Sau buổi chầu sớm, hệt như những gì Chương đại nhân đã suy đoán, Liêu Thanh Vân quả nhiên đi gặp Nguyên Vô Ưu một mình sau khi tan triều.
Ngự Thư Phòng.
Nguyên Vô Ưu cầm lấy cuốn tấu chương và một cuốn sách nhìn giống một cuốn sổ con mà Tiểu Cao Tử trình lên. Nàng hơi nhướng mày, giơ tay cầm lên cuốn tấu chương của Liệu Thanh Vân, nàng cũng hơi tò mò đã xảy ra chuyện gì mà khiến Liệu Thanh Vân dâng tấu riêng chứ không phải trên buổi chầu sáng ban nãy.
Ánh mắt Nguyên Vô Ưu1chuyển sang cuốn tấu chương trên tay. Sau khi đọc rõ ràng nội dung bên trong, nàng nhíu mày, ngước mắt lên nhìn Liệu Thanh Vân nhưng không nói bất cứ điều gì mà chỉ im lặng mất mấy phút, sau đó giơ tay cầm lấy cuốn danh sách khác trong tay Tiểu Cao Tử.
Liệu Thanh Vân buông mắt, khuôn mặt duy trì sự cung kính dành cho hoàng đế.
Cuốn sách vừa mở ra, đập vào mắt là một dòng chữ đoan chính, rất lạ lẫm, không phải chữ viết của bất cứ vị thần tử nào trong triều. Ánh mắt8Nguyên Vô Ưu bỏ qua nội dung mà nhìn nét bút cuối cùng, mắt hơi lóe sáng, giọng nói không hiểu mang ý gì: “Đệ Ngũ Hạo? Vị Đệ Ngũ Hạo kia của Định Dương Đệ Ngũ gia?”
“Hồi bệ hạ, đúng là gia chủ Định Dương Đệ Ngũ gia Đệ Ngũ Hạo.” Liêu Thanh Vân đáp.
Đáy mắt Nguyên Vô Ưu toát ra sự hứng thú. Nàng không vội vàng đọc nội dung bên trong mà gấp cuốn sách lại đặt lên ngự án trác, sau đó, nàng thanh nhã đứng dậy đi đến ghế để vương rồi ngồi xuống, tùy ý2phất tay: “Ngồi đi.”
Đối với hành động ban ngồi gần gũi bình dị mỗi lần bệ hạ triệu kiến hoặc tuyên kiến sau khi tan triều, không chỉ Liệu Thanh Vân, tất cả những người khác đều không hề ngạc nhiên, mặc dù một vài lão thần vẫn không thích ứng được, nhưng nghĩ lại thì dù sao bệ hạ cũng là phụ nữ, nữ giới và nam giới khác nhau cũng là chuyện bình thường.
“Tạ ơn bệ hạ.” Liêu Thanh Vân ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh. Nguyên Vô Ưu đương nhiên cũng để ý sự thận trọng và nghiêm túc4của Liêu Thanh Vân, đối với việc này, nàng chỉ có thể thẩm thở dài trong lòng. Mỗi người đều có tính cách riêng biệt của mình. Thật ra, tính cách của Liêu Thanh Vân không hề giống với những gì hắn thể hiện ra với người khác, dù cho hắn chưng bộ mặt vô cảm suốt cả ngày, hành động cũng nghiêm túc đến mức lạnh nhạt, nhưng thật ra, Liêu Thanh Vân là một người nhiệt tình với công việc, lương thiện chân thành Gặp nàng, quen biết nàng, thậm chí sau này còn giúp đỡ nàng, có lẽ đây chính là vết đen duy nhất của người con trai nghiêm túc này.
“Thanh Vân.”
“Bệ hạ.” Liêu Thanh Vân ngước mắt lên nhìn khi Nguyên Vô Ưu lên tiếng gọi hắn, rồi nhìn thẳng vào mắt nàng.
Lòng Nguyên Vô Ưu lại thầm thở dài một tiếng nhưng không hề để lộ ra: “Ngươi vẫn chưa từng nói lời trong lòng với cô, cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với ngươi, hôm nay vừa hay người đến đây rồi thì chúng ta nói chuyện với nhau di.”
