Theo như những gì bà biết thì trên lầu chỉ có một khách thuê trọ mới chuyển đến một tháng trước, những người khác đều là khách quen sống mấy năm rồi, bà không cần suy nghĩ cũng biết hai người phụ nữ giàu có không nên đụng chạm đến này chắc chắn đến tìm người mới thuê nhà kia. Một người phụ nữ mang hai đứa con, không biết rốt cuộc là chuyện gì đây? Đi qua hành lang hỗn loạn và chật hẹp, đến trước một cánh cửa màu xám tro ở lầu ba, Kim Viên mới bỏ tay cô ra, không thèm gõ cửa mà trực tiếp dùng chân đạp cửa. Lam Vân xoa xoa cổ tay bị Kim Viên nắm chặt đến đau đớn: “Viên Tử, vì sao cậu...” Lời nói của cô dừng lại2lúc cánh cửa mở ra, ánh mắt cô hờ hững nhìn người phụ nữ đang bế một đứa trẻ trong ngực. Người phụ nữ này cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra, đó là Vương Oanh, và cả đứa con trai mà Trần Bạch tha thiết mong mỏi trong lòng cô ta nữa.
Nhìn thấy Kim Viên và Lam Vân, Vương Oanh hoảng hốt, theo bản năng muốn đóng cửa lại nhưng lại bị Kim Viên dùng sức đẩy ra. Cửa đập vào tường vang lên tiếng rầm rất lớn. Một cô bé để chân trần chạy từ trong phòng ra, sợ hãi nhìn Kim Liên. “Các... các cô muốn làm gì? Mời... mời các cô đi ra.” Vương Oanh vô thức ôm chặt đứa bé trong lòng, giơ ngón tay chỉ ra ngoài, phô trương thanh9thể nói.
Kim Viên cười lạnh: “Sao, lại muốn báo cảnh sát phải không? Báo đi. Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có chuyển đến đâu thì bà đây cũng có thể tìm ra cô. Tôi gặp cô một lần liền đạp một lần.” “Cô...”Vương Oanh tức giận đến run bần bật. Chuyện của ả ta và Trần Bạch liên quan gì đến người phụ nữ này cơ chứ? Vì sao cô ta lại không tha cho ả? Cứ dăm ba bữa lại tìm đến nhà gây chuyện với ả ta?
“Tôi làm sao? Nếu cô dám chạy trốn, trừ phi cô có khả năng đưa hai đứa con hoang của cô trốn ra nước ngoài, bằng không, Trung Quốc lớn như vậy, cho dù cô có chạy vào trong núi sâu, cứ cách ba tháng năm tháng lại6huy động hết nhân lực thì bà đây cũng phải mọi bằng được cô ra, cứ nửa năm một lần, bà đây sẽ bay qua chà đạp cô rửa hận.”
Vương Oanh sợ ngây người, theo bản năng ôm chặt lấy đứa trẻ trong tay, đứa bé khó chịu òa khóc nức nở. “Người xấu, đồ nhiều chuyện, không cho bà mắng mẹ tôi.” Đứa trẻ bảy, tám tuổi thét lên rất chói tai.
Khuôn mặt tức giận của Kim Viến trở nên mất tự nhiên khi đứa bé trong lòng Vương Oanh òa khóc. Sao cô cứ có cảm giác như mình đang bắt nạt cô nhi quả phụ vậy?
Nhưng nghe thấy tiếng mắng chửi the thé của cô bé kia, cô đột nhiên cảm thấy mình đã mềm lòng. Chết tiệt! Cô nên triệt để giải quyết ả tiện0nhân Vương Oanh và hai đứa tiện chủng này trước khi Lam Vân xuất viện mới phải. Lam Vân nhìn đứa trẻ khóc trong lòng ả ta, cô mỉm cười, giơ tay ra đùa với nó. Vương Oanh kinh hãi rụt lại khiến tay cô rơi vào khoảng không.
Đột nhiên, Vương Oanh “bộp” một tiếng quỳ xuống dưới chân Lam Vân, khổ sở cầu xin: “Bà Trần, không, cô Lam, tôi biết tôi và Trần Bạch có lỗi với cô, nhưng chúng tôi thật lòng yêu thương nhau, bây giờ Trần Bạch cũng chết rồi, cầu xin cô tha cho mẹ con tôi đi, kiếp sau tôi xin làm trâu làm ngựa trả hết những gì tôi nợ cô.”
Kim Viên tức giận vô cùng, sự giáo dục và phong độ bồi dưỡng suốt nửa đời lại bùng nổ đi7lần nữa: “Thế gian này còn có con tiện nhân nào ghê tởm như mày sao? Thật lòng yêu thương? Mày và chồng người khác thật lòng yêu thương nhau?”
