Quân địch như thủy triều vọt tới, nay dưới một đạo quân lệnh của Dương Đỉnh Du lại như thủy triều mà rút lui, quân địch nguyên bản giống như đàn kiến trèo lên đầu tường, thay đổi hướng, địch quân ở doanh trại của Dương Đỉnh Du nàng triển khai trận thế, tinh kỳ nghiêm chỉnh, đội ngũ tiên minh tiến hành tấn công. Lưu lại một ít binh lính vĩnh viễn không thể trở về Viêm Sa, đem tính mạng củ mình ném ngoài Hổ Khiếu thành.
Tất Quyền Ngọc một phen lau máu cùng mồ hôi trên mặt, một tay bắt lấy Thiết Thạch Khoan, cười nói: "Lúc này không truy thì còn đợi đến khi nào?"
Thiết Thạch Khoan cười một tiếng, đưa bội kiếm của mình lên, lớn giọng nói: "Thông báo, các bộ tập kết, lập tức truy kích!"
Sau vài cái hô hấp, binh lính trên tường thành nhanh chóng tập hợp dưới thành, các quân tập kết, sau đó đại môn mở lớn, hơn hai mươi vạn quân của Dũng Sĩ quân đoàn cưỡi ngựa đi trước làm gương, giơ cao đoản đao, điên cuồng hét lên, đuổi theo quân địch đang lui lại, mà binh lính của Tứ Phương quân đoàn ở hai bên kết hợp với Dũng Sĩ quân đoàn, hùng hổ đánh tới quân Viêm Sa.
Dương Đỉnh Du chau mày, đội quân Phượng Linh hùng hồ ở phía sau đương nhiên không phải là khối đậu hủ. Nhưng mười vạn quân giáp thủ với đại doanh của nàng là từ nơi nào đến? Căn cứ theo tình báo, Tứ Phương quân đoàn dẫn đến bất quá chỉ có hai mươi vạn người mà thôi, cho dù phân phối toàn bộ lại đây, nhưng vừa mới trả qua công thành chiến, ở phía sau nàng lại có mấy chục vạn đại quân, vậy mười vạn đại quân tấn công doanh trại lại là như thế nào? Chẳng lẽ là tình báo có vấn đề? Hay trận pháp có vấn đề?
Tuy rằng, binh tướng Phượng Linh không đủ dũng mãnh, cho dù là người từng chinh chiến cũng không phải đối thủ của Viêm Sa, nhưng từ trước đến nay Phượng Linh am hiểu dụng binh, nhất là ở trận pháp, nghiên cứu rất sâu, về điểm ấy Viêm Sa không thể nào vượt qua được.
Tiên minh tinh kỳ không ngừng xen kẻ, làm cho Dương Đỉnh Du nhìn không rõ trận pháp này đối phó với đội quân của nàng như thế nào, Dương Đỉnh Du có chút do dự, tuy răng nàng ngạo khí, nhưng dụng binh cũng rất cẩn thận. Bất quá trên chiến trường, thay đổi trong nháy mắt, ba mươi vạn quân nàng lưu lại coi giữ danh trại cũng đang xông tới trận pháp. Mà ba mươi vạn quân lui lại sau khi công thành cũng đang hướng tới trận pháp ấy.
Trận pháp có thể lấy ít thắng nhiều, nhưng khi khoảng cách về lực lượng quá lớn, thì vẫn phải lấy thực lực ra đấu. Địch vung tay, ý tứ vô cùng rõ ràng - tiêu diệt trận này, bắt người trong trận.
Binh lính cầm cờ chạy khắp nơi, làm cho người xem trận hoa cả mắt. Đại quân Dương Đỉnh Du hai mặt giáp công, giống như hai tòa đại sơn đang ép một toàn tháp ở giữa, mà trận pháp đột nhiên giống như khinh khí cầu bị xì hơi, thu nhỏ lại, người cầm cờ xí đều hiện rõ, cả trận pháp làm người ta hoa mắt hiện ra chân thân, cái gì mà mười vạn binh, rõ ràng là một đội chưa tới một vạn người. Mà vạn người này sau khi thu lại cờ xí, lập tức biến đổi trận pháp, như cá trạch thoát khỏi trước hai đại quân của Dương Đỉnh Du sáp nhập lại, một vạn người dùng tốc đọ làm người ta khó có thể tin từ bờ Bá Duyên hà rút lui!
