Đáng ra Hà Hi phải là người phục vụ Tôn Triều Quân thay y phục. Nhưng mà ai kia lại cưng thê tử mình như cưng trứng, chuyện “khó khăn” như vậy hắn phải tự làm. Hơn nữa, còn phải hào phóng giúp thê tử một tay.
Hà Hi từng chút bị Tôn Triều Quân lột sạch, đến khi cả người chỉ còn lại trung y, mặt cô không thể nóng hơn được nữa.
Hơi thở cô có chút rối loạn, đôi mắt trong veo không dám nhìn người đàn ông đang khoá chặt lấy mình ở trên.
Tôn Triều Quân thấy Hà Hi ngượng ngùng, bản thân vô cùng ngứa ngáy. Hắn đan mười ngón tay khít chặt vào tay cô, cúi xuống vành tai, to nhỏ thì thầm: “Nương tử, đừng sợ.”
Rồi không biết cố ý hay vô tình, bạc môi day qua lại nơi vành tai mẫn cảm.
Cơ thể Hà Hi nhanh chóng căng cứng. Mất mặt thật đấy, nghĩ lại mấy lần trước còn bảo đã sẵn sàng, vậy mà người ta ghẹo một chút, đã muốn tìm chỗ trốn đi.
Hà Hi nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng bào chữa cho mình: “Ta… ta không có sợ.”
Tôn Triều Quân phì cười: “Ừ… là ta sợ, được chưa?”
“Chàng sợ gì?” Hà Hi bất chợt ngạc nhiên, không rõ ý đồ của hắn.
Tôn Triều Quân dời môi đến khoé môi cô, ấn nhẹ xuống. Hơi rượu nhàn nhạt từ hắn toả ra, vảng vất quanh cánh mũi cô.
“Sợ không kiềm chế được mà đòi hỏi vô tội vạ.”
Chưa kịp để Hà Hi thấu hiểu thâm ý của mình, Tôn Triều Quân đã bá đạo tấn công. Giai nhân trong lòng, sao hắn cứ mãi ngốc nghếch luyên thuyên như vậy.
Giây phút Tôn Triều Quân ngậm lấy cánh môi, so với bao lần cùng hắn hôn nhau nồng nhiệt, Hà Hi cảm nhận rõ ràng sự vương vấn và bá đạo của hắn.
Nụ hôn của Tôn Triều Quân như mưa ghềnh thác lũ, trằn trọc triền miên, khiến Hà Hi vô lực, không thể phản kháng.
Cô bị hắn rút hết hơi thở, phải mở miệng ra để tìm. Chỉ chờ có vậy lưỡi hắn liền linh hoạt luồn vào, cùng với chiếc lưỡi non mềm của cô tạo nên một bản hoà ca.
Vô cùng ướt át.
Hà Hi bị hôn đến choáng váng, đầu óc mụ mị. Mà bàn tay Tôn Triều Quân lúc này cũng không an phận, từ bao giờ hắn đã lần mò đến dây rút của trung y, nhanh nhẹn cởi đi.
Chiếc yếm thêu hoa cứ thế nở rộ, nơi kiêu ngạo đập vào mắt phập phồng, khiến đôi mắt Tôn Triều Quân nhanh chóng tối lại.
Hơn nữa, còn cực kỳ nóng bỏng.
Nhận thấy tia dục vọng không kiềm soát của Tôn Triều Quân, tim Hà Hi đập điên cuồng. Tự trấn an bản thân đây là chuyện bình thường, sớm muộn cũng bị hắn ăn cho sạch sẽ mà thôi, nhưng mà cô vẫn run.
Bảo sao mấy nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình thường ngày đanh đá gớm lắm, khi trên giường lại hoá mèo nhỏ ngay.
Bởi vì cô cũng y như vậy.
“Hi Nhi…” Tôn Triều Quân thâm tình cúi xuống, môi đi dọc từ vành tai, nhẹ nhàng đậu trên cổ dùng lưỡi quét nhẹ. Thấy người dưới thân cứ run bần bật, hắn nén lại cảm giác muốn nhanh chóng ập đến cuốn ai kia theo sóng tình, mà khẽ khàng trấn an. “Nàng sẵn sàng chưa?”.
