Nói đến đây, ánh mắt của nàng như hai mũi tên gắt gao chăm chú nhìn người đang im lặng không nói gì ở bên cạnh, nàng gằn từng câu từng chữ: “Hạng Lăng Hoành, chuyện đến hôm nay, có nói những câu như ngươi không thương ta nhưng lại muốn trêu chọc ta thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hắc Đào Hoa ta hành tẩu trong trời đất, dám làm thì dám nhận. Ta chấp nhận mình ngã trong tay ngươi! Ta làm như vậy không phải vì chứng minh gì với ngươi, ta chỉ muốn chứng minh với bản thân mình, Hắc Đào Hoa ta yêu được thua được, chứ không nhu nhược như người, không dám đối mặt bản thân cũng không dám đối mặt với người yêu người. Sự thoải mái và mạnh2mẽ mà ngươi thể hiện ra bên ngoài chẳng qua chỉ là cái cớ để ngươi che giấu sợ hãi và nhút nhát của mình mà thôi.”
Tuy biết rõ Hắc Đào Hoa cô nương chỉ đang nói về bản thân mình, chuyện nàng kể, người nàng nhắc cũng là Không Vô Hồn đã trêu chọc nàng, nhưng Nguyên Vô Ưu vẫn không ổn chút nào, nàng cảm thấy khắp người mình đều trúng đầy tên. Trong chuyện đối mặt với tình cảm của A Tuyệt, nàng hoàn toàn chính là Không Vô Hồn thứ hai, kẻ hèn nhát!
Sở Tuyệt có chút khâm phục nội tâm mạnh mẽ của vị cô nương này rồi. Lãng tử vui đùa nhân gian như Không Vô Hồn nên gặp phải cô nương quả quyết như vậy. Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao5người lạnh lùng như Vô Ưu không chỉ không truy cứu tội của cô nương này, trái lại còn muốn ra tay giúp nàng một phen.
“Cô không giết người, nhưng cô tức giận là thật. Nếu ngươi đã vì một người đàn ông mà có thể không cần mạng, còn dám ngang nhiên ngỗ nghịch với hoàng đế là cô đây, vậy cô sẽ ban cho ngươi mười tám người đàn ông. Cô tin rằng, một ngày nào đó, người sẽ lại yêu một trong số họ, đến lúc ấy những người còn lại tự nhiên sẽ khôi phục tự do. Thế nhưng... chỉ cần một ngày người chưa yêu người khác, thì bọn họ một ngày không được tự do, mỗi ngày phải
bên người suốTÂMười hai canh giờ.”
“Cái gì?” Không Vô Hồn khiếp sợ đến mức không khống6chế được giọng nói.
Mà Hắc Đào Hoa vốn luôn cho rằng bản thân nhất định sẽ chết lại hoàn toàn ngẩn ra như bị sét đánh.
Sở Tuyệt cũng vô cùng khiếp sợ mà nhìn về phía Nguyên Vô Ưu. Hắn cho rằng nàng bảo ban thưởng mười tám người đàn ông chỉ là lời nói đùa mà thôi, không ngờ nàng lại tính làm thật, liệu chuyện này... có quá kinh hãi thế tục rồi không? Nếu truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng cái nhìn của người đời với nàng.
Nguyên Vô Ưu không để ý đến mấy người đang khiếp sợ khác thường, nàng rất sung sướng cong lên khóe môi, để khắp người nàng bị trúng vô số mũi tên còn muốn toàn thân trở ra à? Mơ đẹp thật! “Hoang đường, hoang đường...” Sau khi phục hồi5tinh thần, Không Vô Hồn liên tục lên tiếng bày tỏ thái độ.
Hắc Đào Hoa vốn cũng muốn nói quả thật quá mức hoang đường, nhưng nghe Không Vô Hồn nói trước, nàng đột nhiên tức giận. Nàng yêu hơn là thật, vì hắn mà không cần mạng sống cũng là thật, nhưng dựa vào đâu mà hắn không chịu yêu nàng, lại còn muốn nhận xét bừa bãi về chuyện của nàng? Nếu lần này nàng bị ban cái chết thì không nói gì, nhưng đã thoát chết lẽ nào còn phải vội vã cầu xin được chết à? Nàng đầu có ngốc đến thế!
Mà cho dù là hoang đường cũng không đến lượt Hạng Lăng Hoành hắn nói. Dựa vào đâu mà chỉ mỗi Hạng Lăng Hoành có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, nô đùa nhân gian?3Hơn nữa, Hắc Đào Hoa nàng từ nhỏ đến lớn có chuyện gì mà chưa từng gặp chứ? Chẳng phải chỉ là thị nữ bên người đổi thành đàn ông thôi sao, Hắc Đào Hoa nàng ngay cả mạng cũng dám không cần, chả nhẽ còn sợ mấy người đàn ông này à?
Nghĩ đến đây, Hắc Đào Hoa dứt khoát hạ quyết tâm, cắn răng tạ ân: “Đào Hoa cảm tạ ân huệ của bệ hạ.”
“Ngươi điên rồi à?” Không Vô Hồn không dám tin tưởng mà nhìn tiểu nha đầu vừa khẳng khái trả lời kia.
