“Tuy màu sắc của nó có chút khó coi, nhưng... Vô Ưu à, ta lại cảm thấy rấTÂMay mắn.” Nếu như không có sự tổn thương ban đầu, thì làm sao có hiểu nhau, bên nhau ngày hôm nay? Nếu đây là cái giá phải trả để hắn có được nàng, vậy thì hắn may mắn vì ông trời đã cho hắn cơ hội chịu vết thương tình cảm ấy.
Nguyên Vô Ưu bỗng cảm thấy khóe mắt cay cay, nàng cũng không biết nên nói hắn thế nào mới tốt, tên ngốc này... Suy nghĩ lúc trước cuối cùng cũng tiêu tan vào giây phút này, nàng tin tưởng hắn, càng tin tưởng bản thân.
Đứng sừng sững trước mặt bọn họ là một tòa đình viện khí phái lại cực kỳ tao nhã. Đèn hoa rực rỡ càng làm đình viện xa hoa lóa mắt dưới2bóng đêm, đồng thời cũng khiến cảnh trí được xây dựng thật tự nhiên hiện rõ trước mắTÂMọi người.
Người xây dựng nơi này quả thật đã hao tốn không ít tâm tư.
Nơi đây không trang nghiêm to lớn như hoàng cung, nhưng Nguyên Vô Ưu lại vô cùng yêu thích. Thấy sắc mặt khoan khoái của nàng, Sở Tuyệt biết ơn mà nhìn về phía Không Vô Hồn: “Cảm tạ sư phụ.” “Coi như con vẫn còn chút lương tâm.” Không Vô Hồn không hề khách sáo mà nhận lấy câu cảm ơn của đồ đệ mình. Sau đó, y cười rồi nhướng mày với Nguyên Vô Ưu, đã biết rõ còn cố ý hỏi: “Vô Ưu sự điệt cảm thấy thế nào?”
“Rất có tâm, ta rất thích.” Nguyên Vô Ưu mỉm cười gật đầu với y.
Ngay lúc Không Vô Hồn đang cười đắc ý, y5bất chợt thay đổi sắc mặt, sau đó lạnh lùng quay đầu nhìn chằm chằm về một nơi.
Chu Thanh Sắc bước ra từ trong bóng đêm, hắn mặc một thân áo trắng xuất trần, trong trẻo lại lạnh lùng.
Không Vô Hồn chế giễu: “Các hạ không mời mà đến thì cũng thôi đi, bây giờ lại càng không mời mà tự bước vào, có phải là quá tùy tiện rồi không?”
Sau khi nhìn rõ người đến là ai, Nguyên Vô Ưu hơi ngẩn ra, nàng thất thanh nói: “Sư phụ?”
Đôi mắt Sở Tuyệt chợt lóe lên, hắn không ngờ Chu Thanh Sắc sẽ đột ngột xuất hiện ở nơi đây? Hắn... muốn làm gì?
Chu Thanh Sắc dừng bước. Hắn không để ý đến Không Vô Hồn đang vươn tay chặn lối đi của mình, tầm mắt thoáng lướt qua Sở Tuyệt, sau đó dùng trên người6Nguyên Vô Ưu bởi vì kinh ngạc mà nhìn hắn đến sững sờ.
Ánh đèn chiếu trên gương mặt của nàng, làn da nõn nà, trong suốt như ngọc quý, xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở. Nàng rất đẹp, nhưng lại không thuộc về hắn, hơn nữa, mãi mãi cũng sẽ không thuộc về hắn. Ánh mắt hờ hững của Chu Thanh Sắc có chút tối tăm khó hiểu: “Cho dù là không mời mà đến, lẽ nào Vô Ưu sẽ ngăn vi sư ngoài cửa sao?” “Sao có thể chứ?” Nguyên Vô Ưu mỉm cười, sau đó quay sang Không Vô Hồn đang nhìn Chu Thanh Sắc với vẻ mặt thù hằn rồi ra hiệu cho y tránh đường. Không Vô Hồn giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của nàng, y quay trái quay phải tỏ vẻ mình đang thưởng thức cảnh đêm:5“Phong cảnh đêm nay đẹp thật.”
Sắc mặt Chu Thanh Sắc phút chốc trầm xuống, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn không nổi giận, hôm nay hắn không muốn dây dưa cùng y. Khóe miệng của Nguyên Vô Ưu co rút lại, nàng đang định bất đắc dĩ lên tiếng thì Sở Tuyệt lại nhanh hơn nàng một bước. “Có khách quý đến thăm, khoan nói đến những thứ khác, chỉ riêng chuyện đây là sư phụ của Vô Ưu thì sư phụ người cũng phải nể mặt vài phần chứ.” Sở Tuyệt thản nhiên nói xong, sau đó lặng lẽ tiến lên một bước ngăn lại ánh mắt dừng trên người Nguyên Vô Ưu của Chu Thanh Sắc. “Ha ha ha, nói rất đúng, không hổ là đồ đệ của ta. Được rồi, vị sự nể mặt người nên không tính toán với hắn nữa.” Không Võ3Hồn cười lớn ba tiếng, sau đó rất nể mặTÂMà lui về phía sau. Thế nhưng, tầm mắt y lại mang ẩn ý mà lướt nhìn Chu Thanh Sắc, trong lòng hừ lạnh, đã thua chính là đã thua, cho dù có không cam lòng cỡ nào thì cũng uổng công, y không ngại xem người khác u buồn ảm đạm đầu. Tầm mắt của Chu Thanh Sắc chậm rãi dời sang Sở Tuyệt, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tuy sắc mặt cả hai đều bình tĩnh, nhưng vẫn khó giấu được bầu không khí đang âm thầm gợn sóng.
