Cố Lăng đột nhiên nở nụ cười: “Thanh Vân huynh, mời!”
Liêu Thanh Vân cười cười, bước nhanh ra ngoài, Cố Lăng lúc này mới chắp tay với Liêu đại nhân: “Thanh Vân huynh đối xử chân tình, tình cảm này Cố Lăng cả đời cũng không quên. Liêu đại nhân yên tâm, trong bất kì hoàn cảnh nào, Cố Lăng cũng sẽ không liên lụy đến Thanh Vân huynh và Liêu gia.”
Liêu đại nhân bị lời nói thẳng thắn này của Cố Lăng làm cho mặt mũi đỏ lựng: “Công tử khách sáo rồi, là lão phu hẹp hòi ích kỉ, vẫn mong Cố công tử tha thứ cho.” Thôi đi, nhi tử cũng đã làm đến mức này, ông còn lời gì để nói nữa đây?
Nếu như lúc đầu không phải Cố lão hầu gia cứu mạng ông, bây giờ cũng không có Liêu gia, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh cũng không được. Nếu như Liêu gia thật sự bị liên lụy thì ông cũng không còn gì để nói, cứ coi như là trả món nợ ân tình ngày xưa của lão hầu gia đi.
…
Trời vừa tờ mờ sáng, cả hoàng cung hoa lệ trang trọng còn bị sương mù bao phủ. Một chuỗi tiếng chuông vàng, trầm thấp giòn giã vang lên từ phía đại điện xa xăm, tiếng chuông như có thể xuyên qua lớp sương mù, khiến tinh thần người khác chấn động.
Trên Kim Loan điện, hàng ngàn tiếng hô vạn tuế, tiếng này chưa dứt thì tiếng khác đã vang lên, đinh tai nhức óc.
Sau khi các triều thần hành lễ với hoàng thượng, tự động đứng sang hai bên thành hàng, sắc mặt ai cũng nghiêm túc, trang trọng cung kính.
“Buổi chầu sớm bắt đầu…” Thi Tề cất cao giọng tuyên bố.
Ngay tại lúc này, thái giám thông truyền ngoài điện cúi người chạy xuyên qua các triều thần, hướng về bảo tọa của hoàng thượng, lập tức đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở dưới.
Chỉ thấy vị thái giám đó lại gần nói nhỏ vào tai Thi công công, sau đó liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Thi Tề nghe xong, sắc mặt khẽ thay đổi, vội vàng bước lên nhỏ giọng bẩm báo vào tai của Khánh Đế: “Hoàng thượng, Cố Lăng cầu kiến bên ngoài điện.”
Đôi mắt Khánh Đế sâu thêm vài phần, bờ môi mỏng lạnh lùng mím lại thành một đường thẳng, tựa hồ là nhìn không ra là đang vui hay giận dữ.
Từ phía Thi Tề nhìn qua, ông chỉ thấy đôi mắt của chủ tử trở nên sâu hơn, dần dần biến thành màu đen, cuối cùng đến tới vô tận. Giống như một cái hố đen có thể thâu tóm hết thảy, khiến người khác ngừng hô hấp lại, thời gian lâu, ngực cũng vì hít thở không thông mà bắt đầu trở nên đau nhói, khó chịu.
Sự im lặng của Khánh Đế càng dài, luồng áp lực âm trầm lạnh lẽo trên người ông ta lại càng khuếch tán rộng ra.
Luồng khí này vừa tỏa ra, bầu không khí vốn trang trọng trong đại điện cũng bắt đầu thay đổi. Người bắt đầu thấy lạnh, có không ít người trong đại điện hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn, lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cúi đầu thật thấp lén lút hít thở, đồng thời tim cũng bắt đầu nhảy dựng lên.
Thi Tề không dám ngẩng đầu nhìn cảm xúc của chủ tử nữa, đầu cúi xuống trước ngực, trái tim cũng vì chờ đợi mà dần dần nhảy lên tới cổ họng. Thái giám truyền tin chạy lên bẩm báo sau lưng ông cũng hoảng sợ đến độ hai chân không ngừng run rẩy, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.
Khánh Đế từ từ ngẩng đầu, cánh môi mỏng lạnh lùng khẽ mở: “Truyền!”
Lòng Thi Tề khẽ run, chữ “truyền” này của chử tử thực ra là một chữ “giết”!
Chỉ là người bị giết là ai, bây giờ vẫn chưa biết được. Ông mở miệng hai lần cũng không nói được lời nào, mãi cho đến lần thứ ba mới cất cao giọng nói: “Truyền Cố Lăng vào điện tấn kiến!”
Lời này của Thi Tề vừa nói ra, tim của triều thần trong cả điện đều mạnh mẽ run lên một cái!
“Tiểu thần đã không phụ sự kì vọng của hoàng thượng, đã điều tra ra vụ án Nguyệt Thanh Cung bị cháy rồi.” Cố Lăng dâng cao bản tấu chương, cao giọng nói.
Lòng Thi Tề run lên. Hắn liếc mắt nhìn tiểu thái giám đứng bên cạnh, lấy ánh mắt để ra hiệu. Tiểu thái giám vội vàng chạy xuống nhận lấy cuốn tấu chương từ trong tay Cố Lăng rồi đưa đến tay hắn.
Cầm cuốn tấu chương mỏng dính trên tay nhưng Thi Tề lại cảm thấy nó nặng tựa ngàn cân.
Khánh Đế liếc nhìn cuốn tấu chương trên tay Thi Tề, ánh mắt hơi dao động nhưng vẫn nhận lấy. Hắn từ tốn mở ra, sắc mặt càng ngày càng u ám tàn bạo.
