“Truyền lệnh, không có mệnh lệnh của trẫm, bất kì kẻ nào cũng không được làm cần.”
“Tuân chỉ.”
Sở Hồng hạ lệnh xong liền cất bước tiến về hậu viện. Tiểu Mạc Tử nhìn sang1Điền Lương, nhăn mặt cau mày, gằn giọng: “Còn không dẫn đường?”
“Dạ, dạ...” Điền Lương vốn dĩ vẫn còn đang do dự không biết có nên dẫn đường hay không thì nhận được chỉ thị8của Tiểu Mạc Tử, ông ta đương nhiên không dám chần chừ. Chỉ có điều vừa đi được hai bước thì bỗng có tiếng vó ngựa từ bên ngoài vọng lại. “Chủ tử, là... tiểu2vương gia.”
Khi Tiểu Mạc Tử trông thấy rõ được người đang phi tới, trong lòng hắn thầm kêu lên một tiếng “hỏng rồi”, sau đó cũng không dám nhìn trộm chủ tử nhà mình mang4biểu cảm thế nào. Vị Tiểu vương gia này rõ ràng bị hoàng thượng cầm chân tại phủ, thế nhưng ngài ấy đúng là không biết kiên nhẫn là gì, vậy mà dám kháng lệnh, hơn nữa lại còn chạy đến đây. Nhưng may mà ngài ấy một mình một ngựa mà đến, không to gan đến nỗi dẫn theo người, nếu không hắn cũng không dám chắc tiểu vương gia có còn toàn mạng quay về không nữa. Sở Hồng mặt mày u ám, không kẻ nào dám nhìn thẳng mặt hắn, ấy thế mà Sở Nghị lại làm như không thấy.
“Hoàng thượng.” Sở Hồng lạnh lùng liếc nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng mà tiếp tục bước về phía trước.
Sở Nghị cúi gằm mặt, nối gót bước sau hắn. Tiểu Mạc Tử lén nhìn tiểu vương gia bước sau lưng mình, âm thầm lắc đầu, tiểu vương gia ngày càng hồ đồ, vậy mà lại dám đôi co với hoàng thượng. Hắn không thể mường tượng nổi, ngay cả đến Chiến vương gia mà hoàng thượng vẫn bắt giam vào địa lao, liệu người có thể lưu tình với vị tiểu vương gia này chăng?
Sa Hà dịch quán thật ra rất nhỏ, đi từ tiền viện đến hậu viện chỉ có mười bước chân, thế nhưng trong vỏn vẹn mười bước chân ấy, chỉ riêng mình Sở Hồng mới thấu sự nặng nề của từng bước, từng bước ra sao, khó khăn đến thế nào.
Thủ hộ đứng bên ngoài sắc mặt âm u lạnh nhạt cất tiếng: “Chủ tử chúng tôi chỉ mời một mình Sở Đế bệ hạ.” Sở Hồng khựng lại, không quay đầu lại mà trực tiếp hạ lệnh: “Lui xuống hết đi.” Tiểu Mạc Tử kinh hô: “Xin hoàng thượng suy nghĩ...” “Lui xuống.” Sở Hồng vẫn giữ tông giọng như vừa nãy không có bất kì thay đổi, nhưng lại uy nghiêm hơn rất nhiều.
Tiểu Mạc Tử không dám có ý kiến chỉ đành ngậm miệng nín lặng. Sở Nghị bị khước từ, đau đến nỗi nhắm nghiền mắt. Trong tâm nàng, có lẽ từ lâu đã không hề ghi nhớ riêng mình hắn, dù nàng gần trong gang tấc nhưng hắn có dốc hết tâm sức cũng vẫn không thể thoả lòng như ý, hắn... bất quá chỉ là một kẻ nực cười! Sở Hồng tiến vào bên trong. Trong đại sảnh, Nguyên Vô Ưu đang quay lưng lại với hắn đứng ngắm bức tranh chữ treo trên tường, sau đó nàng ngoảnh đầu lại, khẽ gật đầu với hắn, tiêu sái lên tiếng: “Bệ hạ, dạo này thế nào?” Nghe nàng thong thả nói một tiếng “dạo này thế nào”, Sở Hồng trong nháy mắt đỏ ngầu cả mắt! Giây phút này, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, hắn chỉ nhớ mỗi một điều, hắn phải tự tay bóp chết nàng ta! Hắn quả thực đã làm y như những điều hắn nghĩ, đợi đến khi hắn bừng tỉnh, thì hai tay hắn đã bóp chặt lấy cần cô nàng rồi.
