Thi Tề ngây người. Không thay đổi dưới tên của hoàng thượng mà thêm vào dưới tên của Hoài vương sao? Việc này... việc này... ý của hoàng thượng là để cho Vô Ưu công chúa một mình gánh vác vị trí thừa kế của cả hai bên sao?
Trong đại điện, tất cả mọi người đều sợ hãi kinh ngạc. Nếu như không phải hai chân vẫn còn đang đứng nơi đây thì không ít người đều không nhịn được mà muốn thò tay ra day day lỗ tai, xem xem có phải tai mình nghe nhầm rồi không?
Một đám phi tần hậu cung, hoàng tử công chúa trong phút chốc đều như vỡ mộng, mặt mũi trắng bệch như tuyết.
Hoài vương đứng dậy quỳ sụp xuống đất: “Thần đệ sợ hãi.”
Nguyên Vô Ưu hơi nhíu mày nhìn Hoài vương đang quỳ trên đất rồi lại ngước mắt nhìn Khánh Đế, có thể dễ dàng nhìn thấy sự khó hiểu hiện rõ trong đôi mắt nàng, nhưng nàng không hề lên tiếng.
Nàng vừa cao quý vừa ngoan ngoãn trầm tĩnh, Khánh Đế rất hài lòng, khóe môi ông hơi nhếch lên: “Thập vương đệ không cần sợ hãi. Tử tôn của trẫm mặc dù không ít, nhưng Vô Ưu nói rất đúng, người được sinh ra ở Trung Cung cũng chỉ có mình nàng. Nếu như để nàng hoàn toàn trở thành con thừa tự của Thập vương đệ, vậy trẫm cũng khó mà yên lòng được. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách để Vô Ưu chịu khổ một chút rồi.”
“...Thần đệ cảm tạ ân điển của hoàng thượng.” Hoài vương cảm kích tạ ơn.
Các vương công đại thần đứng đờ đẫn ở hai bên điện nghe thấy lời này của hoàng thượng đều lập tức cúi sát đầu xuống ngực, trong lòng mỗi người đều cuồn cuộn sóng ngầm.
Cứ nhìn cái cơ thể bệnh tật ốm yếu đến tận xương cốt kia của Hoài vương thì biết, cho dù hắn có cưới phi nạp thiếp thì cũng chưa chắc sinh được con cái. Thái phi lo lắng suy nghĩ cho Hoài vương, muốn công chúa làm con thừa tự thừa kế cũng là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lí.
Nhưng hoàng thượng... cho dù Đại hoàng tử, Đại công chúa, Nhị hoàng tử đều đã chết rồi, nhưng trong cung vẫn còn có một đoàn Tam công chúa, Tứ công chúa, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử cơ mà. Mặc dù họ đều không phải đích xuất Trung Cung, nhưng chỉ cần hoàng thượng lập hậu thì đương nhiên sẽ không thiếu tử tôn thừa kế đích xuất rồi.
Nước không thể một ngày không có hoàng hậu. Dù rằng vị trí hoàng hậu đã bỏ trống suốt năm năm rồi, nhưng việc lập hậu đã nảy sinh trong đầu của tất cả các đại quan từ lâu, bọn họ chỉ đợi thời cơ chín muồi là sẽ lên tiếng thúc giục ngay thôi.
Hôm nay nghe thấy hoàng thượng nói như vậy, chẳng lẽ người không có ý định lập hậu hay sao? Vì thế người mới nghĩ ra cái phương pháp này để cảnh cáo bọn họ? Nếu không thì bọn họ quả thật không nghĩ ra nổi hoàng thượng làm thế này là có ý gì, chẳng lẽ hoàng thượng lại nhớ mong tình cha con của người với Vô Ưu công chúa hay sao?
Vậy thì chỉ e đó sẽ là vấn đề gây tranh cãi lớn nhất trong thiên hạ bởi trong lòng hoàng thượng hoàn toàn không hề có bốn chữ “phụ tử tình thâm” này!
Vì vậy, hoàng thượng đang tuyên bố từ nay về sau sẽ không lập hậu chăng?