Liêu Thanh Vân và kinh ngạc quá mức mà tim đập loạn nhịp. Nguyên Vô Ưu nhìn hắn chăm chú, giọng nói có phần đắn đo cân nhắc nhưng không hề vòng vo mà nói thẳng: “Về hôn sự của người và Đào gia Thất tiểu thư, rốt cuộc người có suy nghĩ như thế nào?”
Liêu Thanh Vân không ngờ nàng sẽ chủ động nói về vấn đề này với hắn. Hắn hơi hoảng hốt.
“Hôn sự của ngươi và Đào gia là do Tiên Đế ban. Theo lý mà nói, cho dù có là cô cũng không thể vô duyên vô cớ hủy bỏ nó.”
“Thần biết.” Liêu Thanh Vân yên lặng cúi đầu. Cũng chính vì biết nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tìm nàng vì vấn đề này. Hắn cũng biết nếu mình mở miệng, nàng nhất định sẽ thành toàn cho hắn! Nhưng, càng như vậy, hắn càng không thể mở miệng. Hắn không muốn làm khó nàng, càng không muốn khiến nàng bị người đời có cơ hội phỉ báng. Nguyên Vô Ưu dường như không nhìn thấy sự u ám lóe lên trong mắt hẳn. Nàng mỉm cười, hờ hững nói: “Tuy nhiên, cô cũng không phải lần đầu tiên phạm luật.”
Ý của bệ hạ là gì? Liệu Thanh Vân cố gắng khắc chế mới khiến mình không ngước mắt lên nhìn nàng, hắn sợ mình không khống chế được để lộ ra sự mong đợi trong mắt mình. Nguyên Vô Ưu liếc mắt nhìn Tiểu Hoa Tử. Tiểu Hoa Tử hiểu ý đi lên, cầm thánh chỉ Nguyên Vô Ưu đã chuẩn bị xong xuôi, cung kính nói với Liêu Thanh Vân: “Liêu đại nhân.”
Theo bản năng, Liêu Thanh Vân ngước mắt lên. Sau khi nhìn thấy thứ trong tay Tiểu Hoa Tử, hắn hơi ngạc nhiên, phút chốc đứng lên định hành lễ nhưng lại bị Nguyên Vô Ưu ngăn lại.
“Không cần hành lễ.” Thân hình hơi khom xuống của Liêu Thanh Vân cứng đờ tại chỗ, ánh mắt vụt qua sự khó xử, cuối cùng hắn nghe lời nàng không quy bái nữa mà đứng đó đợi chỉ. Tiểu Hoa Tử muốn cười mà không dám cười, hắn mím môi, cung kính đưa thánh chỉ qua: “Bệ hạ có khẩu dụ, không cần tuyển chỉ, Liêu đại nhân tự mình xem thì hơn.”
Liêu Thanh Vân mơ hồ cầm lấy thánh chỉ. Hắn nhìn Nguyên Vô Ưu.
Nguyên Vô Ưu mỉm cười với hắn, lấy ánh mắt để ra hiệu.
Liệu Thanh Vân chần chừ một lát rồi mới chậm rãi mở thánh chỉ ra, lập tức kinh ngạc trợn tròn hai mắt, ngay sau đó hắn nhìn Nguyên Vô Ưu: “Bệ hạ, đây...”
“Không sai, là một thánh chỉ trắng, cô đã kí tên đóng mộc rồi, nhưng người tự điền nội dung đi.” Đây chính là thái độ của nàng đối với cuộc hôn nhân mà Tiên Đế ban cho hắn. Ngón tay cầm thánh chỉ của Liêu Thanh Vân đột nhiên siết chặt, nhưng vẫn không thể khống chế được cơ thể hơi run rẩy.
Nguyên Vô Ưu phất tay, người trong điện đều lui ra ngoài.
Nàng đứng dậy đi về phía Liêu Thanh Vân, cách hắn tầm một mét thì dừng lại. Nàng bình thản nhìn hắn nhưng lời nói lại rất chân thành: “Thanh Vân, ngươi là một người chân thành, cũng chính vì sự chân thành của người nên cô mới làm như vậy. Cô hi vọng, ngươi không để việc lo nghĩ cô sẽ bị ảnh hưởng mà ảnh hưởng đến việc đưa ra phán đoán chính xác, cũng không mong người chỉ vì không thể bất hiếu với lệnh đường mà quyết định sai lầm.”
Liệu Thanh Vân ngơ ngác nhìn nàng.
