Hắn muốn uống trà, nàng quyết định pha trà trong phòng khách. Không Vô Hồn đã đợi từ lâu, đợi đến khi mặt trời sắp lặn rồi mới thấy vợ chồng hai người khoan thai đến muộn, y không biết có phải mình mừng quá phát khóc luôn rồi không. Y còn tưởng y phải đợi đến ngày mai mới gặp được người cơ đấy? Chỉ là vừa định bước lên đón thì đã thấy Nguyên Vô Ưu hờ hững phát tay với mình, mỉm cười nũng nịu nói với Sở Tuyệt: “À Tuyệt, ta ngâm trà cho chàng nhé?” Nàng đích thân pha trà ư? Hai mắt Sở Tuyệt sáng rỡ, rất chân thành thể hiện niềm hân hoan của hắn qua ánh mắt. Hai người ngồi xuống ghế quý phi, sớm đã quên mất trong phòng khách còn có người khác.
Giây phút này, hắn quá đỗi hạnh phúc,2hạnh phúc đến mức khiến hắn cảm thấy bất an, sợ rằng thực ra hắn vẫn đang ở trong mơ, chỉ giây lát sau hắn sẽ tỉnh dậy từ mộng đẹp. Trong mắt hắn chỉ có người đang nghiêm túc pha trà cho hắn, thế tử thuộc về hắn... Trước đây, hắn chỉ nằm mơ thấy cảnh này, những giây phút này đây, cảnh trong mơ thực sự đang xảy ra trước mắt hắn.
Sau khi sắp xếp xong dụng cụ pha trà rồi lấy trà ra, dường như lúc này Nguyên Vô Ưu mới nhận ra trong phòng khách còn có người khác. Nàng đưa mắt liếc nhìn Không Vô Hồn rõ ràng đang rất sốt ruột nhưng lại không dám lên tiếng mà im lặng ngồi đó làm tượng trang trí, trong lòng nàng cười xấu xa nhưng lại không thể hiện ra mặt, ngược lại nàng vô cùng5cung kính chào hỏi: “Sư tôn có lòng gảy cho vợ chồng ta nghe một khúc không?”
Sư tổn? Nghe thấy tiếng xưng hô kính trọng này, Không Vô Hồn suýt nữa nôn ra một búng máu. Y mà xem là sự tổn gì chứ? Sư tôn cái con khỉ! Y xem như đã hiểu ra rồi, làm gì có chuyện Nguyên Vô Ưu không biết cơ chứ? Chắc hẳn nàng đã đoán được y sẽ đến cầu xin nàng nên mới cố ý mượn cơ hội dày vò y đây! Nhưng rõ ràng biết được nàng không có ý tốTÂMày vẫn ngu ngốc tự dâng mình lên cửa. Một búng máu lại dâng lên cổ họng, sắc mặt Không Vô Hồn đen thui, y giận dữ định phất ống tay rời đi...
“Tên thích khách xông vào hỉ đường tối hôm đó thật là to gan tày trời, A Tuyệt, chàng6nói xem chúng ta nên trừng phạt nàng ta thế nào?” Nàng ta? Hai chữ được nhấn mạnh này rõ ràng đã chứng minh được suy đoán của Không Vô Hồn. Nguyên Vô Ưu quả nhiên biết hết.
Nỗi tức giận dâng lên trong lòng không Vô Hồn tan biến. Y đã là cá nằm trên thớt rồi, không thể nào trốn tránh được nữa, chỉ có thể lấy can đảm đối mặTÂMà thôi, chỉ mong Nguyên Vô Ưu đừng đùa giỡn quá thô bạo.
Sở Tuyệt nhìn thấy hành động nháy mắt của phu nhân thì họ nhẹ một tiếng, mím môi thản nhiên nói: “Cần gì phải khoan dung với thích khách, cứ giết đi là được rồi.”
Không Vô Hồn trợn tròn hai mắt lườm kẻ chỉ vì nịnh hót vợ mình mà thản nhiên nói lời tàn nhẫn. Còn gọi y là sư phụ cơ đấy, hắn ta không5biết ngượng à? Sau này, y sẽ không thừa nhận hắn ta là đồ đệ nữa, y không có loại đồ đệ thấy sắc quên nghĩa này. At hẳn bây giờ, Nguyên Vô Ưu có nói mặt trời mọc ở đằng tây thì Sở Tuyệt cũng sẽ không do dự mà tán thành.
Nguyên Vô Ưu giả vờ nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nàng ta xông vào hỉ đường chắc chắn là muốn giành đàn ông với ta, giết chết thì dễ dàng cho nàng ta quá, hơn nữa chúng ta vừa mới tân hôn, ta không muốn nhìn thấy máu, quá ám khí, hay là... ta sai Tiểu Đào Tử tìm tám, mười người đàn ông đến hầu hạ nàng ta nhỉ?”
Tiểu Đào Tử ẩn thân trong góc tối tỏ vẻ rất vô tội tự dưng bị kéo vào chuyện này: cho dù bây giờ ông ta không phải3là đàn ông nhưng cũng từng là đàn ông đẩy nhé, vì sao người đi tìm đàn ông lại là ông ta mà không phải là Tiểu Hoa Tử hay Tiểu Cao Tử:
“...” Sở Tuyệt suýt chút nữa không giữ nổi biểu cảm bình tĩnh. Hắn không biết nên nói gì mới phải. Ở cùng vợ mình, hắn mới phát hiện ra nàng càng ngày càng tinh nghịch, mà nàng như thế này cũng khiến hắn ngày càng cảm nhận được sự quyến luyến chân thực mỗi ngày.