Sở Hồng vừa thấy nàng đã liền bùng nổ thế này, thực ra cũng là điều Nguyên Vô Ưu có thể dự trù từ trước.
Lần này quay lại nước Sở, nàng đã suy nghĩ qua một lượt những khả năng có thể xảy ra, cũng đã cất nhắc qua khả năng Sở Hồng khi gặp nàng sẽ gây ra những hành vi quá khích, nhưng nàng không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đến nước này.
Trong lòng nàng, Sở Hồng tuyệt đối được xem như một mẫu quân vương chuẩn mực!
Trong lịch sử, có thể nhìn thấy không ít các bậc hoàng để có dã tâm, nhưng người vừa có dã tâm vừa có năng lực, đồng thời là một vị hoàng để tin tưởng người khác một cách có lý trí, phê phán lại những niềm tin mù quáng không phân biệt đúng sai, thiện ác, thì quả thực là một việc vô cùng đáng quý. Nếu như người này gặp được thời cơ thích hợp, thì sự nghiệp vĩ đại như thống thiên hạ không còn chỉ là suy nghĩ viển vông...
Nỗi đau đớn đến nghẹt thở này khiến cho những dòng suy nghĩ vẩn vơ của Nguyên Vô Ưu bị ép ngược trở về hiện thực, yết hầu bị siết chặt khiến cơ thể sinh ra cảm giác choáng váng, xây xẩm. Giờ phút này đây, trong lòng nàng cười khổ đồng thời cũng tự cười nhạo chính mình, Tiểu Đào Tử nói đúng, đối với chuyện này nàng không phải đang xử trí có chút tùy hứng ngoan cổ thổi đầu, mà là đang làm càn.
Đôi lúc tùy hứng hình sự sẽ phải trả một cái giá tương ứng, huống hổ đây là... nhân quả của nàng! Nhân quả, có nguyên nhân rồi mới có kết quả, đơn giản mà nói thì, đây là vật cản mà nàng không thể tránh khỏi trên con đường mình đã chọn để tiến lên.
Nguyên Vô Ưu buông bỏ chút bản năng phản kháng cuối cùng của mình, nhắm nghiền mắt, hoàn toàn giao phó tính mạng mình cho người trước mắt. Nếu như không để cho hắn được hả giận, thì e rằng quả thực là không dễ gì mà rời đi được.
Cảm nhận được cơ thể dưới tay mình buông thõng, mềm oặt đi, theo đó Sở Hồng cũng dần giảm bớt sức mạnh ở cánh tay, nhưng một giây sau, lực cánh tay hắn lại tiếp tục siết chặt thêm một chút, đôi mắt đục ngầu hằn đỏ tia máu trông đến ghê rợn trân trối nhìn vào khuôn mặt đang khép hờ hai mắt của nàng. Giây phút này, sợ rằng bởi vì hô hấp khó nhọc nên gương mặt nàng vừa đỏ bừng bừng lại vừa xen lẫn chút tím xanh, thế nhưng điều ấy vẫn không che giấu nổi sự kiều diễm mỹ lệ vô song kia. “Ngươi dựa vào đâu mà to gan lớn mật như thế, người cho rằng trẫm không dám xuống tay giết ngươi?” Sở Hồng rít qua kẽ răng. Nguyên Vô Ưu mở to đôi mắt nhìn người trước mắt gần trong gang tấc, cánh tay đặt sau lưng khẽ giơ lên chỉ vào cần cổ bị siết chặt của mình, khó nhọc lên tiếng: “... Chúng ta phải nói chuyện... như thế này ư?” Nếu hắn đã lấy lại được lý trí, không phải bọn họ nên ngồi xuống từ từ đàm phán mới đúng sao?