“Đương nhiên, tình cảm của người dành cho cô, cô hiểu rõ, những việc người làm cho cô, cô cũng rất xem trọng.” Khuôn mặt Liêu Thanh Vân đỏ bừng, hắn có cảm giác tâm sự bị vạch trần từng li từng tí nên cảm thấy bối rối bất an, cũng bởi vì kích động mà căng thẳng không biết nên làm gì mới phải. Hắn nhìn Nguyên Vô Ưu, môi khẽ mấp máy nhưng không thể nói được điều gì.
Nguyên Vô Ưu nhìn người con trai vẫn luôn giữ tấm lòng son sắt trước mắt, nói chẳng hề cảm động là chuyện không thể nào, chỉ có điều, nàng hiểu rất rõ, sự cảm động này không phải là nảy sinh tình cảm với hắn mà là một loại tán thưởng và an ủi mà thôi.
Vì vậy, nàng chân thành nói: “Nhưng mà Thanh Vân, cô vĩnh viễn không cách nào đáp lại tình cảm của ngươi được.”
Khuôn mặt Liệu Thanh Vân phút chốc trở nên trắng bệch. Hắn nhanh chóng cúi đầu xuống, nhỏ giọng đáp: “Thần biết.” “Thanh Vân, cô hi vọng ngươi sẽ hạnh phúc. Có lẽ quá trình cắt đứt thứ ngươi gọi là hạnh phúc sẽ khiến người đau khổ, thậm chí là khó khăn, nhưng chỉ cần ngươi lui lại một bước, người sẽ tìm thấy một hạnh phúc khác.” Mặc dù Đào Phi Vũ có rất nhiều khuyết điểm nhưng nói chung, nàng ta miễn cưỡng cũng có thể xem là người nhiều ưu điểm hơn khuyết điểm, nhưng Nguyên Vô Ưu không nói lời này với Liêu Thanh Vân. Hắn nên cưới người phụ nữ như thế nào phải do hắn tự quyết định. Việc nàng có thể làm cho hắn chỉ là khiến hắn tuyệt vọng lúc cần thiết. Bởi vì nàng biết, đối với Thanh Vân mà nói, tuyệt vọng chính là tái sinh.
Thật ra, lý trí của hắn nói với hắn rất rõ ràng rằng, hắn nên chấm dứt nó, chỉ là tình cảm vẫn luôn do dự không quyết, đây chính là chuyện thường tình. Nàng giúp hắn một lần cũng là vì nàng tin hắn nhất định sẽ sống một cuộc sống gia đình viên mãn.
Bởi vì Thanh Vân không giống những người khác. Hắn đối với công việc và cả cuộc sống đều rất nghiêm túc, thẳng thắn, trách nhiệm. Phẩm chất tốt đẹp đáng quý như thế này chắc chắn sẽ giúp hắn tìm đến một hạnh phúc khác.
Lúc này, Liêu Thanh Vân không thể nói lên lời. Những điều nàng nói, hắn đều hiểu cả. Hắn cũng biết nàng nói lời thật lòng, là sự cổ vũ và mong đợi từ tận đáy lòng, dù rằng nàng làm vậy cũng rất tàn nhẫn.
Nhưng nếu hắn chưa bao giờ có cơ hội thì sự tàn nhẫn này của nàng cũng là sự lương thiện đối với hắn.
Mãi lâu sau, Liêu Thanh Vân cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói khô khốc đến mức khiến hắn đau đớn. “Thần... hiểu.” Hắn hiểu sự trăn trở suy nghĩ của nàng, cũng hiểu suy nghĩ của nàng đối với hắn. Mặc dù hắn chưa từng có cơ hội có được trái tim nàng, nhưng lần này lùi một bước để tìm đường khác, hiểu được tấm lòng của nàng, có lẽ đối với hắn mà nói, đó cũng là một loại hạnh phúc.
Nguyên Vô Ưu biết hắn đã hiểu thật rồi, nàng khẽ thở dài. Đây là chủ đề nàng lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng chia sẻ với hắn. Nàng tin hắn sẽ có được sự lựa chọn tốt nhất cho mình. Xoay người quay về ngồi trước ngự án trác, nàng vẫn không xem cuốn cáo trạng Đệ Ngũ Hạo viết mà trực tiếp nhấc bút lên phê hai chữ “chuẩn tấu” trên cuốn tấu chương của Liêu Thanh Vân. Sau khi ngẫm nghĩ một lát, nàng lại thêm bốn chữ “toàn quyền xử lý.”