Hà Hi hơi ngẩn ra, giây phút sau đó liền bị ngọt ngào xâm chiếm. Cô cảm nhận được hắn đã bị giày vò đến khổ sở rồi, thế nhưng vẫn lo cho cảm giác của cô.
Hà Hi quyết tâm, nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, mềm mại gật đầu.
Y phục hai người tuôn ra, rèm trướng sau đó cũng được buông lõng.
Chẳng mấy chốc không khí bên trong phòng nóng rực lên, sự êm ắng ban đêm nhường lại cho những tiếng thở nặng nhọc cùng âm thanh ngâm nga mềm mại.
Một đêm tân hôn, rất dài, rất dài.
***
Tôn Triều Anh cùng Lâm Tường uống hết ly này đến ly khác, đổi từ Vĩnh An vương phủ đến Hạo Nguyệt lầu, rượu không hết bao nhiêu vò, nhưng tâm trí trước sau vẫn luôn tỉnh táo.
Không say được, tình kia không uống, họ làm sao có thể say.
Rượu này so với tình, chỉ có cay nồng và đắng chát.
“Vĩnh An vương.”
“Lâm tướng quân.”
Hai người đồng loạt gọi nhau, sau đó lại vì sự ăn ý mà phá lên cười, rượu tiếp nối rượu, tiếc nuối tiếp nối thê lương.
“Huynh nói xem, ông trời chỉ gửi đến một Hà Hi, xem ra chúng ta không may mắn lắm.”
Tôn Triều Anh cúi đầu, uống xong chén cuối cùng của vò rượu thứ mười, dạ dày nhộn nhạo dù đã đầy ắp thứ chất lỏng cay xè, nhưng trái tim lại trống rỗng đến khó tả.
Hắn đang hối tiếc cái gì, rõ ràng bản thân không thể giành, cũng không muốn giành. Bởi vì không thể tổn thương người thân, cũng không thể lần thứ hai kéo người con gái ấy vào toan tính.
Thế nhưng, cảm xúc dằn vặt này thật đáng ghét, nó khiến hắn căm ghét sự ngu xuẩn ban đầu của mình.
Vì một thanh mai trúc mã không rõ tình cảm, hắn lại nhẫn tâm muốn hại một người con gái khác. Nghĩ đến, bản thân còn thấy xấu hổ, huống gì mong muốn được thứ tha.
Đến bây giờ, hà Hi vẫn an toàn, với hắn có lẽ là một ân huệ rồi.
Lâm Tường khui thêm vò tiếp theo, rót ra hai ly, khoé môi nhếch lên nụ cười châm chọc: “Là Vĩnh An vương xứng đáng.”
Châm chọc Tôn Triều Anh, cũng là châm chọc bản thân mình.
Đúng vậy, Tôn Triều Quân đối với Hà Hi không có mưu tính, chí ích hai người đến với nhau là lưỡng tình tương duyệt. Chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ chiến thắng rồi.
Ái tình, hay mục đích, nếu từ đầu có toan tính, đã không đáng nhận được sự thứ tha.
Hà Hi đối với bọn họ bây giờ không oán không hối, bản thân hắn đã xem đó là một sự tha thứ rồi.
Thích một người, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm. Chỉ biết trong một giây phút trái tim rộn ràng lên lỗi nhịp, đích thị chính là thời điểm cảm xúc bắt đầu.
Đối với Lâm Tường, hôm Hà Hi cầm tay hắn, dịu dàng đưa hắn lọ cao trị thương, hắn đã âm thầm đáp lại bằng cảm xúc loạn nhịp.
Chỉ là hắn bị mâu thuẫn trong hệ thống, mâu thuẫn trong việc giành lấy vận mệnh cho người nhà, mà bản thân khi ấy chỉ được chọn Lâm Uyển Vân.
Thâm tình đến muộn, cũng chỉ bằng không.