Lực tay mà hắn dùng với nàng tuy rằng không đến nỗi vượt quá sức chịu đựng, nhưng nàng không muốn có kẻ cứ bóp chặt lấy cổ mình như thế, nếu hắn còn không buông ra thì nàng không thể đảm bảo rằng Tiểu Đào Tử có ra mặt giải quyết hay không đâu. Hai, ba phút vừa trôi qua đối với Tiểu Đào Tử mà nói, dài như cả năm. Nếu không phải nàng đã hạ lệnh cấm, thì ông đã xông vào bóp nát cần cổ Sở Hồng rồi.
Sở Hồng đấu tranh suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi thả lỏng cánh tay.
Nguyên Vô Ưu giữ lấy cần cổ đau đến bỏng rát, khẽ họ nhẹ vài tiếng, Đào Dao tức thì dâng lên một ly nước cho nàng.
Sở Hồng nhìn Đào Dao, vừa không chỉ được bản thân không bao lâu mà giờ lý trí hắn lại dao động: “Hãy cho một thánh tăng, hay cho một Pháp Không đại sư, trẫm bị các ngươi xoay như chong chóng.” Vừa nghĩ đến những chuyện chủ tớ hai người họ từng gây ra, Sở Hồng hận đến nghiến răng. Thế nhưng, hắn lại càng hận chính mình hơn, rõ ràng hắn hận nàng đến nhường này nhưng lại không thể xuống tay tàn độc.
Sau khi uống vài ngụm nước mà Tiểu Đào Tử dâng lên, Nguyên Vô Ưu liền phất tay cho ông lui. Tiểu Đào Tử cũng biết ải hiểm nguy nhất cũng đã qua rồi, nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn khiến ông vẫn chưa thể yên lòng, thế nên dù nhận lệnh phải lui xuống một góc khuất tầm mắt, nhưng đôi mắt ông không một giây phút nào rời khỏi Sở Hồng bởi vì sợ hắn lại nổi điên lên.
“Bệ hạ tại sao không ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.” Nguyên Vô Ưu không quan tâm ánh mắt u ám của Sở Hồng, dù là gương mặt hay là ngữ điệu trong giọng nói của hắn đều biểu hiện thành ý và thiện chí. Nội tâm hắn giờ đây đang đấu tranh gay gắt nhưng nhìn nàng vẫn bình thản như gió thoảng mây trôi, khiến cho Sở Hồng khó bề giữ nổi bình tĩnh, nộ khí ngút trời, thậm chí nói năng còn có chút hỗn loạn: “Trẫm thật hối hận khi nãy không một tay giết chết người. Trên đời này sao lại có kẻ đáng ghét, đáng hận như người vậy chứ?” Trông thấy hắn xù lông lên như con nhím, Nguyên Vô Ưu chỉ biết cười khổ mà khẽ thở dài, sau đó thu lại sắc mặt rồi trực tiếp hỏi thẳng: “Bệ hạ rốt cuộc muốn thế nào?” “Trẫm...” Sở Hồng bị hỏi trúng tim đen rồi! Hắn tự mình bắt nhốt Thất đệ, mấy tháng dạo gần đây, hắn ngày đêm suy nghĩ xem khi gặp lại nàng, phải làm sao để loại bỏ cái định trong mắt là nàng đây.
Nhưng khi nãy, chính là lúc nàng mặc cho hắn thỏa sức muốn làm gì thì làm, không chút phản kháng, giúp cho hắn hoàn toàn nắm giữ cơ hội trả mối hận như hằng mong, thế nhưng... hắn lại buông tay!
Hắn có thể tự nhủ với lòng, đến cuối cùng hắn không giết nàng là vì một khi giết chết nàng sẽ phải chịu hậu quả quá lớn, nhưng mà những lời này không thuyết phục nổi cái tôi trong hắn.
Sở Hồng hắn thân là quân vương một nước, nước giàu dân mạnh, có thực lực có sức mạnh, có khi nào hắn từng mềm yếu?