Cuộc giằng co giữa hai người đàn ông có thân phận, diện mạo, tài năng, khí thể đều không phân cao thấp làm cho không khí dường như đọng lại. Cảnh tượng này khiến mí mắt của Nguyên Vô Ưu không kiểm soát được mà giật nhẹ vài cái.
Thấy bầu không khí đã cứng nhắc quá lâu, Nguyên Vô Ưu không thể không lên tiếng: “Hai người muốn tiếp tục nhìn nhau như vậy sao?” Câu hỏi thản nhiên của nàng làm hai người giậTÂMình bừng tỉnh, sau đó đồng thời dời tầm mắt. Sở Tuyệt bình tĩnh lui xuống một bước, nhưng vẫn chắn trước mặt Nguyên Vô Ưu không chịu tránh ra. Điều này không thể trách hắn thất lễ, mà vì ánh mắt nhìn nàng của Chu Thanh Sắc khiến Sở Tuyệt cực kỳ chướng mắt.
“...” Nguyên Vô Ưu có hơi đau đầu, nhưng tiếp tục để bọn họ giằng co bế tắc như vậy cũng không phải là cách. Sau khi suy nghĩ một lát, nàng nhẹ nhàng vươn ngón tay khẽ chọc vào eo của Sở Tuyệt đang chắn trước mặTÂMình, ý bảo hắn không cần hẹp hòi. Nhưng Sở Tuyệt chẳng hề nhúc nhích, cũng học theo sự phụ của hắn lúc nãy mà ngắm nghía cảnh đêm. Nguyên Vô Ưu âm thầm trợn trắng mắt, cuối cùng không thể không nhượng bộ một bước, tự nàng bước ra từ sau lưng Sở Tuyệt, sau đó nhìn Chu Thanh Sắc với vẻ mặt đầy xin lỗi: “Sao sư phụ lại đến đây?”
Đôi mắTÂMờ mịt của Chu Thanh Sắc lướt qua một chút thần thái xinh đẹp, nhưng đã vụt tắt trong nháy mắt. Sau đó, hắn nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra lần nữa, cả người hắn đều toát lên sự cô độc.
“Đây chính là sự lựa chọn của con?” Nguyên Vô Ưu hiểu ý của hắn, nàng trịnh trọng gật đầu: “Phải, đây chính là sự lựa chọn của con.”
Chu Thanh Sắc rũ mắt, khi ngẩng lên, một chút vắng lặng nơi đáy mắt cũng biến mất, hẳn cong môi: “Nếu đã vậy, vi sư tôn trọng sự lựa chọn của con.” Kỳ thực trong lòng hắn đã biết từ lâu, nhưng hắn vẫn không chịu đối mặt với kết quả rằng mình đã thất bại. Thế nên, hắn tự lừa mình dối người mà nói với bản thân, chỉ cần không đến thời khắc cuối cùng, thì hắn không coi như đã thua.
Nguyên Vô Ưu có chút không đành lòng, nhưng nàng vẫn bình tĩnh, thậm chí có chút vô tình mà nói: “Vô Ưu không có cha mẹ, sư phụ vừa là thấy vừa là bạn, là trưởng bối duy nhất trên đời này của Vô Ưu, mại là ngày đại hỷ của Vô Ưu, không biết sư phụ có bằng lòng dự lễ của đồ nhi không?” Thật tàn nhẫn! Không Vô Hồn như cọc gỗ hình người vẫn âm thầm đứng xem kịch vui ở bên cạnh nhìn về phía Nguyên Vô Ưu với ánh mắt kinh ngạc cùng thán phục. Giờ phút này, y bỗng nhiên bắt đầu có chút đồng tình với Chu Thanh Sắc rồi, lời nói tràn đầy trào phúng cũng bị y đè xuống. Bỏ đi, đã đáng thương đến thế, nếuy lại bỏ đá xuống giếng chọc trúng nỗi đau của người ta nữa thì cũng có hơi để tiện.
Vẻ mặt trầm tĩnh của Chu Thanh Sắc có chút xót xa, nhưng hắn vẫn luôn tự chủ hơn người nên nhanh chóng trở lại bình thường.
Sau mộTÂMàn yên tĩnh như vừa trải qua cái chết, cuối cùng hắn mới khàn giọng lên tiếng: “Đây là yêu cầu cuối cùng của Vô Ưu?” “Phải, xin sư phụ đồng ý.” Nguyên Vô Ưu cũng biết đã không còn đường lui nữa. “Nếu đã vậy, ta từ chối thì bất kính rồi.” Nếu đã là yêu cầu của nàng, thì dù rằng tim đau như dao cắt, hắn cũng sẽ mỉm cười mà đồng ý.
Thực ra hắn không hề ngạc nhiên với phong cách làm việc của nàng, tuy rằng... nỗi đau còn nặng hơn, còn sâu hơn rất nhiều so với hắn dự đoán! Nhưng nỗi đau đớn này đã không còn quan hệ đến nàng.