Một tiếng “xoảng” lanh lảnh vang lên khiến trái tim Bạch Lang nhảy dựng.
Sở Tuyệt hoảng loạn cúi đầu nhìn vò rượu vỡ thành từng mảnh dưới chân mình, hương rượu thuần túy tràn ngập, lại khiến hắn có cảm giác chóng mặt. Bạch Lang nhìn vương gia1rõ ràng đã rối loạn trong lòng nhưng vẫn giả vờ rất bình tĩnh, hắn bỗng cảm thấy có chút chua xót cũng có chút oán giận. Bạch Lang biết Nguyên Vô Ưu là một nữ tử có một không hai, nhưng hắn vẫn rất bất mãn vì8nàng đã tổn thương vương gia.
Nàng là tình kiếp mà vương gia không thể vượt qua, Bạch Lang không dám tưởng tượng đến tình cảnh nếu cuối cùng vương gia vẫn thất bại. Chỉ có những người đi theo vương gia như bọn họ mới biết, tình cảm2của vương gia dành cho nàng sâu bao nhiêu, nặng bao nhiêu! Vương gia đã chịu tổn thương bởi Nguyên Vô Ưu, nhưng ngài vẫn muốn bất chấp hết thảy vì nàng. “Tin tức... là thật sao?” Sở Tuyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Lang. Bạch4Lang không đành lòng phá vỡ sự chờ mong mơ hồ trong ánh mắt của vương gia nhà mình, nhưng hắn vẫn gật đầu thật mạnh: “Tin tức trăm phần trăm là thật.”
Sở Tuyệt không nói gì nữa, chỉ run run bàn tay đang cầm lấy tách trà trên bàn.
“Vương gia...” Bạch Lang lo lắng bước lên muốn giúp đỡ nhưng lại bị Sở Tuyệt vung cao tay ngắn lại, nên hắn đành phải đứng ở một bên nhìn Sở Tuyệt run rẩy cầm ấm trà lên rót một tách trà. Hành động ấy của hắn trông có vẻ bình tĩnh, những chiếc khăn trải bàn bị nước trà chảy ra ngoài thấm ướt đã tiết lộ tâm trạng rối bời của hắn. Bạch Lạng khó nhọc lên tiếng: “Tuy tin tức chưa truyền ra ngoài, nhưng Nguyên Vô Ưu quả thật đã rời khỏi Kinh thành, hơn nữa còn đi cùng với Chu Thanh Sắc. Vương gia, trong tình cảnh hai nước Sở - Nguyên không ngừng chiến tranh, là quân chủ của nước Đại Nguyên, Nguyên Vô Ưu không trấn giữ trên triều đình, mà lại rời khỏi Kinh thành với hoàng tử nước Chu, điều này có ý nghĩa gì? Vương gia không muốn suy nghĩ về nó thật sao?”
Sở Tuyệt không trả lời, hắn chỉ cúi đầu nhìn chăm chú vào vật nước dao động trong tách trà đang được hắn dùng hai tay nâng lấy.
“Đi xuống đi.”
“Vương gia...” Bạch Lang không bỏ cuộc mà còn muốn nói thêm gì nữa. Sở Tuyệt không chút thay đổi ngẩng đầu lên, sự uy nghiêm không tiếng động mà hướng về phía Bạch Lang.
Bạch Lang bỗng cảm thấy căng thẳng, hắn đè xuống cảm xúc lo lắng trong lòng mình, sau đó khom người lui xuống. Theo tiếng đóng cửa của Bạch Lang, gian phòng lại rơi vào yên tĩnh một lần nữa. Qua một lúc lâu, người đàn ông giống như tượng kia cuối cùng cũng đã động đậy, hắn dùng hai tay nâng tách trà đến bên bờ môi không một chút máu. Mãi đến khi đã uống hết giọt trà cuối cùng trong tách, tâm trạng hoảng loạn của Sở Tuyệt rốt cuộc cũng đã dần bình tĩnh trở lại.