Truy? Đương nhiên! Nhưng Tất Quyền Ngọc cùng Thiết Thạch Khoan dẫn theo chục vạn đại quân đánh tới ở phía sau, đây mới là trận chiến chân chính. Làm sao còn có khả năng đuổi theo một vạn quân nho nhỏ kia? Bị người trêu đùa, Dương Đỉnh Du đứng trên chiến xa, gắt gao nắm chặt quyền, nhịn không được có chút phát run.
Trên bình nguyên, hậu quân của quân Viêm Sa trở thành tiền quân, cùng quân Phượng Linh giáp lá cà.
Âm thanh chém giết chấn động cả trời, lúc này bình nguyên của Hổ Khiếu thành cùng Bá Duyên hà biến thành điện ngục. Quân Viêm Sa lưu lại một đội để dập lửa, sau đó đại đội đã dẫn binh tiến lại đây.
Quân Phượng Linh cùng quân Viêm Sa giống như hai luồng sóng lớn, cùng nhau xung phong liều chết, người trong hai luồn sóng này chỉ cảm thấy thiên địa biến sắc, tiếng 'sát' kêu lên đinh tai nhứt óc, trong mắt, trừ bỏ địch quân khác khôi giáp, thì chính là máu... Máu tươi giống như mưa to, trút xuống mảnh bình nguyên này. Không ai có thể ngừng lại, trừ phi là chết...
Tất Quyền Ngọc cưỡi ngựa, xong vào tiền tuyến hai quân giao chiến, trong lòng mạc danh kỳ diệu, mãnh liệt dâng lên một loại sát ý mênh mông. Loại sát ý làm cho máu trong người nàng sôi trào, một loại lực lượng xa lạ mà cường đại bắt đầu xay quanh trong thân thể của nàng.
Trên màu đỏ của Viêm Phượng thương, máu tươi sớm đã không thể làm cho Tất Quyền Ngọc chú ý, mắt nàng hơi hơi đỏ lên, địch nhân từ khắp nơi liều chết đánh tới chỗ nàng - đây là chiến trường, không phải luyện binh. Nơi này là nơi dùng mạng để đánh đổi, không ai nghĩ sẽ thủ hạ lưu tình. Mỗi người ở đây đều mang theo khát vọng đối với quyền thế cùng tài phú, dùng danh dự và giấc mộng vinh quang đi vào nơi này, nhưng rất nhiều người ở đây đều muốn dùng sinh mệnh của bọn họ đi hiến tế thứ đã làm cho bọn họ nhiệt huyết sôi trào...
Tất Quyền Ngọc huy động trường thương, xẹt qua cổ một tên địch nhân, sau đó đâm vào ngực gã còn lại...
Bên cạnh có người bổ xuống một đao, Tất Quyền Ngọc thay đổi đầu thương, một thương đâm vào mi tâm của người này, rút thương ra, máu liền phun trào...
Trong tai đều là tiếng 'sát', trong mũi tất cả đều là hương vị của máu tươi, thị lực chỉ có thể thấy được một mảnh đỏ sẫm, máu tươi đỏ sẫm, ánh mắt đỏ sẫm...
Chân khí hộ thể trong thân thể tựa hồ càng lúc càng nhanh, một loại kịch liệt từ chiến trường xung phong liều chết dâng trào, tựa hồ phá tan gân mạch, phá tan cảm quan, ở trong gân mạch dấy lên một phen hỏa diễm. Chân khí vận chuyển cành lúc càng nhanh, mà chân khí va chạm nhanh như vậy cũng không làm cho thân thể Tất Quyền Ngọc cảm thấy đau đớn, bởi vì càng nhiều va chạm, chân khí càng vọt lên một cách nhanh chóng...