Nếu ả ta và Trần Bạch thật lòng yêu thương nhau thì khi Trần Bạch chết rồi, ả ta sao còn chưa đi chết đi? Nếu ả ta thật sự đưa hai đứa nghiệt chủng này đi thì cũng thôi đi, nhưng khốn kiếp thật, cái đồ tiện nhân này lại đi xúi giục bố mẹ Trần Bạch, khiến những người lòng lang dạ sói như bố mẹ Trần Bạch chỉ biết đến cháu trai cháu gái, náo loạn một trận ầm ĩ khiến dư luận xôn xao. Mặc dù cô đã nghĩ cách để ém nhẹm chuyện này đi nhưng cuối cùng vẫn bị bại lộ, không thể giấu nổi Lam Vần nữa.
Bố mẹ Trần Bạch còn có mặt mũi đi đòi Lam Vân phân tài sản thuộc về Trần Bạch ư?
Hừ, mọi thứ của Trần Bạch đều nhờ Lam gia cho, tiền tài quyển thể đều là của Lam gia, chẳng hề dính dáng đến một cốc nào của Trần Bạch cả. Cho dù đứa con Vương Oanh sinh ra là con của Trần Bạch thì đã sao chứ?
Liên quan gì đến Lam Vân? Lam Vân không truy cứu, ả ta nên cảm tạ trời đất mới đúng. “Không cho bà mắng mẹ tôi.” Cô gái nhỏ nhe nanh múa vuốt hận không thể nhảy bổ lên cắn Kim Viện hai phát. “Tiểu Nghệ, con về phòng đi, mẹ... mẹ có thể xử lý được.” Vương Oanh nghẹn ngào nói. “Mẹ, hai bà đồng này hay đến bắt nạt chúng ta, hay là, chúng ta về nhà ông nội bà nội ở đi, ông bà nội đã nói sẽ bảo vệ con và em trai.”
“Vương Oanh, miệng mày khóc xin Lam Vân tha thứ nhưng khốn kiếp, mày ức hiếp người quá đáng rồi đấy, mày thật sự nghĩ bọn tao không có cách gì để xử lý mày phải không?” Kim Viên thầm nghiến răng nghiến lợi. Vốn là với lễ giáo của cô, cô chắc chắn sẽ không thể làm những hành động như con mụ đanh đá chửi đổng ngoài đường như thế này, nhưng đối phó với loại người vô sỉ đến cực điểm trước mặt, cô chỉ hận mình không thể đanh đá đến triệt để, cô nên nhảy bố lên xé nát cái mỏ của á mới đúng.
Lam Vân buông mắt để không ai có thể nhìn thấy đôi mắt hung ác và lạnh lẽo mà cô che giấu. Cô tự cho mình là thông minh nhưng lại bại trong cái lưới mà người phụ nữ trước mắt và Trần Bạch bắt tay giăng ra. Sự áp bức và nhục nhã mà người phụ nữ này và Trần Bạch mang đến cho cô, cho dù có dùng máu của Trần Bạch cũng không thể gột rửa hết được.
Người phụ nữ này, vẫn còn tồn tại! Cô tưởng rằng khiến ả ta rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, phải vật lộn vì cuộc sống là đã dạy dỗ ả ta một bài học rồi!
Nhưng ả ta lại nói với cô rằng, ả ta và Trần Bạch vì thật lòng yêu thương nhau ư? Hơn nữa, thật là ức hiếp người quá đáng rồi, thiên đường có lối ả ta không đi, địa ngục không cửa ả ta lại cứ thích đâm đầu vào. Ông nội bà nội? Cũng khó trách Vương Oanh cố sống cổ chết muốn sinh cho Trần Bạch một đứa con trai, thì ra nguyên nhân là ở đây. Nói như vậy, mấy năm nay, ngay cả bố mẹ Trần Bạch cũng biết rõ mười mươi việc làm của Trần Bạch rồi?
Chẳng trách, bất kể cô có đối xử tốt với bọn họ ra sao thì hai người cũng chưa bao giờ dễ chịu với cô một lần. Cho dù cô liều chết sinh hạ con gái, thì trong lòng hai người già ấy đều chỉ có cháu trai, trọng nam khinh nữ đến mức bệnh hoạn. Cho dù Kỳ Kỳ của cô có họ Trần thì hai người họ cũng xem là con nhà người khác chứ không phải con nhà mình, mà hai đứa tạp chủng Vương Oanh sinh mặc dù không phải họ Trần nhưng cũng được xem là hương hỏa Trần gia... Những người này đều không thể tha thứ được!