Hắn vững tin rằng nàng sẽ không liên minh với nước Chu, thế nên, nếu nàng kết bạn đồng hành cùng Chu Thanh Sắc không phải vì việc công, vậy... chỉ có thể là chuyện riêng. Cho dù tâm trạng có hoảng loạn như lúc nãy thì từ đầu đến cuối, trong lòng Sở Tuyệt cũng tin chắc rằng, tất cả những thứ mà hắn và nàng đã từng trải qua không phải không hề có ý nghĩa.
Nhưng Chu Thanh Sắc... Sở Tuyệt không dám xem nhẹ hắn, càng không thể ngồi yên chờ chết, vào lúc hắn dùng hết tâm tư để trải một con đường hướng đến nàng...
Nghĩ đến đây, Sở Tuyệt thoắt cái đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng bởi vì kiên định mà trở nên dứt khoát. Hắn không thể thua được, bởi vì Sở Tuyệt biết trong trận chiến này, hắn thật sự thua không nổi!
Trăng sáng giữa trời, gió mát dễ chịu, trạm dịch ở Kinh thành đã được tu sửa lại lần nữa mang một phong cách đặc biệt. Gần cửa sổ tầng hai trong lầu gác của hậu viện, Đệ Ngũ Chiểu cẩm bình rượu hướng về phía trăng sáng đang treo trên cao ngoài cửa sổ. Sau khi uống cạn rượu, hắn thấp giọng nở nụ cười, đắc ý lại càn rỡ. “Việc đời khó lường, ai mà biết được Đệ Ngũ Chiếu ta sẽ có ngày hôm nay?” Văn Vô Hà ngồi xếp bằng trước chiếc bàn gỗ thấp, dường như hắn không nghe thấy lời mà Đệ Ngũ Chiểu nói, chỉ tập trung tinh thần pha trà, từng cử chỉ từng hành động đều toát lên vẻ đẹp tĩnh lặng riêng biệt. Đệ Ngũ Chiếu xoay người dõi theo động tác của Văn Vô Hà, khóe môi của hắn cong lên trong im lặng: “Xem ra người vẫn rất bình tĩnh thản nhiên nhỉ, chỉ không biết là thật hay giả vờ thôi.” Lời nói của hắn chẳng có nửa phần tác động nào với Văn Vô Hà, ngay cả một giây khựng lại cũng chưa từng có. Tuy Đệ Ngũ Chiếu bị bẽ mặt, nhưng hắn chỉ cười nhạo một tiếng, cũng không lên tiếng khiêu khích nữa mà quay đầu tiếp tục nâng chén rượu và ngắm trăng sáng.
Sau khi thưởng thức xong một tách trà, Văn Vô Hà mới lên tiếng. “A Chiểu.” Động tác uống rượu của Đệ Ngũ Chiếu khựng lại một chút rồi mới tiếp tục một hơi uống sạch, hắn lạnh lùng quay đầu: “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi à?” Đôi mắt của Văn Vô Hà nhìn về phía người đang chế nhạo mình, nhưng hắn cũng chẳng để lộ bất kỳ cảm xúc nào đối với thái độ thù địch và mỉa mai của Đệ Ngũ Chiếu. Sắc mặt của Đệ Ngũ Chiếu sa sầm xuống, lạnh lùng nhìn Văn Vô hà: “Ngươi có biết ta ghét nhất bộ dạng này của ngươi không? Văn Vô Hà, ngươi tưởng mình thanh cao hơn ta thật sao?”
Văn Vô Hà bình tĩnh dời mắt sang chỗ khác, cuối cùng dừng trên tách trà mà hắn đã dày công pha chế, rồi thản nhiên cất lời: “A Chiếu, cho đến hôm nay, người quả thực có năng lực dám phóng túng bừa bãi, ta tin rằng ngươi không cần ta nhắc nhở.” Đệ Ngũ Chiểu chầm chậm híp mắt lại. Dường như Văn Vô Hà không có ý định tiếp tục uống trà nữa, hắn ung dung đứng dậy, sau đó khẽ gật đầu với Đệ Ngũ Chiếu đang nhìn chằm chằm vào mình: “Thời gian không còn sớm nữa, xin cáo từ.” “Ngươi có ý gì chứ? Ngươi đừng nói với ta, ngươi đến đây chỉ để uống trà thượng hạng ở chỗ ta thôi đấy.” “A Chiểu, nơi đây là trạm gác của Kinh thành.” Văn Vô Hà lạnh nhạt nhắc nhở.
