Nhìn lại lịch sử, bởi vì tranh giành biên cương mà hai đất nước có cơ nghiệp vững chắc qua hàng trăm năm như Sở - Chu lại tương khắc như nước với lửa.
Mặc dù nước Sở rất hùng mạnh, nhưng nước Chu cũng không chịu thua kém. Hai nước cứ ba đến năm năm lại đại chiến một lần, quanh năm suốt tháng hỗn chiến liên miên dường như đã1trở thành việc gì đó hết sức quen thuộc. Quan trọng yếu của hai nước chưa bao giờ rời biên quan, bất cứ lúc nào cũng có thể điều binh, nhưng cũng chính vì như thế, thực lực hai nước lúc nào cũng tương đương, ngược lại hình thành cục diện giằng co bế tắc, làm cho nước Đại Nguyên bị kẹp giữa hai nước suốt hai trăm năm niên sử,8vẫn bình an vô sự!
Mãi cho đến mười mấy năm trước, Tiên Để nước Sở băng hà, Sở Nhị hoàng tử kế vị trở thành Tân Đế, Thất hoàng tử Sở Tuyệt chỉ mới mười ba tuổi đã ra biên cương chém giết, sau đó trong mười năm liên tiếp áp đảo nước Chu.
Mà khi đó, nước Đại Nguyên bị kẹp giữa hai nước đang phân tranh lại bước vào thời2kì hưng thịnh.
Mặc dù trăm năm nay, Đại Nguyên chưa từng xảy ra chiến sự với Sở, nước sông không phạm nước giếng, là một quốc gia lớn mạnh, nhưng trên triều đình, hoàng để lại liên tục bị ngoại thích thể gia quản chế, cuối cùng hoàng đế nước Đại Nguyên dùng thủ đoạn quyết liệt giành lại quyền lực, làm cho triều đình nước Đại Nguyên rung chuyển, lòng4dân không yên. Ngay lúc triều đình nước Đại Nguyên suy yếu cần thời gian hồi phục, nếu như đệ nhất cường quốc - nước Sở gióng trống khua chiêng tấn công nước Đại Nguyên, có thể coi như là cơ hội tuyệt hảo, chỉ cần thu phục được Đại Nguyên thì khỏi cần lo nghĩ về sau. Sau khi nuốt trọn binh mã, tài phú, đất đai rồi quay lại tiến đánh nước Chu, thì việc thống nhất thiên hạ không còn là chuyện hão huyền nữa.
Trên thực tế, thời điểm đó có không ít ẩn sĩ, đã chuẩn bị sẵn tâm lí với sự biến hóa của thể sự.
Nước Chu thất thế, Đại Nguyên nội chiến, trong cục diện này, đối với nước Sở mà nói có thể gọi là cơ hội trời cho, huynh đệ Sở Thị dã tâm bừng bừng, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Nhưng thật không ngờ tới, nước Đại Nguyên vẫn chưa tận mệnh. Mặc dù xảy ra nội chiến, nhưng nước Đại Nguyên rất nhanh liền bình ổn, không chỉ như thế còn để một cô nương đăng cơ chấp chính, tạo ra một kì tích không ai ngờ
tới.
Mặt khác, nước Chu chịu nhục dưới tay nước Sở mười năm, lại không biết từ đầu xuất hiện một vị Tam hoàng tử, thực lực không thua kém gì Sở Tuyệt, một trận thành danh, trở thành nỗi khiếp đảm của nước Sở, thể cục giằng co bất phân thắng bại.
Nước Chu lật ngược tình thế, đương nhiên nước Sở phải thật thận trọng, nhưng khi họ quá cẩn trọng lại để vụt mất cơ hội tốt nhất để đánh bại nước Đại Nguyên, mất đi cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa, mà cũng chính điều này đã tạo cơ hội cho nước Đại Nguyên. Kể từ đó, nước Đại Nguyên không chỉ đảo ngược số mệnh đất nước, mà nước Sở cũng mất đi cơ hội tốt để thống nhất thiên hạ, làm cho đại cục thiên hạ đang trong tình cảnh đại chiến hết sức căng thẳng xoay chuyển thành thế cục chân vạc, giằng co giữa ba nước.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, thấm thoát thoi đưa, chớp mắt mà đã ba năm trôi qua.
Trong ba năm gần đây, thế cục thiên hạ cũng không có quá nhiều thay đổi. Nhìn thấy cơ hội đã mất, đương nhiên nước Sở không dám tùy tiện khởi binh lấy một địch hai nữa. Trong tình cảnh hiện nay, cục diện giằng co của ba nước dường như đang dần dần ổn định lại.