Đừng nói là bọn họ, chỉ e ngay chính bản thân hoàng thượng cũng không thể tin nổi. Buổi tối hôm nay chắc hẳn không ít nương nương không thể nào ngủ được, sau khi nhìn thấy đích xuất tôn quý là công chúa Vô Ưu, những hoàng tử công chúa có âm mưu trù tính cũng phải thao thức rồi.
Nơi cúng lễ là thái miếu. Khánh miếu rất lớn, tường màu son, ngói lưu ly vàng. Khánh miếu do ba đại điện hợp thành, chính điện tọa lạc trên ba bậc thềm ngọc, thềm ngọc được lót bằng đá cẩm thạch trắng có khắc hoa văn.
Bước vào giữa đại điện, đập vào mắt đều là màu sắc hoàng thất chuyên dùng: màn sa màu vàng, cột trụ bằng gỗ lim khảm châu khảm ngọc màu vàng nhạt, dưới đất dùng gạch vàng lót nền.
Trong chính điện có thờ cúng bài vị của các vị hoàng đế trong lịch sử nước Đại Nguyên. Ở nơi này, bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng thật rộng lớn tráng lệ, thể hiện rõ sự tôn quý của hoàng thất.
Văn quan võ tướng và các phi tần đều quỳ dưới thềm. Nơi thấp nhất của ba bậc thềm là tôn thân Nguyên Thị và các công chúa, bậc thềm thứ hai là các hoàng tử và Hoài vương.
Bậc thềm thứ ba chỉ có mình Nguyên Vô Ưu quỳ.
Người bước vào Khánh miếu chỉ có mỗi Khánh Đế.
Nguyên Vô Ưu nhìn Khánh Đế quỳ phục trước bài vị của các hoàng đế nước Đại Nguyên, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng. Suốt năm năm nàng ở Nhân Lãnh Cung nàng cũng không hề nhàn rỗi chút nào.
Từ trước đến nay, nàng không hề lơ là xem nhẹ việc nghiên cứu về vị đối thủ mạnh nhất này. Con người được phân thành đủ loại tầng lớp cao thấp khác nhau, tự cổ chí kim, tự kim chí cổ, từ trước đến nay chưa từng có ngoại lệ nào.
Câu nói “tất cả mọi người đều bình đẳng” chỉ là một câu nói sáo rỗng mà thôi! Kẻ nói ra câu này chính là kẻ ngu xuẩn nhất thế gian.
Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Tác phong hành động của một người, ngoại trừ bị lí trí khống chế ra thì quan trọng nhất vẫn là chịu sự khống chế của tình cảm.
Nàng muốn đánh bại Nguyên Hạo Thiên. Công tâm chính là thượng sách.
Cảm nhận được đủ loại ánh mắt đố kị, hâm mộ, xem xét, suy đoán, cân nhắc đang dán vào trên người mình, Nguyên Vô Ưu buông hàng mi dài cong vút xuống, không ai nhìn thấy sự hờ hững trong mắt nàng.
Từ trước đến nay, nàng không cho phép bản thân đi ghen tị, hâm mộ người khác bao giờ. Khát khao điều gì, muốn có được điều gì, nàng đều dựa vào sự cố gắng của chính mình để đạt được. Dù dùng hết sức lực cố gắng mà không đạt được thì cũng có giá trị hơn là đi ganh ghét ao ước lắm rồi.
Hâm mộ và đố kị chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện của sự bất lực mà thôi!
Sau khi bái tổ ở thái miếu quay về đến hoàng cung.
Ở ngoài Đông Môn, Lễ Bộ, Tông Chính Tự và cả Khâm Thiên Giám từ sớm đã dựng lên đài ngọc điệp để đợi Khánh Đế tắm gội, đổi y phục rồi ngồi xuống ngự bút.
Từ đại điện Kim Loan kéo dài đến Đông Môn, hai bên đường đầy văn võ bách quan quỳ xuống nghênh đón hoàng thượng ngự bút ngọc điệp.