Sắc mặt Đệ Ngũ Chiếu bỗng nghiệm lại, ngay sau đó hắn cười lạnh: “Chuyện này không cần người nhắc nhở.”
Văn Vô Hà không nói gì mà chỉ xoay lưng rời đi. Đệ Ngũ Chiểu tức giận đến mức gầm nhẹ lên: “Bệ hạ không ở trong Kinh thành.” Mà lời nói của Đệ Ngũ Chiếu cũng khiến bước chân của Văn Vô Hà khựng lại một lát, nhưng sau đó hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Văn Vô Hà, ta sẽ ở sau lưng quan sát ngươi. Ta thật sự muốn nhìn xem ngươi là người thanh cao hay dối trá, là không vụ lợi hay ích kỷ.” “Tùy ngươi thôi.” Đệ Ngũ Chiếu dõi theo bóng lưng thong dong rời đi của Văn Vô Hà, hắn cầm cả bầu rượu lên rót thẳng một ngụm lớn vào miệng, sau đó thì thào nói một mình: “Ai cũng đều có số kiếp của mình, Văn Vô Hà, chẳng qua người đáng thương hơn ta nhiều. So với số kiếp của ngươi, có lẽ ta nên may mắn vì số kiếp của mình vẫn chưa khiến bản thân vạn kiếp bất phục.”
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, sau đó có một người bước vào thì thầm vài câu bên tai Đệ Ngũ Chiếu Đệ Ngũ Chiểu nghe xong, đầu tiên là nhíu chặt mày lại, sau đó từ từ nhướng mày, tiếp đến hắn không nhịn được mà lớn tiếng bật cười.
“Vũ Văn Tranh à Vũ Văn Tranh, người chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.” Dày công tính toán để cưới được quý nữ hoàng thất có lợi cho bản thân thì lại thế nào? Hắn thực sự không thể chờ đợi được nữa rồi.
Còn có chuyện gì mang đến cho Đệ Ngũ Chiếu cảm giác thành công hơn là ngủ với người phụ nữ của Vũ Văn Tranh chứ? Còn có chuyện gì càng có ý nghĩa hơn việc có thể khiến người bên gối Vũ Văn Tranh đâm hắn một đao từ sau lưng chứ?
“Chuẩn bị ngựa.”
Nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của công tử nhà mình, nam tử vừa bước vào do dự một lát, cuối cùng vẫn thấp giọng nhắc nhở: “Công tử, đó chính là Linh Chi quận chúa, lỡ như...”
Đệ Ngũ Chiếu nhíu mày quay đầu lại. “Công tử thứ tội, nô tài chỉ là...” Nam tử không dám nói tiếp. Đệ Ngũ Chiểu nói với giọng điệu khó hiểu: “Nể tình ngươi cũng coi như là trung thành với bản công tử đây, lần này bản công tử không trừng phạt người, nhưng mà nhớ lấy, không có lần sau nữa.”
“Vâng, thưa công tử.”
Đệ Ngũ Chiểu nheo đôi mắt lại, thấp giọng nói: “Là nàng ta đã chọn làm Vũ Văn phu nhân chứ không phải là quận chúa trong hoàng tộc, bản công tử có gì sai đâu?” Hắn chỉ cần ghi tạc trong lòng rằng mình chỉ có một chủ tử, những người còn lại cho dù là hoàng tộc họ Nguyên, hắn cũng không cần đặt ở trong mắt, đây là thứ mà chủ tử đã dạy cho hắn. Sau khi Đệ Ngũ Chiếu giục ngựa rời khỏi trạm gác, một chiếc xe ngựa dừng ở nơi bí ẩn mới từ từ chạy ra. Người đánh xe nhìn về hướng Đệ Ngũ Chiếu vừa càn rỡ phóng ngựa chạy đi lúc nãy, ẩn đường của hắn hơi nhíu lại, sau đó hắn xoay người rồi thấp giọng xin ý kiến: “Công tử, Chiểu công tử phóng túng bản thân như vậy... sẽ không xảy ra chuyện gì thật sao?”
