Editor: Sakura Trang
Lạc Minh Lâm ôm ngang Cẩn Thư lên, một đường ôm ra giới thất.
Bây giờ đã đến gần buổi trưa, ba lễ tiết tiếp theo mất tương đối nhiều thời gian, nhưng cũng không quá dày vò người.
Mặc dù sẽ là như vậy, nhưng mà Cẩn Thư cảm thấy bộ dáng bây giờ của mình có thể chống đỡ không tới hoàng hôn bái đường. Mới vừa rồi tã vải để cho cánh hoa dưới hạ thân khép chặt chung một chỗ, chuông hàn ngọc bọc bên trong cũng bị đề chặt trên cánh hoa. Mặc dù không lo lắng tiếng chuông sẽ vang, nhưng cái vật nhỏ này lại để cho Cẩn Thư giày vò vô cùng. Dây xích bên trong cánh hoa không ngừng ma sát, càng cọ càng nóng, nhưng bên ngoài cánh hoa lại thủy chung có một chút lành lạnh, y vừa suy nghĩ để cho sự mát rượi lan truyền hoàn toàn tắt dục vọng thiêu đốt trong cơ thể, vừa lại không nghĩ cỗ nóng ran này tiếp tục lan tràn, để cho khoái cảm tích lũy tiến một bước thẳng đến cao triều.
Nhưng cho dù loại nào, bây giờ Cẩn Thư cũng không thực hiện được, y chỉ có thể bị treo không trên không dưới như vậy. d*m thủy trong hậu huyệt ngược lại là một mực không ngừng, cách một hồi thì phải chen ra một chút.
Lúc bị Lạc Minh Lâm ôm y liền cảm thấy tã vải dưới người đã bắt đầu ẩm ướt.
Sau đó hành trình tiếp theo của y là… Cưỡi… ngựa… hai giờ.
Phiếm văn là lễ tiết chỉ phượng lễ mới có, nghĩa là tuyên cáo địa vị của thê quân tương lai với người cả thành, cũng biểu diễn khí chất phong độ, dáng vẻ quy củ của thê quân với mọi người. Vì vậy, nếu là bản thân song tính vóc người không tốt hoặc là điều giáo không đủ, quy củ không tốt, lúc phiếm văn chỉ sẽ trở thành trò cười khắp thành mà thôi.
Lúc này Lạc Minh Lâm có một ít tâm tư khoe khoang, hắn muốn cho tất cả mọi người biết người tốt như vậy là thê quân hắn hắn, chỉ có thể bị hắn điều giáo, bị hắn ràng buộc, sau này cũng chỉ có thể ở nhà của hắn vì hắn giúp phu dạy tử.
Những người khác ngay cả cơ hội nghĩ cũng sẽ không có.
Cái bộ dáng này của Cẩn Thư đương nhiên là không thể tự cưỡi ngựa, cho nên y chẳng qua là bị cố định ở trên lưng ngựa mà thôi. Lạc Minh Lâm ôm y lên một con ngựa màu đỏ thẫm, nhỏ hơn so với con ngựa hắn cưỡi, sau đó dùng hai vòng sắt hai bên yên ngựa cố định chân Cẩn Thư Cẩn Thư ở hai bên, hai tay trước người Cẩn Thư cột trong một cái vòng sắt trên lưng ngựa, dùng cho trợ giúp y giữ người thăng bằng.
Lạc Minh Lâm nhảy lên bạch mã thuộc về hắn, sau đó một tay khống chế con ngựa của mình, một tay dắt ngựa của Cẩn Thư chậm rãi bước đi.
Phiếm văn lễ nghi này cần diễu hành, Lạc Minh Lâm cần dắt tiểu thê quân của hắn đi một vòng quanh thành.
Hai người đi ở đằng tước, phía sau đi theo đội ngũ thật dài, không chỗ không biểu hiện tài lực và gia thế của Lạc gia.