Là một người đàn ông yêu thương cưng chiều vợ, nếu nàng đã muốn chơi thì việc Sở Tuyệt có thể làm cũng chỉ là thầm cảm thông cho sự phụ trong lòng mà thôi. Hắn nghĩ vậy thì cũng làm vậy, rất đồng cảm liếc nhìn Không Vô Hồn bất đắc dĩ không dám tức giận cũng không dám lên tiếng bên cạnh. Không Vô Hồn cảm thấy mình nhận khúc gỗ này làm đồ đệ là lỗ to rồi, còn không bằng nhận một con chó làm đồ đệ nữa... Hừ, bây giờ y cũng chỉ dám nghĩ như vậy trong đầu mà thôi.
Có lẽ biểu cảm như sét đánh ngang tai này của Không Vô Hồn khiến Nguyên Vô Ưu cảm thấy hơi không thoải mái. Nàng đột nhiên cảm thấy ý kiến vừa nãy mình thuận miệng nói ra cũng rất hay. Chẳng phải y không thích cô nương nhà người ta hay sao?
Vậy thì sao nàng lại không giúp cô nương nhà người ta cơ chứ. Mặc dù Hắc Đào Hoa cô nương khiến nàng tán thưởng này không thèm xem trọng hoàng để là nàng, nói một cách nghiêm khắc thì tội mà nàng ta phạm phải khiến người làm hoàng đế là nàng chẳng có chút uy nghiêm nào cả.
Nhưng nàng chẳng phải là hoàng đế chính thống. Lúc nàng muốn theo đuổi cái gì mà tôn nghiêm hoàng đế thì nó sẽ trở thành chí cao vô thượng, lúc nàng không muốn theo đuổi thì đương nhiên nó cũng sẽ yên lặng tự xuất hiện. Nếu không phải bây giờ Không Vô Hồn đang muốn cầu xin người ta thì y thậTÂMuốn phỉ nhổ vào nàng. Cái gì gọi là dám giành đàn ông với nàng? Từ khi nào nàng trợn mắt nói dối mà cũng nói trôi chảy được như thế? Hẳn là khúc gỗ kia có thể thản nhiên nói dối chính là vì gần mực thì đen đấy.
Thấy hai vợ chồng này hoàn toàn chẳng nhớ đến việc hôn lễ của bọn họ là nhờ người làm sư phụ là y đích thân tổ chức, Không Vô Hồn khóc ròng trong lòng. Nàng xem việc y cẩn thận lo liệu là chuyện không đáng một xu, nhưng cho dù không luận công ban thưởng thì cũng nên niệm tình khổ lao của y mà rộng rãi với y vài phần chứ?
Bây giờ thì hay rồi, nàng tóm lấy cơ hội muốn đùa giỡn y.
Nàng đã muốn chơi, y còn có thể nói được gì? Chỉ có thể liều mạng chơi với để quần thôi, không, là liều mạng chơi với tiểu nhân. Người phụ nữ nhỏ nhen, may mà bình thường y chỉ nói mấy câu châm chọc người đàn ông của nàng mà thôi, nếu trong lòng y thật sự khinh thường người đàn ông của nàng thì e rằng những ngày tươi đẹp đời y cũng kết thúc rồi. Người phụ nữ này đem tối muốn chết!
“Hai vị có nhã hứng như vậy, không biết là muốn nghe khúc gì?” Y nghiến răng nhẫn nhịn. “A Tuyệt, chàng muốn nghe khúc gì?” Cuối cùng cũng giải quyết được hai mở rắc rối trong lòng, bây giờ Nguyên Vô Ưu rất thoải mái chăm chú ngắm nhìn nhan sắc người đàn ông chỉ thuộc về mình nàng. Người đẹp chống cằm, trong đôi mắt và trái tim nàng chỉ có mình hắn. Sở Tuyệt rất hưởng thụ, chỉ là hắn cảm thấy đáng tiếc khi bây giờ có quá nhiều người xung quanh, không thể ôm lấy nàng. Hắn ho nhẹ một tiếng, rất phối hợp mà chọn một khúc, dùng hành động thực tế để ủng hộ mọi quyết định của phu nhân mình.
Không Vô Hồn cuối cùng cũng nghe được tên bài nhạc. Y lặng lẽ đến bên cạnh cây đàn. Nếu sư phụ dưới suối vàng biết được y tu luyện khúc Đoạn Hồn mà lại có một ngày lưu lạc đến nước phải làm nhạc sư, không biết người có vui mừng vì y không gây họa cho muôn dân hay không?
Nghĩ như vậy, sự tức giận của Không Vô Hồn với Nguyên Vô Ưu mới dần dần giảm xuống. Đến khi y mở mắt ra lần nữa, tạp niệm trong lòng đã loại bỏ hoàn toàn. Tiếng đàn du dương vang lên, Nguyên Vô Ưu và Sở Tuyệt nhìn nhau cười.
Nhưng sau đó, Nguyên Vô Ưu cũng trở nên nghiêm túc.
Bày dụng cụ, lấy trà, chọn nước, ngâm trà... mỗi một giai đoạn, mỗi một động tác nhấc tay của người pha trà đều lưu loát thuần thục, thanh nhã ung dung khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã mê mẩn chén trà này của nàng.