Kinh thành nước Chu, Quảng Ninh Cung.
Chu Lam Nhi khẽ đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, sau đó quay sang căn dặn các cung nhân đi theo mình chờ ở ngoài cửa, còn nàng thì một mình nhẹ bước tiến vào.
Quảng Ninh Cung giống như tiểu viện ở nông thôn, lúc này, trong sân không một bóng người. Chu Lam Nhi nhìn về phía phòng ngủ của Chu Thanh Sắc rồi thoáng cất cao thanh âm, nàng cung kính nói: “Lam Nhi cầu kiến Tam hoàng huynh.”
“Vào đi.”
Giọng nói truyền ra từ hướng đại điện1khiển Chu Lam Nhi không khỏi ngẩn người. Nhưng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, nàng đã nhấc váy bước đến đại điện chính trông có vẻ đổ nát suy sụp.
Khi đã bước vào trong, Chu Lam Nhi mới biết tại sao Tam hoàng huynh lại ở đại điện chính, bởi vì phụ hoàng cũng có mặt ở đây. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt cứng ngắc cùng căng thẳng của phụ hoàng thì hình như nàng tới không đúng lúc lắm. Nói thật, khi thấy bộ dạng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi rồi lại8không làm được gì của phụ hoàng, đáy lòng Chu Lam Nhi chợt nảy sinh cảm giác vui sướng.
Đối với dân chúng nước Chu mà nói, có lẽ phụ hoàng là một hoàng đế anh minh thần võ. Nhưng đối với các hoàng tử công chúa trong cung, thì người không phải là một phụ hoàng đủ tư cách.
Tình thương của phụ hoàng chỉ dành cho mỗi mình Tam hoàng huynh.
Mà Tam hoàng huynh lại không hề đón nhận tình thương ấy. “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Chu2Lam Nhi áp chế sự dao động trong lòng mình xuống, rồi bước lên cung cung kính kính hành lễ thỉnh an. Chu Để nhìn về phía nữ nhi đang quỳ lạy, vẻ mặt của ông có chút dịu xuống, nhưng giọng điệu vẫn căng thẳng như cũ: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn phụ hoàng. Sau khi đứng dậy, Chu Lam Nhi kính cẩn lui sang một bên rồi buông mắt cúi đầu, thoạt nhìn rất an phận.
Chu Để cũng đứng dậy, lạnh lùng nhìn thoáng qua người mang nét mặt bình tĩnh thản nhiên, hoàn toàn4trái ngược với vẻ mặt căng thẳng cứng ngắc của ông đang ngồi ở bên cạnh. Ông cố gắng hít một hơi thật sâu để áp chế cơn rống giận sắp vọt lên cổ họng, sau đó hừ một tiếng thật mạnh, rồi vung tay áo bỏ đi.
Cơ thể của Chu Lam Nhi hơi co rụt lại một chút, nhưng nàng vẫn an phận cúi đầu như cũ. Cho đến khi khóe mắt nhìn thấy phụ hoàng đã đi thật rồi, Chu Lam Nhi mới cười mỉa mà ngẩng đầu lên. Nàng nhìn Chu Thanh Sắc thảnh thơi ngồi dựa đằng kia, có chút lúng túng nói: “Tam hoàng huynh à, muội không biết phụ hoàng ở đây nên hình như đến không đúng lúc lắm, không... không quấy rầy huynh và phụ hoàng nói chuyện chứ?”
Chu Thanh Sắc giương mắt nhìn nàng, sau đó mỉm cười: “Lam hoàng muội đặc biệt vào cung một chuyến, chắc hẳn là vì muốn trực tiếp chứng thực với hoàng huynh rằng nữ để nước Đại Nguyên kia có phải là thánh tăng Lam Vân năm xưa không?”
Chu Lam Nhi hờn dỗi: “Tâm tư của muội đúng là chẳng thể giấu được Tam hoàng huynh, vậy... là thật sao? Tam hoàng huynh.” Chu Thanh Sắc dõi theo vị muội muội được gả vào Tần gia, sống rất hạnh phúc trước mắt mình, nụ cười trên mặt hắn cũng chân thật hơi vài phần: “Là thật.”