Mộ Trường Sinh vẫn như cũ, không có rút đao ra, hắn đứng cách Tất Quyền Ngọc một khoảng, người nhắm đến hắn chỉ có một kết quả, đó là chết, nếu không ai đụng tới hắn, thì hắn ở trong sóng người to lớn này, nhìn Tất Quyền Ngọc - trong vài chục vạn người trong trận chiến này nháy mắt biến mất, chỉ còn Tất Quyền Ngọc...
Viêm Phượng thương của Tất Quyền Ngọc không biết từ khi nào mà khi vung lên liền mang theo tiếng vù vù, toàn bộ thân của cây thương tựa hồ đều run run. Mà sự run chuyển này làm cho Viêm Phượng giống như vũ khí của tử thần, không ai có thể ngăn cản nổi...
Mộ Trường Sinh hơi hơi giơ khóe môi, nở nụ cười.
Ba mươi vạn quân phía sau Viêm Sa đã sắp vọt lên, hai quân đối chiến, dùng dũng để thắng, quân Phượng Linh không phải đối thủ của quân Viêm Sa, ưu thế lúc đầu đã dần dần giảm xuống...
Thiết Thạch Khoan nhìn Tất Quyền Ngọc, thấy hắn vẫn hăng say chém giết, vẫn như cũ phán đoán là hình thức trên chiến trường, vội vàng hạ lệnh lui lại...
Mặt Trời đã ngã về tây...
Cả ngày chiến đấu, làm cho mỗi người không còn chút khí lực nào, lúc quân Phượng Linh lui về Hổ Khiếu thành, thì quân đánh lén cũng đã trở về, tổn thất vài người...
Trong đan điền của Tất Quyền Ngọc vẫn còn đang rung chuyển, lúc này, Tất Quyền Ngọc mới ý thức được, nội lực của nàng có biến hóa, cho tất cả mọi người lui xuống, chỉ để lại Mộ Trường Sinh.
"Chúc mừng công tử gia đã đột phá đến tầng thứ sáu..." Mộ Trường Sinh chấp tay cười. Sau đó thân thủ đặt tay phía sau lưng Tất Quyền Ngọc, một cỗ nội lực dịu nhẹ tiến vào thân thể Tất Quyền Ngọc, không bao lâu liền đem khối chân khí đang rung chuyển kia kìm lại.
Tất Quyền Ngọc ngồi xếp bằng, vận nội công, chỉ cảm thấy nội lực bên trong kinh mạch của nàng cực kỳ mãnh liệt mênh mông, mà nội lực trong đan điềm thực giống như một quả bạch cầu, không ngừng xoay tròn, mà mỗi lần hô hấp, bạch cầu này hòa quyện vào nhịp tim, chân khí trong gân cốt mạch lạc không cần nàng vận công, chân khí tự động chảy về kinh mạch...
Tầng thứ sáu.... Quả nhiên là một mảnh trời khác.
Mộ Trường Sinh tự rót cho mình chén trà, nhìn Tất Quyền Ngọc mỉm cười nói: "Ta là vì một chữ tình mà đột phá, người là vì sát phạt mà đột phá, công tử gia cũng biết, thiên đạo của chúng ta vẫn luôn lưu truyền một câu nói, người vì tình mà đột phá, cuối cùng sẽ đi vào vô ngã không người, vô tình không theo thiên đạo, sinh thời, thường sẽ đi theo một hướng khác, vong nhân vong ngã vong tình vong dục, mà người vì sát phạt mà đột phá, cuối cùng phải đi trên con đường chinh phạt người trong thiên hạ, sinh thời, đều sẽ vào triều đình, là thiên mệnh thống nhất thiên hạ, đạp dưới chân là vạn dặm sông núi, công tử gia, ta bắt đầu hiểu được, vì sao sư phụ muốn ta đến bên cạnh người... Bởi vì ngươi là thiên mệnh sở về...."