“Ngươi mới điền đấy. Kẻ hèn nhát này, người thế mà lại thả ra tin tức giả để ta hiểu lầm là người thành thân với bệ hạ, còn... còn chạy đến cướp hồn của bệ hạ, suýt chút nữa mất luôn cái mạng nhỏ này. Bây giờ nếu đã là hiểu lầm, thì cứ xem như ta chưa từng đến đây.” Tất nhiên nàng sẽ ghi nhớ ân tình của bệ hạ, có lẽ chính vì biết bệ hạ không phải người bình thường, nàng mới dám không hề suy nghĩ mà lấy mạng ra đánh cược như thế này. Ít nhất có một điều nàng dám khẳng định, bệ hạ sẽ không vì nàng phạm tội mà giận chó đánh mèo với người trong gia tộc và thuộc hạ của nàng.
“Ngươi đúng là không nói lý lẽ.” Hắn cố ý thả tin tức giả hồi nào chứ? Ai mà chẳng biết chuyện nữ để kết hôn là bí mật không thể nói ra, làm sao hắn biết được nha đầu này sẽ hiểu lầm là hắn gả, xí, hắn mà lại cưới Nguyên Vô Ưu lòng dạ nham hiểm kia? Hắn càng không biết nàng điên lên lại dám cướp hôn của hoàng đế:
Hơn nữa... người con gái này nói vậy là có ý gì? Một giây trước, nàng còn thể sống thể chết rằng có thể chịu chết vì hắn mà không hối hận, giây tiếp theo nàng lại trở mặt vô tình tiếp nhận nhiều người đàn ông như vậy? Cứ xem như nàng chưa từng đến đây? Điên rồi, nàng quả thật là người đàn bà điên mà.
Khi thấy không Vô Hồn không chỉ biến sắc, hơn nữa hai người họ còn cãi vã không ngừng như đang chọi gà, Sở Tuyệt vốn còn bởi vì khiếp sợ nên có chút lo lắng cho hai người, nhất thời than thở một tiếng.
Hóa ra vị cô nương này cũng là người có gan to bằng trời. Cũng phải, trên đời này, người phụ nữ dám cướp hôn của hoàng đế ngoài nàng ra thì cũng không tìm được người thứ hai nữa. Sau khi giải quyết chuyện của hai người rắc rối này, thuận tiện chặn ngang một chân chứng tỏ sự tồn tại của một hoàng đế, Nguyên Vô Ưu tỏ vẻ giờ đây nàng có thể dẫn chồng mình thong thả trở về Kinh thành rồi. Đàn ông đã lớn tuổi rồi mà còn chối cãi làm gì nữa? Nếu không phải thực sự có một chút thích người ta, nàng mới không tin Không Vô Hồn sẽ rảnh rỗi đến nỗi trêu chọc đương gia của Hắc gia, một gia tộc chuyên làm đạo tặc đã hơn hai trăm năm. Bây giờ báo ứng đến rồi đó, bị cô nương này quấn lấy, chắc hẳn cuộc sống của Không Vô Hồn nhất định càng đặc sắc hơn nhiều, thật là... đáng đời lắm mà!
Trang viên dưới màn đêm đặc biệt tĩnh lặng cùng bình thản, ánh trăng mông lung cùng với đèn lồng treo cao trên mái hiên lầu gác ở các nơi làm nổi bật lẫn nhau, tạo nên một vẻ đẹp khác biệt.
Gió lạnh chầm chậm thổi trên mặt hồ, đánh tan một chút hanh khô của ngày hè. Giờ phút này, ánh trăng vừa cao đến ngọn cây, đôi vợ chồng qua hai ngày nữa sẽ lên đường về Kinh đang ngắm cảnh thưởng trăng trong định nghỉ chân gần bờ hồ. Người đàn ông biếng nhác nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên tháp mỹ nhân mang phong thái tiêu sái tự nhiên, thân hình cao lớn khỏe mạnh bởi vì chỉ mặc một tấm áo trắng rộng thùng thình mà lan tỏa sức quyến rũ đặc biệt, mái tóc trắng tùy ý tung xõa trên tháp tô điểm cho gương mặt anh tuấn dịu dàng của hắn, có thể nói là phong tình vạn chủng cực kỳ gợi cảm.
Tình cảm dịu dàng chỉ dành riêng cho người con gái mình yêu của đàn ông xưa nay kiệm lời lạnh lùng càng vô cùng chói mắt.
Nằm trong khuỷu tay của hắn, một bàn tay của Nguyên Vô Ưu bị hắn coi là đồ chơi mà ngắm nghía vuốt ve, tâm tư muốn nhắm mắt lắng nghe tiếng gió của nàng sớm đã biến mất. Nàng hơi ngửa đầu, lén lút nhìn chăm chú vào người đàn ông dù đang nhắm mắt cũng muốn ôm chặt nàng trong ngực, hơn nữa thi thoảng còn khó nén nổi tình cảm mà cầm lấy tay nàng đưa đến bên môi rồi khẽ hôn. Không thể không thừa nhận, khung cảnh này quả thực khiến người khác vui tai vui mắt. Nàng sắp bị mê hoặc bởi nam sắc mà người đàn ông của nàng toát ra rồi.
Hai ngày nữa, bọn họ sẽ phải khởi hành về kinh thành. Hắn đã vứt bỏ hết thảy, sắp bước chân vào thế giới thực sự của nàng, nhưng trái tim của nàng bỗng bắt đầu không bình tĩnh được. Tuy trở về Kinh thành, ở trong hoàng cung ấy, nàng vẫn tự tin rằng có thể ngọt ngào sống chung với hắn như vậy, nhưng suy cho cùng cũng có khác biệt, bắTÂMột hùng ưng chao liệng phải rời xa bầu trời rộng lớn vô bờ mà đến với cuộc sống nhỏ hẹp trên đất liền, như vậy quá không công bằng với hắn, có lẽ hắn có thể vui vẻ chịu đựng, nhưng nàng không đành lòng.