Lạc Minh Lâm nhìn Cẩn Thư bên cạnh, mặc dù che hơn nửa gương mặt, nhưng ánh mắt mơ hồ để lộ ra một chút cũng đủ để cho người sinh ra suy nghĩ mơ màng. Lông mày như núi xanh, hai con ngươi ngập nước, hình dung Cẩn Thư thời khắc này không thể thích hợp hơn. Thân thể thon dài ở trên lưng ngựa ưỡn thẳng tắp, đầu hơi giơ lên, biểu diễn ra gia giáo và lễ nghi cực tốt.
Sắp bước ra khỏi Lạc gia, Lạc Minh Lâm bỗng nhiên nghiêm mặt nói với Cẩn Thư:
“Tiểu quân, từ hôm nay trở đi người khắp thành sẽ biết Lạc Cẩn Thư gả cho Lạc Minh Lâm làm thê quân, sau này ngươi cũng không khả năng làm một người độc lập tồn tại.”
“Người khác sẽ không được thấy khuôn mặt của ngươi, từ đầu đến chân ngươi cũng sẽ mang ký hiệu của ta, sau này trên linh hồn ngươi cũng sẽ khắc tên ta.”
“Người khác thấy ngươi chỉ sẽ nghĩ tới đây là thê quân của thiếu chủ Lạc gia, tên ngươi chỉ có ta nhớ, chỉ có ta có thể kêu.”
“Ngươi sợ tương lai như vậy sao?”
Cẩn Thư bởi vì Lạc Minh Lâm nói mà run rẩy, nhưng cũng không phải là bởi vì sợ hãi. Tương lai như vậy sao y lại không biết chứ?
Chỉ có ở bên người Lạc Minh Lâm y mới có thể thẳng thắn bày tỏ dục vọng của mình.
Chỉ có ở bên người Lạc Minh Lâm y mới có thể cảm nhận được sự yên bình.
Lạc Minh Lâm hiểu cũng nắm trong tay tất cả của y, y vui vẻ cũng hưởng thụ quá trình đem mình giao cho y.
Tình cảm cho tới bây giờ không phải là một phương, Lạc Minh Lâm muốn ở trước mặt tất cả mọi người tuyên bố chiếm hữu tuyệt đối với y, y làm sao không nghĩ nói cho tất cả mọi người độc chiếm của y đối với Lạc Minh Lâm.
Phiếm văn, y cũng muốn để cho người cả thành biết Lạc Minh Lâm, người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của Lạc gia, là phu chủ của y, cũng chỉ là phu chủ của y. Y muốn đem phần vinh dự này biểu diễn trước mặt mọi người.
Cẩn Thư kiên định lắc đầu một cái.
Sau đó Lạc Minh Lâm không nói gì nữa, dắt tiểu quân hắn hắn bắt đầu diễu hành của bọn họ, đây là quang minh chánh đại khoe khoang với người cả thành.
Hai bên con đường có rất nhiều dân chúng vây xem, có người hướng về phía mặt Cẩn Thư lộ ra si mê, có người sinh lòng ghen tị đối với Cẩn Thư, cũng có người cảm khái số mạng bất công, thời vận không đủ. Nhưng cho dù những người này nghĩ như thế nào, cũng chỉ có thể tiếp nhận thực tế hai người sắp thành thân. Nhưng mà hầu như mọi người đều đang cảm thán Lạc Minh Lâm thanh niên tài tuấn và dáng người tuyệt đỉnh của Cẩn Thư.
Nhưng thực tế đối với Cẩn Thư mà nói, y bây giờ căn bản không rảnh băn khoăn những thứ này. Tất cả tinh lực của y đều tập trung ở khống chế tư thái, bên trong thân thể đã cứng ngắc vô cùng. Tình dục từng đợt từng đợt cuộn trào, hậu huyệt gần như một mực đang co rúc lại đè ép quả cầu nhỏ, theo từng hô hấp. Lúc này y vô cùng cảm ơn khả năng thấy trước của Lạc Minh Lâm, tã vải được quấn mấy tầng, bây giờ còn không đến nỗi thấm đến bên ngoài y sam, nếu không chờ y đi xuống, trên lưng ngựa tất nhiên là ướt sũng một mảnh… Nhưng y lại quên, tạo thành mọi thứ hiện tại chính là phu chủ ác thú vị của y.