Nhưng mặc dù như thế, thì đây cũng chỉ là hòa bình giả tạo bên ngoài, giữa ba nước tuyệt đối không thể có hòa bình.
Kẻ đứng trước mũi chịu sào cũng không phải là nước Sở cường thể, mà lại chính là nước Chu.
Dường như hoàng đế nước Chu đã tiếp thu cũng như củng cố từ những bài học và kinh nghiệm của Tiến Để nước Sở để lại, không chỉ giao ba quân cho Tam hoàng tử Chu Thanh Sắc, ngay cả đám quan lại trên triều cũng rất coi trọng ý kiến của Chu Thanh Sắc. Hơn nữa, hoàng đế nước Chu cũng rất sủng ái Tam hoàng tử, khiến cho thái tử nước Chu hữu danh vô thực, giống như kẻ vô dụng chẳng được tích sự gì, các phe phái trong triều giống như mạch nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt.
Mặc dù phương pháp này làm cho quân địch các nước khác khiếp sợ, nhưng lại gieo nên những mối nguy hại ngầm.
Đối với sự hùng mạnh của nước Chu như hiện nay, thì kẻ tự xưng là cường thể như nước Sở lại có kết cục ngược lại. Người ta đồn đại, Chiến Thần vương nước Sở ba năm trước vì chuyện tình cảm mà tổn thương sâu sắc, không chỉ một đêm đầu bạc trắng mà kể từ đó ý chí tinh thần sa sút đến độ chủ động từ bỏ binh quyền, cả ngày làm ổ ở Chiến Vương Phủ, sống vật vờ qua ngày, mơ màng không có mục đích, thậm chí làm cho biên ải liên tục trong tình trạng khẩn cấp. Sở Để cực kỳ thất vọng với người Thất Tệ này, bèn đem ấn soái ba quân giao cho Tĩnh vương tử Sở Nghị tiếp nhận, phong hắn thành Hộ quốc đại tướng quân.
Để tiếp tục duy trì trạng thái cân bằng, đối với nước Chu khí thể hung hãn, khoảng hai năm trước, nước Sở chọn cách khôi phục mối quan hệ nước sông không phạm nước giếng với nước Đại Nguyên do nữ để chấp chính, nhưng tất cả cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Trải qua ba năm rèn giũa, mặc dù Hộ quốc đại tướng quân bại trận nhiều lần, nhưng vẫn chưa thất bại đến nổi ảnh hưởng đến đại cục, điều này cũng khiến cho dân chúng nước Sở bớt oán than đối với Chiến Thần vương Sở Tuyệt suốt ngày chỉ ở trong Vương Phủ không màng thế sự.
Bước vào đầu mùa xuân, mặc dù Kinh thành nước Đại Nguyên vẫn lạnh lẽo, nhưng từ hai năm trước khi nữ để tiếp nhận thư ngưng chiến của nước Sở, cả nước trải qua hơn hai năm nghỉ ngơi lấy lại sức, dân chúng nước Đại Nguyên đều được sống những ngày an lành, lòng dân yên ổn. Hôm nay là ngày Tết Nguyên tiêu, mặc dù mới chỉ là giữa trưa, nhưng Kinh thành lại phồn thịnh náo nhiệt, phố phường sầm uất, đèn lồng trải dài mười dặm. Trên lầu hai Vọng Giang Các, hơn một nửa cửa sổ của các nhã gian đã mở ra, xuyên qua tầng tầng rèm cửa có thể mơ hồ trong thấy bóng dáng của một vài quý nhân. Trong số các nhã gian đó, một nhã gian đối diện đường lớn lại không mở cửa, chỉ có mùi rượu thoang thoảng tỏa ra bốn phía. Cố An An đoạt lấy bầu rượu rồi ngồi xuống trước bàn Cổ Lăng rót đầy chén rượu, vẻ mặt nịnh nọt lên tiếng: “Ca ca, rượu này là muội xin từ trong cung ra đó, ca xem, muội đối xử với ca có tốt hay không?” Cho nên, ca cũng nên đối xử tốt với muội?
Ánh mắt Cố Lặng nhìn xa xăm, không lên tiếng, nhưng lại bưng lên chén rượu đầy trên bàn, rồi sau đó dứt khoát uống một hơi cạn sạch. “Nói đi, lần này lại là chuyện gì nữa?”
“Ha ha... Ca ca thật lợi hại, muội còn chưa nói, ca đã biết muội tìm ca có việc...” Cố An An nịnh nọt.
