướng Lưu Vân Các.
Nội ứng ngoại hợp, để tiện hành động, A Lệ Nhã lợi dụng một ít chức quyền chính mình, điều nha hoàn trong Lưu Vân Các ra ngoài.
Giờ phút này Tiêu Linh đã đi, Bắc Nguyệt quận chúa thân thể yếu đuối, liền ngủ thiếp đi trên giường.
Trên người đắp áo lông chồn màu trắng muốt, hết sức ung dung, phụ trợ sắc mặt nho nhỏ khi ngủ khiến người ta sinh ra vài phần thương tiếc.
Tiểu hồ ly nhanh tay nhanh chân nhảy lên giường, đi tới chỗ tay Bắc Nguyệt quận chúa gối đầu, đang muốn chạm vào chỗ sâu trong ngón tay.
Đột nhiên Bắc Nguyệt quận chúa đang ngủ say chợt ưm một tiếng, khàn khàn nói: "Huynh....... rất chán ghét ta phải không?"
Tiếng nói cất lên, Nguyệt Dạ giật nảy mình, thân thể cứng ngắc, không dám cử động.