“Rầm.” Khánh Đế gấp mạnh cuốn tấu chương lại, ngón tay vì dùng nhiều sức cầm tấu chương trở nên trắng bệch, sắc mặt hung ác âm u vô cùng.
Trong nội điện lặng ngắt như tờ, ngay cả hơi thở cũng phải kìm nén lại.
Thật lâu sau...
Khuôn mặt Khánh Đế không chút biểu cảm nhìn Cố Lăng vẫn đang quỳ trên điện, giọng nói ông khiến người ta không nghe ra mừng hay giận: “Nếu Cố khanh đã dám sáng sớm đến đây gặp trẫm thì chắc hẳn Cố khanh đã có chứng cứ trong tay rồi chứ?”
“Khởi bẩm hoàng thượng, chứng cứ của tiểu thần còn cần hoàng thượng ân chuẩn mới có thể lấy được.”
Sắc mặt Khánh Đế lạnh lùng: “Nói ra xem.”
Cố Lăng ngẩng đầu, nói một cách rất kiên định: “Tiểu thần xin hoàng thượng ân chuẩn cho tiểu thần và ba vị đại nhân giờ phút này đến Lưu Thanh Cung để khám xét điều tra, chứng cứ tự khắc sẽ xuất hiện.”
Lời này của Cố Lăng vừa nói ra, tiếng hít thở xung quanh vang lên không ngừng. Giây phút này, tất cả mọi người đều tình nguyện tai mình bị điếc đi cho rồi, ai ai cũng có cảm giác nghẹt thở, hận không thể chui thẳng xuống hang để trốn.
Ánh mắt Khánh Đế hơi dao động: “Ngươi có biết Lưu Thanh Cung là tẩm cung của Nhị hoàng tử không?”
Ánh mắt Cố Lăng rất thẳng thắn: “Tiểu thần biết.”
“Thế nếu như người không thể tìm ra chứng cứ thì sao?” Khuôn mặt Khánh Đế lạnh nhạt vô cảm hỏi.
“Tiểu thần... nguyện lấy tính mệnh ra để đảm bảo.”
Khánh Đế trầm mặc nhìn Cố Lăng không lên tiếng, tất cả triều thần ngay giờ phút này đều câm như hến, ai cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Nếu như có thể, bọn họ thậm chí còn tình nguyện ngưng thở.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Khánh Đế ngẩng đầu nhìn ba vị đại nhân phối hợp điều tra đang quỳ sau lưng Cố Lăng hận không thể chui đầu xuống đất: “Ba vị ái khanh cảm thấy thế nào?”
Triệu thống lĩnh và Từ đại nhân liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Từ đại nhân đang nơm nớp lo sợ trả lời: “Thần... thần cho rằng Cố Lăng… Cố công tử đưa ra ý kiến như vậy quả thật có chỗ không thỏa đáng.”
“Vi thần đồng ý với ý kiến của Từ đại nhân.” Triệu Nhân Minh lập tức tiếp lời.
Khánh Đế nhìn Liêu đại nhân, nãy giờ vẫn chưa lên tiếng: “Liêu ái khanh thì sao?”
Cả người Liêu đại nhân run rẩy một lúc rồi mới nhắm mắt, âm thầm cắn răng nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần cho rằng Cố công tử làm vậy mặc dù có chút không thỏa đáng nhưng không phải là không thể thực hiện được. Cố công tử tuân thánh chỉ của hoàng thượng điều tra vụ án Nguyệt Thanh Cung bị cháy, đương nhiên muốn điều tra rõ ràng tất cả các mối hiềm nghi. Nếu công tử đã nói rằng chứng cứ ở Lưu Thanh Cung, thần cho rằng chỉ cần để cho Cố công tử điều tra đến cùng, chân tướng nhất định sẽ bại lộ. Đợi đến lúc Cố công tử không thể tra ra được chứng cứ, hoàng thượng trị Cố công tử tội bất kính cũng không muộn.”
Lại thêm một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Khánh Đế mới lạnh lùng hờ hững lên tiếng: “Thi Tề.”
“Có nô tài.”
“Ngươi đi cùng ba vị đại nhân theo Cố công tử đến Lưu Thanh Cung một chuyến.”
Trong lòng Thi Tề run lên nhưng vẫn cung kính nói: “Nô tài tuân chỉ.”
...
“Choang“. Ngọc phi hoảng hốt, tách trà trong tay đã rơi xuống mặt đất. Nhìn nước trà hắt đầy trên mặt đất, rõ ràng là nước trà mà lại nhìn giống như vết máu vậy.
“Nương nương, không hay rồi, nương nương, không hay rồi...” Cát Tường hoang mang cuống quýt chạy vào. Ông nhìn Ngọc phi đang ngồi ở đó không nói lời nào mà chỉ nhìn chăm chăm vào nước trà bị đổ trên đất, vội vàng chạy đến quỳ sụp xuống bên chân bà ta, nghẹn ngào nói: “Nương nương, không hay rồi... Thi công công đang dẫn Cố Lăng và ba vị đại nhân đi về phía Lưu Thanh Cung.”
Cả người Ngọc phi mềm nhũn, liên tục lùi về phía sau. Cát Tường sợ hãi tiến lên phía trước đỡ bà ta, giọng nghẹn ngào nói: “Nương nương... nương nương...”
Cả người Ngọc phi lạnh buốt, hai răng đánh vào nhau nghe “lập cập”, mặt cắt không còn một hạt máu. Mãi một lúc lâu sau, bà ta mới từ từ mở miệng: “Cát Tường, chải đầu cho bản cung.” Con người ta có giỏi hơn đi chăng nữa thì cũng không thể thắng được vận mệnh. Lưu Thị đã như vậy, bà ta cũng như vậy.