Chu Lam Nhi bất chợt im lặng, thật lâu sau mới thấp giọng thở dài: “Vậy Tam hoàng huynh đã biết được thân phận của nàng ngay từ đầu rồi sao?” Đôi mắt của Chu Thanh Sắc hơi tối lại, nếu biết được Lam Vân là nàng ngay từ đầu, có lẽ bây giờ đã là một tình cảnh khác rồi.
“Tam hoàng huynh?” Thấy sắc mặt của hắn thay đổi, Chu Lam Nhi có chút kinh ngạc mà lên tiếng.
Chu Thanh Sắc mỉm cười: “Sau này ta mới biết được.”
Chu Lam Nhị bình tĩnh liếc nhìn hắn, sau đó thăm dò nói: “Tam hoàng huynh đối với nàng...”
Chu Thanh Sắc mỉm cười nhướng mày, khí thể đáng sợ như có như không hiện lên trong đôi mắt bình tĩnh của hắn khiến Chu Lam Nhi không thể nói ra hết câu hỏi thăm dò của mình.
“Ấy... muội đến thăm Quảng nương nương nhé.” Chu Lam Nhi cơ hồ là chạy trối chết ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đại điện chính, bước chân vội vã của Chu Lam Nhi mới khựng lại, nàng ngước lên nhìn bầu trời cao, rồi lẩm bẩm một câu trong im lặng: “Nguyên Vô Ưu...”
Nàng không thể diễn tả thành lời cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ thấy phức tạp vô cùng!
Không biết liệu có một ngày nào, nàng lại được gặp mặt vị công chúa... không bây giờ nàng ấy không còn là công chúa nữa, mà đã là nữ đế bệ hạ trong truyền thuyết kia một lần nữa không? Sau khi đưa tiễn Chu Lam Nhi, Ninh Thị bước đến đại điện chính, Chu Thanh Sắc thấy thế vội đứng dậy rồi tiến đến đỡ bà ngồi xuống. Ninh Thị ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn: “Con làm ông ấy tức giận không nhẹ đấy.” Chu Thanh Sắc thản nhiên nói: “Thực sự bây giờ con không còn hứng thú nữa.” “Nương hiểu.” Ninh Thị thở dài rồi vỗ vỗ tay Chu Thanh Sắc, sau đó kéo hắn ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương của bà dừng trên gương mặt hắn: “Chừng nào khởi hành?”
Chu Thanh Sắc hé miệng, có chút ngượng nghịu mà nhìn Ninh Thị.
Ninh Thị cười khẽ: “Nương biết rồi, con sắp khởi hành có phải không? Được rồi, đừng bày ra vẻ mặt như vậy nữa, nương biết là tuy con đang ở đây, nhưng trái tim của con sớm đã bay đi mất rồi. Nhi tử đã lớn, cũng đến lúc phải bay thật rồi.”
“Nương.” Đối diện với lời trêu ghẹo của mẫu thân, Chu Thanh Sắc hiểm khi thẹn đỏ cả mặt. Ninh Thị mỉm cười rồi vỗ nhẹ tay hắn, bà an ủi nói: “Đừng nhớ mong nương nương ở đây rất tốt.”
“Nương...”
Ninh Thị biết Chu Thanh Sắc muốn nói gì, nên đã sớm một bước ngắt lời hắn: “Không sao đâu, chỉ cần con có thể đợi được đến khi mây tan thấy trắng sáng, cho dù con không thể trở về đỉnh Phiêu Miễu ở ẩn với nương được, thì sống ở nước Đại Nguyên cũng như nhau. Nương chỉ cần biết con hạnh phúc, ngoài ra không còn cầu mong gì khác nữa.”
Cổ họng của Chu Thanh Sắc nghèn nghẹn, hắn thẩm hít một hơi để khôi phục tâm trạng của mình, sau đó nghiêm túc nói: “Nương à, đợi con quay về đón người nhé.”
Ninh Thị ngẩn ra một chút rồi đáp lời: “Được.” Ninh Thị đưa mắt nhìn theo hướng nhi tử rời đi, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. “Vẫn là đi rồi.” Không biết tự lúc nào mà Chu Đệ đã xuất hiện cạnh bà, ông cũng dõi về hướng Chu Thanh Sắc biến mất, rồi thì thào lên tiếng. Ninh Thị khẽ thở dài một tiếng, sau đó xoay người trở về phòng.
Chu Để bỗng đưa tay kéo bà lại, ông nhíu mày nhìn bà thật kỹ: “Sao thế?”
