Băng điểu đang đứng an ổn trước một tấm bia đá, ngước đầu cao ngạo, thân thể băng vũ sáng sủa lấp lánh, đồng tử màu ngọc bích lạnh lùng nhìn bọn họ chẳng phải là Băng Linh Huyễn Điểu, kẻ mà nàng một giây trước vẫn lo lắng sao?
Nguyệt Dạ cả kinh, không biết có phải vì đuối lý nên chột dạ hay sau khi bị thương lực linh hồn khó có thể chống đỡ hình thái loài người mà oạch một tiếng, bóng dáng cô gái đột nhiên biến mất, biến thành một đoàn nho nhỏ lui dưới áo choàng.
Phong Liên Dực bật cười, ngay cả ánh mắt Băng Linh Huyễn Điểu cũng dẫn theo vài phần nhu hòa.
Nguyệt Dạ buồn bực ở trong áo choàng, suy nghĩ một chút, không đúng a! Hắn chỉ giúp nàng chữa thương mà thôi, có làm gì đâu, sao nàng phải chột dạ như vậy?
Hơn nữa không hiểu vì sao lại chột dạ, nàng căn bản chưa từng có ý đồ gì không an phận!
Nghĩ tới đây, Nguyệt Dạ không trốn tránh nữa, dứt khoát chui ra khỏi áo choàng, liếc mắt Băng Linh Huyễn Điểu: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Chỗ này chỉ có ngươi mới tới được sao?" Băng Linh Huyễn Điểu cao ngạo nói, sau khi nói xong, liền giương cánh bay lên, "Đừng quên đáp ứng chuyện của ta!"
Ném những lời này, hắn biến mất.
"Ngươi đáp ứng nó chuyện gì thế?" Phong Liên Dực ôm tiểu hồ ly đến.
"Cũng không có gì." Nguyệt Dạ lẩm bẩm một câu.
Phong Liên Dực ân cần nhìn nàng: "Ngươi hiện tại chỉ là hồn phách, không nên dễ dàng đi mạo hiểm, nếu hồn phách tản mát sẽ triệt để không cứu được."
Nguyệt Dạ hít sâu một hơi, đạo lý kia nàng hiểu hơn ai hết, chỉ là... Vì đạt được linh thể, chung quy vẫn phải trả giá!...
****Bắc Nguyệt hoàng triều****
Vừa tỉnh ngủ, ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, ánh trăng chiếu trên mặt tuyết hết sức sáng ngời.
Nguyệt Dạ chạy ra khỏi cửa sổ, tu luyện dưới ánh trăng là tốt nhất.
Từ ngày trở về từ Cung Vạn Thú, cuộc sống thong dong nhàn hạ qua ngày, đảo mắt cũng nhanh đến hôn kỳ của Bắc Nguyệt quận chúa cùng Lạc Lạc. Gần đây Phong Liên Dực cũng bận rộn nhiều việc, trừ việc ứng phó với quyền quý Nước Nam Dực, còn có muốn ma thú Lệ Tà đi xử lý.
Không biết hắn đối phó với Lệ Tà thế nào, chỉ biết là từ sau ngày đó không thấy bọn họ xuất hiện.
Tối nay thái hậu thiết yến, Phong Liên Dực được mời tham gia. Nàng gần đây luôn thèm ngủ cho nên không theo hắn tiến cung, không ngờ lúc thức dậy đã trễ mà hắn vẫn chưa trở về.
Chán đến chết lăn một vòng giữa đất tuyết, theo ánh trăng hóa ra hình người, thừa dịp rảnh rỗi đi tới gần tòa tháp thứ bảy xem một chút, muốn đi xuống cứu con rồng trắng tên là Nến Đỏ thì phải có sự chuẩn bị.
Loại tính cách cẩn thận này dường như từ lúc sinh ra đã có.
Mặc vào quần áo Phong Liên Dực chuẩn bị cho nàng, trang phục đơn giản lưu loát đi lại ban đêmrất dễ hành động. Nàng nhảy khỏi đầu tường dịch quán, thừa dịp theo ánh trăng ở phố lớn ngõ nhỏ mà đi.
Lúc này trên đường cái yên tĩnh không tiếng động, không một bóng người, chó mèo cũng ngủ, mọi thứ đều yên tĩnh, cả tòa thành trì có vẻ trống trải.
Đứng ở đường lớn thông tới Học Viện Linh Ương, Nguyệt Dạ hít sâu một hơi, dưới chân của mình không có bóng dáng. Hồn phách chắc là không có bóng dáng, trong lòng có chút hậm hực, lắc lắc đầu muốn tiếp tục đi, đột nhiên cuối phố lớn có một cái bóng dáng thật dài chậm rãi đi tới.
Nguyệt Dạ ngẩn ra, không ngờ không chỉ có một mình nàng là con cú đêm!
Xuất phát từ tò mò, thân ảnh nàng chợt lóe liền đứng phía sau một tòa kiến trúc, từ khe hở tấm ván gỗ nhìn bóng dáng càng ngày càng gần.
Là bóng dáng một cô gái, mặc quần áo màu đỏ rực, một người nửa đêm hành tẩu, lá gan lớn như vậy, xem ra hẳn cũng là một cao thủ.
Ánh trăng có chút chênh chếch, rốt cuộc chiếu vào mặt của cô gái, ngũ quan tinh sảo tú lệ, mi tinh tế như lá liễu, hai mắt trong suốt linh động, mũi cao thẳng, môi như cánh hoa đầy đặn trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn thon thon, mặt mày lãnh ngạo sơ cuồng, bộ dáng có vài phần coi trời bằng vung.
"Bắc Nguyệt quận chúa?" Nguyệt Dạ Bất thấp giọng kinh hô, nhìn thấy khuôn mặt trong nháy mắt thật kinh hãi!
Đã trễ thế này, sao cô ấy lại một mình ra ngoài?
Thành Lâm Hoài mặc dù là đế đô, tuy nhiên chỗ nào có ánh sáng đều có bóng tối làm bạn, huống hồ thân phận của nàng đặc thù như thế, bị người cố ý theo dõi thì chẳng phải gặp nguy rồi sao!
Nhìn nàng ánh mắt có chút hoảng hốt, một mình liêu xiêu trên đường cái, chắc là bị mất mát cái gì đó.
Nguyệt Dạ khẽ cắn môi, nàng mặc dù không có lòng tốt, tuy nhiên nghĩ Bắc Nguyệt quận chúa là người quen cũ của Phong Liên Dực, hắn tốt với cô ấy như vậy. Nếu cô ấy bị thương hẳn hắn sẽ rất khó chịu.
Chính mình chịu ân huệ của người ta, không thể nhận không.
Nghĩ tới đây, nàng liền đi ra khỏi phòng ốc, ngước khuôn mặt tươi cười hô một tiếng: "Bắc Nguyệt quận chúa!"
Cô gái kia chậm rãi ngẩng đầu, mí mắt cũng chậm rãi ngước lên, cả động tác có chút quỷ dị, bởi vì đứng gần một chút nên Nguyệt Dạ mới có thể nhìn thấy sắc mặt nàng đã quá tái nhợt!
"Ngươi làm sao vậy?" Nguyệt Dạ kinh hô, trong lòng đột nhiên hiện lên một loại cảm giác quái dị!...
Không đúng!
Vừa rồi hai mắt của Bắc Nguyệt quận chúa đều nhìn rõ nàng?
Cô ấy rõ ràng mù hai mắt, làm sao có thể nhìn nàng?