Cả buổi sáng, Hoài vương bận rộn đến mức không kịp uống một ngụm nước. Mặc dù vẫn luôn có người khiêng nên không cần phải tự mình đi bộ, nhưng việc hành đại lễ ba quỳ chín lạy liên tục cũng khiến Hoài vương ăn không tiêu rồi, may mà rốt cục cũng đến bước cuối cùng này.
Nguyên Vô Ưu nhìn Hoài vương đang quỳ bên cạnh mình, sắc mặt hắn trắng bệch đến tái xanh dưới ánh nắng. Nàng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Lý Tử đang đứng sau lưng Hoài vương, ra hiệu hắn nhớ để ý chăm sóc.
Đợi mãi cũng đến lúc Khánh Đế thay một bộ trường bào mới xuất hiện trên đại điện. Ông ta đón lấy cuốn ngọc điệp mà Tông Chính Tự nâng lên, cầm bút viết thêm sáu chữ “Đích trưởng nữ Nguyên Vô Ưu” dưới tên Hoài vương. Viết xong, vừa hay ánh nắng mặt trời trên cao cũng đã gần đến chính ngọ.
Nhạc đã tấu lên, tất cả mọi người đều thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Dường như suy nghĩ cho sắc mặt của Hoài vương trở nên quá ghê người, Khánh Đế đồng ý cho Hoài vương về phủ trước, không cần tham gia hoạt động buổi chiều trong cung, nhưng ông ta lại giữ Nguyên Vô Ưu lại.
Cơm chiều cũng coi như là gia yến, người tham gia cũng chỉ có Khánh Đế, các phi tần cùng hoàng tử công chúa trong cung.
Đồ ăn trong cung rất tinh tế, đẹp đẽ lại còn phong phú khiến cho người ta muốn ăn ngay lập tức, nhưng người muốn ăn cũng chỉ có Nguyên Vô Ưu mà thôi. Ngoại trừ nàng, tất cả mọi người không ai thấy thèm ăn với cả bàn đầy thức ăn ngon lành này.
Bởi vì là gia yến nên mọi người đều mặc thường phục.
Nguyên Vô Ưu ngồi bên cạnh Khánh Đế, rất chăm chú ăn uống. Mỗi một món ăn, nàng đều cẩn thận thưởng thức, mùi vị quả thực không tồi.
Nguyên Vô Ưu đã cởi bỏ bộ đồ long trọng rực rỡ kia để thay một bộ đồ gấm đơn giản nhưng vẫn cao quý lạnh lùng như cũ. Nhìn thấy nàng ngồi bên kia đang rất tập trung ăn từng món một, tất cả mọi người đều kinh diễm đến sửng sốt.
Ánh mắt của tất cả mọi người như có như không liếc về phía hoàng thượng đang ngồi ở ghế chủ vị.
Khánh Đế nhìn Nguyên Vô Ưu, ánh mắt có chút thâm sâu khó dò, trong lòng lại dấy lên một cảm giác khó nói nên lời. Sự tôn quý kiêu ngạo, trầm tĩnh phóng khoáng của Vô Ưu đều xuất phát từ ông ta. Ông ta mới là người chi phối tất cả. Vì vậy, cho dù không thể quay về thời niên thiếu trong quá khứ, thì từ trên người Vô Ưu, ông ta cũng nhìn thấy được bản thân mình trước đây, chỉ là đổi một thân phận khác, ông ta đã trở thành người thống trị rồi.
Giờ phút này, ông ta cảm thấy đứa con gái này đã thực hiện ước mơ của mình, khiến ông ta bất giác muốn thân thiết với nàng.
“Nhị hoàng tỉ, tỉ rất đói bụng sao?” Tam công chúa Nguyên Tích Trân quan tâm hỏi thăm.
Nguyên Vô Ưu nhận lấy chiếc khăn Ngọc Thúy đưa qua, nhẹ nhàng lau khóe môi. Dường như lúc này mới phát hiện ra, mọi người đều không ăn uống bao nhiêu, chỉ có mình nàng ăn rất nhiều thì ánh mắt nàng hơi ngẩn ra: “Cả một buổi sáng đều không ăn gì, mọi người đều không đói sao?”