Nhận được câu trả lời, Liêu Thanh Vân hồn bay phách lạc rời đi. Ngự thư phòng khôi phục sự yên tĩnh. Nguyên Vô Ưu cúi đầu phê duyệt đủ loại tấu chương được trình lên buổi chầu hôm nay. Mặc dù nàng đã cố gắng nhìn người để trọng dụng, chia quyền lực xuống dưới, nhưng việc phải do nàng đích thân xử lý vẫn rất nhiều. Ngọc Châu đứng bên cạnh nhìn chủ tử nghiêm túc phê duyệt tấu chương thì không nhịn được mà trao đổi ánh mắt với Ngọc Thúy và Tiểu Hoa Tử, ánh mắt ba người đều ảm đạm và thất vọng.
Bọn họ vốn tưởng Liêu đại nhân rất đặc biệt trong lòng chủ tử, dù sao thì những lúc riêng tư, duy chỉ có Liêu đại nhân thì chủ tử mới gọi thẳng tên riêng chứ không phải long trọng gọi đối phương là “khanh“.
Hơn nữa, chủ tử lại chuẩn bị sẵn một thánh chỉ trắng vô cùng đặc biệt như thể cho Liêu đại nhân, bọn họ còn tưởng chủ tử đang muốn Liêu đại nhân xóa bỏ hôn ước, thực tế thì chủ tử cũng đúng là làm như vậy, nhưng... nhớ lại những lời chủ tử nói với Liêu đại nhân, Ngọc Thúy tính tình thẳng thắn không nhịn được mà thở dài một tiếng vì tiếc nuối.
Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử đều trợn mắt nhìn nàng.
Ngọc Thúy bụm chặt miệng, kinh hoàng cẩn thận nhìn chủ tử.
Tay cầm bút của Nguyễn Vô Ưu hơi ngưng lại. Nàng vốn chẳng quan tâm ba người họ liếc mắt qua lại với nhau. Nhưng khi nghe thấy tiếng thở dài của Ngọc Thúy, nàng đương nhiên biết là vì sao. Ngọc Thủy không bằng Ngọc Châu, cho dù nàng có dạy dỗ thế nào thì Ngọc Thúy vẫn rất khó để bình tĩnh trầm ổn được như Ngọc Châu và tỉ mỉ nhanh nhẹn như Tiểu Hoa Tử. Tuy nhiên, mặc dù có khuyết điểm nhưng rượu ngon có cặn, nàng có thể chấp nhận.
“Sao, Ngọc Thúy, người thích Liêu đại nhân sao?” Ngọc Thúy vốn đã kinh hoàng, nghe thấy câu hỏi này của Nguyên Vô Ưu, nàng phút chốc bị dọa đến hết ngược một hơi, mặt trắng bệch như ma, “bộp” một tiếng quỳ sụp xuống, sốt ruột và hoảng hốt liên tục lắc đầu: “Không có, nô tỳ không có, hu... bệ hạ... nô...” “Được rồi, cô chỉ đùa ngươi thôi.” Nguyên Vô Ưu bất lực lên tiếng. Nếu nàng còn không nói, đầu của con bé nha đầu Ngọc Thúy này sẽ rụng xuống mất. “Nô tỳ không dám... hức...” Ngọc Thúy dừng phắt động tác lại, không dám tin chớp chớp mắt. Tiểu Hoa Tử cười trộm, ngay cả Ngọc Châu cũng mím môi cười.
Khóe môi Nguyên Vô Ưu cũng nhếch lên ý cười. Nàng phất tay ý bảo người bị một câu nói của nàng dọa cho phát khóc là Ngọc Thúy đứng lên, sau đó tiếp tục phê xong tấu chương trong tay rồi mới tùy ý nói: “Nếu các ngươi hối hận khi đã quyết định, cô đồng ý cho các ngươi nuốt lời hứa một lần.”
Ngọc Châu cũng quỳ xuống, ý cười trên môi vụt tắt, trang trọng và chân thành nói: “Nô tì đời này không hối hận.” “Nô tỳ cũng vậy.” Ngọc Thúy sợ bị rớt lại, nhanh chóng nói theo. Tay Nguyên Vô Ưu lại ngừng lại rồi làm như không có chuyện gì mà viết tiếp, nhưng môi nàng lại nở một nụ cười nhàn nhạt.