Một lát sau, từ trong xe ngựa mới truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ của Văn Vô Hà. “Về phủ đi.”
“Vâng.”
Trong xe ngựa, Văn Vô Hà khẽ nắm lấy tay áo, rồi nhẹ nhàng đặt một quân cờ trắng xuống bàn cờ, sau đó lẳng lặng nhìn một chốc mới mệt mỏi mà xoa xoa ấn đường.
Bên tai hắn lại vang lên lời chế giễu mang ý nghĩa sâu xa của Đệ Ngũ Chiếu.
Là thanh cao hay dối trá? Là không vụ lợi hay ích kỷ?
Văn Vô Hà dừng lại động tác trên tay, ánh mắt hắn có chút ngẩn ngơ, nhưng một lát sau hắn lại mỉm cười tự giễu.
Đối với Văn Vô Hà mà nói, thanh cao hay dối trá, không vụ lợi hay ích kỷ đều không có khác biệt quá lớn. Hắn đã bước lên con đường này, thì ắt sẽ đi đến cuối cùng. Còn về tương lai và kết cục chưa biết kia, nếu đã không thể nắm trong tay, cũng chỉ có thể chờ đợi ý trời.
Trong một gian phòng lịch sự thanh nhã, tấm rèm nửa rủ nửa buông hoàn toàn không thể che đậy hình ảnh kiều diễm trong phòng. Nguyên Linh Chi trở mình bước xuống từ trên người Đệ Ngũ Chiểu, sau đó tiện tay cầm quần áo ở bên cạnh lên để che ngực. Nàng nhắm mắt để đè nỗi khuất nhục trong lòng xuống, đến lúc mở mắt ra lại, trong mắt nàng lạnh lùng đến đáng sợ. Chẳng qua chỉ là bị “quy tắc ngầm” mà thôi, có gì ghê gớm đâu chứ? Chỉ cần giữ được những gì nàng đang có, đạt được những gì nàng muốn, thì ngày khác nàng ắt sẽ đòi lại gấp mười lần, trăm lần món nợ ngày hôm nay. “Ngươi đã đạt được thứ mà mình muốn rồi, vậy thứ ta nên có được đâu?” Nguyên Linh Chi lạnh lùng nhìn Đệ Ngũ Chiểu đang gối hai tay lên sau cổ, nghiêm mặt híp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Đệ Ngũ Chiểu ngáp một cái, hắn từ từ xoay người xuống giường, sau đó lại từ từ buộc lại vạt áo. “Nếu phu nhân đã chịu làm đến bước này, Đệ Ngũ Chiểu ta cũng không phải là người không giữ chữ tín. Yên tâm đi, ngoài thân phận Vũ Văn phu nhân, thì thân phận quận chúa Tĩnh Vương Phủ của ngươi tất nhiên sẽ không có bất cứ rủi ro nào.”
Nguyên Linh Chi nghiến răng: “Ngươi đừng nói với ta là chỉ có từng này.”
“Chỉ có nhiêu đây thì dĩ nhiên không đủ để phu nhân hầu hạ bản công tử rồi, chẳng qua là...” Đệ Ngũ Chiểu dừng lại động tác thay đồ, sau đó xoay người nở một nụ cười xấu xa, rồi vươn tay với Nguyên Linh Chi: “Phu nhân không cảm thấy nên hầu hạ bản công tử mặc quần áo sao? Dù gì thì y phục của bản công tử cũng là do chính tay phu nhân cởi xuống mà.”