“Không có gì, ông buông ra đi.” “Tôi không buông, nếu không có gì thì sao bà lại có biểu cảm như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, bà đừng giấu tôi, có phải Thanh Nhi sẽ gặp phải chuyện gì không? Hay là nó có nguy hiểm?” Ninh Thị ngơ ngác nhìn vẻ mặt lo lắng của người trước mắt hồi lâu, sự mệt nhoài vô tận bất chợt nảy lên trong lòng bà, làm bà không nhịn nổi mà xoa xoa ẩn đường đang nhức nhối âm ỉ.
“Bà không thoải mái à?”
“Không có, ông buông tôi ra đi, tôi chỉ là có chút mệt...”
Chu Để chợt ôm lấy bà rồi bước nhanh đến phòng ngủ, chỉ sợ bà giãy giụa chống cự nên ông giành nói trước: “Để tôi đưa bà về phòng nghỉ ngơi.”
Ninh Thị chau mày nhìn ông, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ yếu ớt nhắm mắt lại.
Chu Để thấy người đàn bà trong lòng mình không giấu được nét âu lo giữa ấn đường, rồi lại ngoảnh đầu hướng về phía nhi tử rời đi, trong lòng ông cũng có chút bất an mơ hồ, lẽ nào Thanh Nhi thật sự sẽ gặp phải nguy hiểm? “âm thầm bảo vệ Tam hoàng tử.”
“Vâng.” Thanh âm vang lên nhưng không một ai xuất hiện, chỉ là trong không khí nơi giọng nói truyền đến xuất hiện dao động rất nhỏ, ngay sau đó lập tức khôi phục sự yên tĩnh không gợn sóng, như nước chảy qua không để lại dấu vết.
Trên đỉnh núi cao cao, Sở Tuyệt đang ngồi dưới đất thỏa sức uống bầu rượu trong tay, trên người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo khiến kẻ khác phải chùn bước. Gió thổi bay mái tóc dài bạc trắng của hắn, cùng với trường bào đen thẫm, mang vẻ mị hoặc tựa màu mực đang chầm chậm nhuộm đẫm trên trang giấy trắng.
“Huyền Nhất tham kiến vương gia.” Một bóng đèn chợt xuất hiện sau lưng hắn, cung kính khom người lên tiếng.
Sở Tuyệt dừng động tác uống rượu lại: “Thế nào?”
“Hồi bấm vương gia, động tĩnh ở biên ải Ô Thành không lớn.”
“Động tĩnh không lớn, cũng có nghĩa là vẫn có động tĩnh.” “Vâng, theo chúng thuộc hạ tìm hiểu, dân chúng trong biên ải Ô Thành đã âm thầm dời đi.”
“Tốt lắm.”
Huyền Nhất hơi khó hiểu câu “tốt lắm” của vương gia mang ý gì, nhưng là một thảm đứng đầu của nước Sở, tất nhiên hắn biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
“Lui xuống đi.” “Vâng.” Bóng dáng của Huyền Nhất lặng yên biến mất giữa đỉnh núi. Sở Tuyệt uống một ngụm rượu, sau đó nhìn về phương hướng của nước Đại Nguyên, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng khác thường rồi nhanh chóng biến mất, khiến người ta không thể nắm giữ, nhưng vẫn muốn bắt lấy nó.
Thật lâu sau, Bạch Lang tìm đến Sở Tuyệt, đứng bên cạnh hắn gọi: “Vương gia.” Sở Tuyệt vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ. Bạch Lang tự nhiên ngồi xuống cạnh Sở Tuyệt. Khi nhìn thấy bầu rượu đã cạn sạch, hắn thở dài một tiếng, có lẽ hắn nên biết thỏa mãn, rằng hiện giờ vương gia mỗi ngày chỉ uống một bình, chứ không phải uống đến mê man. Chẳng qua, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy mãi cũng không phải là cách, bởi vì rất có hại cho sức khỏe.
“Thuộc hạ không hiểu chiến lược lần này của vương gia lắm.” Vẫn cứ án binh bất động như vậy, há chẳng phải đang cho nước Đại Nguyên đầy đủ thời gian để chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến sao? Nói thật, hắn bắt đầu nhịn không được mà nghi ngờ rằng vương gia là đang cố tình làm như vậy.