“Nếu như muội muốn nói chuyện hôn sự của muội cùng Nhị công tử Trần gia thì thôi đi.” Cố Lăng tiếp tục nhếch mày liếc xéo nàng, không để vào tai lời nịnh nọt kia, tỏ vẻ vô tình dập tắt hy vọng của nàng. Nếu rượu mời không uống thì uống rượu phạt, Cố An An tức giận cầm bầu rượu nhét vào trong tay hắn, hai tay đập xuống mặt bàn, khuôn mặt hung dữ từ trên cao nhìn xuống nói: “Muội cóc thèm quan tâm hắn có phải Nhị công tử Trần gia hay không, muội nói lại một lần nữa: MUỘI KHÔNG CƯỚI.”
Cổ Lăng không để ý đến người đang tỏ vẻ hung dữ trước mặt, ung dung thong thả tự mình rót rượu tự mình uống.
Cố An An nóng nảy, vẻ mặt xị xuống: “Ca, muội nói thật, muội không muốn lấy chồng.” Cố Lăng bừng chén rượu trên tay lên uống cạn, sau đó mới nói: “An An, muội nên biết rằng vị Trần Nhị công tử này, muội không thể tìm ra bất kì tật xấu nào của hắn.”
“Muội không tìm ra bất cứ tật xấu nào của hắn, cũng không có nghĩa là muội phải gả cho hắn.”
“Vì sao không cưới? Muội có biết rằng mình đã bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Ca cũng chưa thành thân? Ca đã bao nhiêu tuổi rồi?” Mắt thấy một cuộc cãi vã lại bắt đầu, Cổ Lăng thở dài một tiếng, dịu dàng nói: “An An, ca là đàn ông, muội là con gái.” Chỉ cần hắn bằng lòng cưới, bất cứ lúc nào, bất kỳ chỗ nào đều có thể lấy được một người vợ xuất sắc. Thế nhưng An An không giống như vậy, nếu con gái qua hai mươi mà vẫn chưa được gả đi, thì có người đàn ông nào nguyện ý chọn nàng? Sao muội ấy lại không hiểu được lòng hảo tâm của các trưởng bởi trong gia tộc?
“Con gái thì như thế nào? Ai quy định con gái nhất định phải được gả đi? Bệ hạ cũng không quy định như vậy.” Hơn nữa bệ hạ cũng là con gái, bệ hạ cũng đã hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn chưa thành thân đó thôi. Lời này của Cố An An cũng chỉ dám nói ở trong lòng, nhưng mà những lời nói phía trước của nàng là cây ngay không sợ chết đứng. Trên thực tế, trong vòng hai năm qua nàng đã dùng lý do này phá hỏng không ít hôn sự.
Cố Lăng cảm thấy rất đau đầu với cái vẻ mặt đắc chí của muội muội, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác. Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng, cứu binh hắn mời tới rốt cuộc cũng đến.
Nhìn thấy sự phụ kiệm thượng cấp, theo bản năng Cố An An liền thu hồi vẻ đắc ý trên mặt lại. “Tham kiến đại nhân.”
“Hiện tại không phải ở nha môn, An An không cần câu nệ như thế.” Người tiến vào không phải ai khác chính là Liêu Thanh Vân. Liêu Thanh Vân vừa bước vào liền nhìn thấy hai huynh muội đang trong bầu không khí căng thẳng, trong lòng liền sáng tỏ lý do Cổ Lăng mời hắn đến để nói đỡ.
Cố An An không cần nghĩ cũng biết nhất định là đại ca nàng mời Liêu đại ca đến để thuyết phục nàng, vì vậy sau khi ném lại một câu liền bỏ chạy.
“Liêu đại ca, muội còn có việc, muội đi trước đây, huynh cùng đại ca muội uống vài chén đi.”
“An An, muội đứng lại đó cho ta.” Đối với lời nói của Cổ Lăng, Cố An An mắt điếc tai ngơ, bỏ chạy thục mạng. Cố Lăng tức giận nhịn không được nói: “Huynh xem xem, nào có giống một cô nương, ta thật hối hận lúc trước đã cho muội ấy đi theo huynh học hỏi. Một cô gái, cả ngày tiếp xúc với thi thể, cứ tiếp tục như vậy cũng không ai dám lấy muội ấy nữa.” Liêu Thanh Vân cười nhạt không nói. Là sư phụ cũng là người chỉ đạo trực tiếp, hắn rất hài lòng với năng lực làm việc của An An. Là bằng hữu tri kỉ của Cổ Lăng, hắn cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của hắn ta, nhưng hắn cũng có thể hiểu được tâm tình của An An.
“Kì thật theo ta thấy, cuộc sống của An An trải qua vô cùng phong phú, muội ấy cũng rất thích như vậy.” Như vậy là đủ rồi, không phải sao? Những người khác lại cho rằng như thể là vẫn chưa đủ, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, là dụng tâm lương khổ.