“Ngươi...” Nguyên Linh Chi xấu hổ cùng oán hận đến mức suýt nữa là nghiền nát hàm răng của mình. Đệ Ngũ Chiểu giương mắt nhìn nàng, nhưng ánh mắt đã lạnh xuống.
Nguyên Linh Chi hít một hơi thật sâu, không ngừng nói với chính mình, phải nhịn, nhịn được khổ trong khổ, mới là người bề trên của bề trên. Chỉ khi nhịn đến mức sắp hộc máu trong lòng, cuối cùng Nguyên Linh Chi mới khiến sắc mặt của Đệ Ngũ Chiếu dịu lại.
Cúi đầu dõi theo người phụ nữ đang đanh mặt thay đồ cho mình, ánh mắt Đệ Ngũ Chiểu hơi lóe lên. Không thể không nói, người phụ nữ này có thể có được dẫn được đến mức này quả thật làm hắn có chút kinh ngạc, dĩ nhiên, hắn cũng không bỏ qua sự khuất nhục mà nàng cật lực đè xuống trong mắt.
Khuất nhục? Hắn âm thầm cười lạnh, đối với người phụ nữ này mà nói, sở dĩ nàng ta cảm thấy khuất nhục, không phải là vì nàng đã không còn trong sạch nữa, mà là vì người hoen ố sự trong sạch của nàng là Đệ Ngũ Chiểu hắn đây.
“Phu nhân cũng đã nguyện ý dùng sự trong sạch quý giá như vậy để trao đổi, người ta hay nói tiền tài là vật ngoài thân, Đệ Ngũ Chiếu ta cũng không phải người ăn không trả tiền, ta sẽ giúp đỡ phu nhân nắm giữ Vũ Văn gia tộc trong vòng ba tháng, nhưng phu nhân phải giao trượng phu tốt của ngươi là Vũ Văn Tranh cho ta trút giận, sau đó ta sẽ không hỏi han, không nhúng tay vào bất cứ công việc gì của Vũ Văn gia tộc, phu nhân có vừa lòng không?” “Còn có sự an nguy của Tĩnh Vương Phủ nữa.” Nguyên Linh Chi nhắc nhở.
Đệ Ngũ Chiếu nghe vậy chỉ nhướng mày, sau đó hắn cúi đầu đến gần bên tai nàng rồi thấp giọng nói: “Ta chỉ bảo đảm mình sẽ không gây rắc rối cho Tĩnh Vương Phủ nữa, nhưng không chắc rằng sẽ không có ai khác làm phiền Tĩnh Vương Phủ đầu. Dù sao thì Tĩnh Vương Phủ cũng chẳng phải nhà bố mẹ vợ của ta, phu nhân, ngươi nghĩ sao?”
Sắc mặt của Nguyên Linh Chi xanh trắng lẫn lộn, nàng nghiên chặt răng, một lúc lâu mới thốt lên: “Chỉ cần ngươi không để tiện vô sỉ mà đe dọa Tĩnh Vương Phủ nữa, những chuyện còn lại tất nhiên không liên quan đến ngươi.” Đợi tới khi nàng có được Vũ Văn gia, nàng nghiễm nhiên sẽ có khả năng bảo vệ lá bài phòng thân là Tĩnh Vương Phủ này.
“Vậy chúng ta coi như đã đạt thành cuộc mua bán này nhé. Chậc chậc... mà sao ta lại cảm thấy mình bị lỗ vốn nhỉ? Bỏ đi, ai bảo phu nhân là phu nhân của Vũ Văn Tranh chứ, có mắc cỡ nào thì ta cũng phải mua thôi.” Đệ Ngũ Chiếu nói xong cũng không để ý đến gương mặt trắng bệch của Nguyên Linh Chi, hắn bật cười lớn rồi bỏ đi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng của Đệ Ngũ Chiểu, Nguyên Linh Chi cắn chặt môi mình, trong mắt tràn đầy căm hận cùng quyết tâm. Nàng thề rằng nhất định sẽ khiến những người đã từng xem thường mình phải hối hận!