Hai giờ sau, khi bọn họ trở lại nhà chính của Lạc phủ, tã vải của Cẩn Thư đã ướt đẫm, hai cánh hoa phía dưới bị ngâm như nhũn ra, hai chân bị trói buộc hai giờ lúc này có chút chết lặng. Cũng may Lạc Minh Lâm trực tiếp ôm Cẩn Thư xuống.
Nghi lễ thành hôn rất dài này rốt cuộc đến gần hồi cuối, tân khách đã đến, chỉ chờ hai người bái đường thành thân. Bên ngoài của của Lạc phủ cũng vây quanh rất nhiều dân chúng đến xem náo nhiệt, cũng muốn nhìn một lần cảnh phượng phượng khó gặp này. Từ chính đường của Lạc phủ đến cửa phủ cửa phủ trải thảm đỏ, pháo trúc ở Lạc Minh Lâm trở lại liền đùng đùng vang lên. Vang lên qua bao nhiêu nghi thức phức tạp, tiếng pháo lúc này để cho Cẩn Thư thấy chân thật.
Lạc Minh Lâm ôm Cẩn Thư bước vào cửa Lạc phủ, sau đó để Cẩn Thư dưới đất, cởi ra dây đỏ trói buộc hai tay, dùng làm dây dẫn dắt Cẩn Thư đi qua thảm đỏ về phía chính đường.
Một người đứng, một người quỳ, một người đi, một người bò, tất cả mọi thứ cũng đủ biểu hiện địa vị khác biệt giữa hai người, nhưng không có ai dị nghị đối với chuyện này. Cho dù trên tư thái, cũng bất bình đẳng, nhưng không khí giữa hai người xác thật là không cho người khác đặt chân, đối với Lạc Minh Lâm và Cẩn Thư mà nói, dây đỏ nối liền giữa hai người giống như dây đỏ của nguyệt lão vậy, vững vàng bó bọn họ chung một chỗ.
Lạc phụ và Lạc mẫu ngồi ở ghế cao trên chính đường, Lạc Minh Lâm dắt Cẩn Thư đi vào, cũng quỳ xuống bên người Cẩn Thư, theo giọng của người chủ trì hành lễ.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê đối bái!”
Lạc Minh Lâm đứng lên đối mặt với Cẩn Thư, hai tay Cẩn Thư đỡ đất, dùng trán đi đụng chạm mũi giày của, cho thấy thần phục và thuận theo.
Sau đó Lạc Minh Lâm nửa ngồi xổm người xuống, đỡ Cẩn Thư dậy, vén lên mấy lọn tóc trước trán, hôn lên, cho thấy tiếp nạp và sủng ái.
“Lễ thành.”
“Về —— phòng ——”
Sáu nghi thức trong phượng lễ, nghi thức cuối cùng tuy đơn giản, nhưng ý nghĩa trọng đại.
Do phu chủ dắt thê quân trở về hỉ phòng, từ đó về sau, thuộc về phu gia, nếu như không có phu chủ cho phép, liền không thể tùy ý ra khỏi nhà, nếu như không có phu chủ cho phép, liền không thể tuỳ ý gặp người ngoài.
Về phòng, liền ý nghĩa sẽ khoá mình vào trong cái nhà giam.
Về phòng, cũng là tìm cho mình một nói có thể an ổn cả đời.
Tay Lạc Minh Lâm nắm chặc sợi dây đỏ của bọn họ, Cẩn Thư bò theo phu chủ của y về phía hỉ phòng do Lạc Minh Lâm tự tay bố trí, đối với mọi thứ trong quá khứ không chút lưu luyến.
Y chỉ suy nghĩ hỉ phòng của mình sẽ như thế nào, suy nghĩ cuộc sống sau khi thành hôn, tất cả tụ lại trên bóng người cao lớn trước mắt, y sớm đã đem cả đời mình khóa lại bên cạnh Lạc Minh Lâm.