Sở Tuyệt vẫn thờ ơ trước lời nói của Bạch Lang, đôi mi rủ xuống tạo thành bóng tối trên gương mặt lạnh lùng của hắn. Bạch Lang thở dài một tiếng. Trước đây, vương gia cũng lạnh lùng như sương giá, nhưng không đến mức như thế này, vương gia của bây giờ mới là thật sự lạnh lùng, tuy cái lạnh này không làm bọn họ tổn thương, nhưng khiến bọn họ bức bối chua xót.
“Vương gia, hoàng thượng đã truyền ba thánh chỉ rồi, nếu cứ tiếp tục kéo dài nữa, e rằng hoàng thượng lại muốn tự mình đến nghênh chiến.” Sở Tuyệt bất ngờ đứng dậy khiển Bạch Lang rất kinh ngạc. Hắn cũng vội vã đứng dậy theo, rồi dõi theo Sở Tuyệt trong mong đợi. Chỉ là Sở Tuyệt không nói gì cả.
Tuy Sở Tuyệt chưa nói gì, nhưng nhìn ánh mắt của hắn, Bạch Lang cũng đã hiểu ra được. Sợi dây đàn căng chặt trong lòng Bạch Lang cuối cùng cũng buông lỏng, hắn không biết vương gia muốn dùng chiến lược tiến công gì, nhưng hắn tin rằng, vương gia có ánh mắt như thế, nhất định sẽ không thiên vị vì tình riêng.
Giữa lúc hai người đang im lặng thì dưới núi bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, Bạch Lang quay đầu nhìn theo tiếng vọng, khi thấy rõ người đến là ai, đôi mày của hắn nhíu lại trong vô thức.
“Vương gia, là tiểu vương gia.”
Sở Nghị xông lên đứng thẳng trước mặt Sở Tuyệt, lồng ngực hơi phập phồng để lộ sự mất bình tĩnh của hắn lúc này. Hắn gần như là nghiến răng mà nói: “Sở Tuyệt, ngươi không dám xuất binh, ta dám. Ngươi đừng luôn mang dáng vẻ chủ soái của ba quân mà chẳng làm ăn gì cả, hôm nay ta nói cho ngươi biết, ngày mai ta sẽ xuất binh.” “Tiểu vương gia...” Bạch Lang nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, hắn định nói gì đó lại bị Sở Tuyệt ngăn cản. Sở Tuyệt lạnh lùng dõi theo Sở Nghị, rồi bất thình lình lên tiếng: “Được.” Bạch Lang thảng thốt nhìn hắn: “Vương gia?” Ngay cả Sở Nghị cũng hơi giật mình mà nhìn Sở Tuyệt bằng ánh mắt ngờ vực. Sở Tuyệt đi lướt qua Sở Nghị đang âm thầm kinh ngạc, hắn cũng không quay đầu lại mà nói: “Ngày mai, bản vương sẽ để người xuất binh.” “Thật... thật sao?” Sự bình tĩnh của Sở Tuyệt trái lại khiến Sở Nghị không thể xác định chắc chắn được.
Sở Tuyệt không trả lời, hắn chỉ xoay người lên ngựa, sau đó quay đầu lạnh lùng nhìn Sở Nghị rồi thúc ngựa chạy vội đi. Bạch Lang theo sát phía sau, để lại một mình Sở Nghị đứng ở nơi ấy, sắc mặt dần trở nên phức tạp. Đợi đến khi Sở Nghị phục hồi tinh thần, nhanh chóng đuổi theo Sở Tuyệt trở về, thì Sở Tuyệt đã triệu tập các tướng sĩ trong quân tụ họp ở doanh trại của chủ soái.
Làm như không nhìn thấy Sở Nghị bước vào, Sở Tuyệt ngồi ở vị trí chính, sắc mặt của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khí thể tỏa ra trên người hắn lại bỗng nhiên khác biệt, khiến người ta cảm thấy tín phục, phảng phất như bất luận hắn muốn làm gì thì đều sẽ làm được.
Mà Sở Tuyệt cũng không nói mấy lời nhiệt huyết để nâng cao sĩ khi lòng quân, hắn chỉ nói một câu đơn giản đến không thể nào giản đơn hơn nữa, nhưng lại tràn đầy khí phách mạnh mẽ, tựa như có một sức mạnh nào đó đang sục sôi trong lòng mỗi người ở đây.
Hắn nói: “Ngày mai tuyên chiến.”