Cố Lăng thấy hắn lại bày ra khuôn mặt lãnh đạm, lửa giận trong lòng tiêu tán mất, khẽ thở dài một tiếng: “Thanh Vân, tình cảnh của An An và huynh không giống nhau.” Liêu Thanh Vân mỉm cười: “Đúng là khác nhau, An An so với ta còn có dũng khí.” Hắn biết rõ nguyên nhân Cổ Lăng tìm hắn đến làm thuyết khách, chỉ là muốn đem hắn ra làm tiền lệ.
“...” Cố Lăng có cảm giác mình tìm hắn đến hỗ trợ khuyên bảo An An thật sự là một nước cờ sai lầm. Thanh Vân thỏa hiệp rồi, như việc Liêu bá mẫu muốn cưới Đào Phi Vũ qua cửa, cũng muốn hắn cùng Đào Phi Vũ tương kính như tân, cho dù bên ngoài có tốt thế nào, nhưng hắn biết rõ, chẳng qua là sự tiếc nuối bị Thanh Vân chôn giấu sâu vào trong lòng mà thôi.
“Thanh Vân, huynh... có từng hối hận không?” Cố Lăng vẫn luôn muốn hỏi câu này, nhưng lại liên tục nhẫn nhịn, mãi đến hôm nay mới nhịn không được mà nói ra.
Thật ra Liêu Thanh Vân không cảm thấy bất ngờ với lời nói của Cổ Lăng, nhưng trong phút chốc, hắn vẫn cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, có hối hận không ư?
“Sẽ không hối hận.”
Sẽ không hối hận, cũng không phải là không hối hận. Thành thật mà nói, trong lòng Cổ Lăng không rõ có tự vị gì, theo ý hắn, sở dĩ Thanh Vân thỏa hiệp, có lẽ nguyên nhân lớn nhất không phải xuất phát từ Liêu bá mẫu, mà là vì không đành lòng để người nọ vì hắn mà phải chịu nổi nửa điểm tiếc hận cùng áy náy.
Trong lòng hắn cảm thấy thật không đáng cho Thanh Vân, lại muốn trách Thanh Vân ngốc, nhưng bất luận là người đến trước hay người đến sau hắn cũng không còn sức lực nữa rồi, bởi vì cho tới tận hôm nay hắn vẫn chưa thành thân.
Hắn không dám phủ nhận rằng sâu trong trái tim mình có một tia hy vọng cùng chờ đợi, nhưng mãi cho đến hôm nay, một năm rồi lại một năm đi qua, trên phố vô số lần lưu truyền tin đồn nàng chiêu mộ hậu cung, nhưng bọn họ đều biết, không có cái nào là thật cả, nàng chưa bao giờ có ý đó, thậm chí mắt điếc tai ngơ.
Nhìn thấy nàng chẳng để ý chuyện gì, hoàng tộc tổn thất Nguyễn Thị cũng bắt đầu rục rịch, không bỏ qua bất kì cơ hội nào, mang theo nam đồng nữ đồng, hoặc là thông minh lanh lợi hoặc là nhu thuận đáng yêu dâng đến trước mặt nàng, ngóng trông một ngày nào đó có thể lọt vào mắt nàng, được nàng chọn trúng trở thành thái tử hoặc thái nữ, sau đó một bước lên trời. Hôm qua trong lễ đại điển thờ cúng, hàng loạt vương thất to gan thượng tẩu, thỉnh tấu nàng nạp phu hoặc nhận con thừa tự.
“Huynh nói xem, chuyện hôm qua có hay không người đứng sau lưng sắp đặt?” Dã tâm của đám tổng thất vương tử rõ rành rành, bảo nàng nạp phu sinh con chỉ sợ là giả, bảo nàng chọn tông tự làm con thừa tự ngược lại mới là thật. Nếu như thật sự chọn con thừa tự, cũng không cần chọn từ bên trong tổng thất, không phải trong cung đã chọn sẵn người rồi sao? Ánh mắt hiểu rõ của Liêu Thanh Vân làm Cổ Lăng có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn trấn định lấy cứng chọi cứng.
Dường như ánh mắt Cổ Lăng không được tự nhiên, Liêu Thanh Vân thu hồi ánh mắt lại, lạnh nhạt nói: “Mặc kệ có hay không, nàng cũng sẽ không.”
Cổ Lăng thu lại tầm mắt, sau đó cũng không tiếp tục nói đề tài này nữa. Hắn cùng Liệu Thanh Vân có thể nói về mọi thứ, duy chỉ có chuyện liên quan đến nàng, lúc nào Thanh Vân cũng không nể mặt hắn.