"Thiên mệnh sở về?" Tất Quyền Ngọc hơi hơi giơ chân mày, nghi hoặc một chút lại lắc đầu cười nói: "Trường Sinh huynh không cần hù dọa ta, thiên hạ ta không cần, cũng không muốn, ta lại càng không muốn bị thiên hạ này làm cho bản thân mệt mỏi, không được tự do, Trường Sinh huynh phải biết rằng, nay quốc gia gặp nạn, ta là đình tôn của Tất gia, lại là đế quốc đại tướng quân, chống lại kẻ thù bên ngoài, bảo vệ đế quốc, đó là ta tự nguyện, nhưng sau khi xong việc ở nơi này, ta liền muốn đem Cảm Hà ra khỏi cung, sau đó mai danh ẩn tích, cùng nàng trải qua cuộc sống an ổn. Cho nên, cái gì mà thiên mệnh, đó không phải là chí hướng của ta, về truyền thuyết kia cung không đáng tin cậy. Trường Sinh huynh không cần phỏng đoán lung tung, chuyện tình bực này, nói ở chỗ ta thì không sao cả, nhưng nếu để người khác nghe được, sẽ phải rơi đầu..."
"Thiên lộ là dạng gì, ai cũng không biết. Có lẽ, sau này, có thể nhìn rõ được con đường của công tử gia. Công tử gia vừa mới đột phá, phải hiểu rõ rằng, khi đã đạt tới tầng thứ sáu, thì trong thiên hạ ít có ai là đối thủ của công tử gia." Mộ Trường Sinh cũng không cùng nàng dây dưa loại chuyện huyền dịu khó giải thích này, liền sửa đề tài, cho nàng hảo hảo luyện công.
Mộ Trường Sinh nói xong, liền đi ra khỏi liều trại của Tất Quyền Ngọc. Tất Quyền Ngọc phân phó chuẩn bị nước ấm, tắm rửa xong, nằm trên giường vận nội công, cảm thấy tầng thứ sáu là một phiến thiên địa hoàn toàn khác...
Dương Đỉnh Du không phải đối thủ của nàng, trong thiên quân vạn mã, nếu nàng muốn bắt giữ nàng ta cũng không phải là không có khả năng! Vậy thì, nàng có cần làm như vậy hay không?
Dùng võ công để đánh bại nàng ta hay dùng binh pháp để làm cho nàng ta thuần phục, sau đó làm cho hai đế quốc khôi phục thời kỳ hòa bình?
Tất Quyền Ngọc nằm ở trên giường, nhẹ nhàng nhắc tới: Hy vọng chinh chiến sớm ngày kết thúc, mỗi người có thể trở về nhà, đoàn viên cùng gia đình ái nhân, hy vọng ngày hòa bình đến nhanh, nàng có thể lui về, gặp mặt nữ nhân trong lòng của nàng...
Mà cùng lúc đó, Thiết Thạch Khoan cũng đang khẩn trương làm công tác thống kê sau trận chiến, bắt đầu viết báo cáo cho hoàng triều.
Phượng Linh, tháng 5 năm 810, Tứ Phương quân đoàn viện trợ Dũng Sĩ quân đoàn, đêm tập kích quân Viêm Sa, đại thắng, tiêu diệt hơn một vạn bảy ngàn quân địch, bắt giữ hơn năm trăm người, nâng cao sĩ khí toàn quân. Hai ngày sau, quân Viêm Sa lại khiêu chiến Hổ Khiếu thành, Tất Quyền Ngọc tướng quân ứng chiến Dương Đỉnh Du thắng được nửa trận. Rồi sau đó, Dương Đỉnh Du cường công Hổ Khiếu thành, Tất Quyền Ngọc tướng quân bày binh bố trận, tập kích quấy phá doanh trại đối phương, kết quả, làm cho đối phương ngừng công thành, sau khi Dương Đỉnh Du rút lui, Tứ Phương quân đoàn cùng Dũng Sĩ quân đoàn hiệp lực phản công, một vạn bốn ngàn binh lính bỏ mình, ba vạn binh lính bị thương, tiêu diệt hơn tám vạn quân địch...
Trận này, Tất Quyền Ngọc tướng quân lập được công lớn, xứng danh đệ nhất công thần. Thiết Thạch Khoan ở tại quân báo thỉnh cầu Hoàng Thượng ban thưởng ngợi khen.
------
Editor: Càng ngày càng ít tương tác, hụt hẫng - ing~~