Phượng Kinh Thiên

Chương 471: Ở đây có muội



Nguyên Vô Ưu lấy một năm thức ăn cho cá rồi thả vào hồ, một bầy cá chép lập tức bơi đến giành ăn với nhau làm gợn lên sóng nước lăn tăn, tạo nên một khung cảnh xinh đẹp trong tầm mắt.

Ngọc Châu cẩn thận quan sát sắc mặt của chủ tử nhà mình, trong lòng nàng cuối cùng cũng thở phào1nhẹ nhõm, chủ tử rốt cuộc đã khôi phục bình thường rồi.

Lúc này, Tiểu Cao Tử nhẹ nhàng bước vào đình, sau đó thấp giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Đệ Ngũ Chiếu đang chờ đợi ở bên ngoài.” Nguyên Vô Ưu dừng động tác cho cá ăn lại, sau khi rửa sạch tay và lau khô, nàng mới thản nhiên nói: “Để hắn8đến đây.” “Vâng.” Tiểu Cao Tử cung kính lui xuống. Đệ Ngũ Chiếu rũ mi cúi đầu đi theo sau Tiểu Cao Tử, bước đi trông có vẻ ổn định, nhưng trên thực tế, hắn lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi. Toàn bộ mọi thứ mà hắn có được bấy giờ đều là nhờ bệ hạ ban2cho. Hắn căng thẳng không phải vì sợ nàng lấy lại những gì đã thưởng cho hắn, mà là... hắn thấp hèn không dám đối mặt với nàng.

Quá khứ kinh khủng ấy vẫn như hình với bóng, hắn cũng chưa từng quên đi.

Bước vào đình, nhìn thấy bóng dáng cao quý đang quay lưng thưởng thức phong cảnh trên mặt hồ, Đệ Ngũ4Chiểu quỳ thẳng xuống đất, trong giọng điệu cung kính mang theo sự thành kính mà bản thân hắn cũng chẳng nhận ra.

“Thuộc hạ tham kiến chủ tử, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Đứng lên đi.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Sau khi Đệ Ngũ Chiếu bình thân, hắn cúi đầu lui sang một bên, vẻ mặt kính cẩn lại trang nghiêm làm nhạt bớt khí chất âm u lạnh lẽo của hắn.

Nguyên Vô Ưu thu lại ánh mắt đang nhìn xa xăm, sau đó không chút để ý mà nhìn thoáng qua Đệ Ngũ Chiếu, rồi xoay người trở về ngồi lại trong đình. “Ngươi làm khá lắm, cô rất hài lòng, muốn cô khen thưởng gì cho ngươi?”

Đệ Ngũ Chiếu bất chợt ngẩng đầu lên, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Nguyên Vô Ưu, hắn lại vội vã cúi xuống, sau đó ăn ngay nói thật: “Thuộc hạ không dám kể công.”

“Không dám?” Nguyên Vô Ưu nhướng mày, cười mà như không cười nói: “Ngươi vẫn dám nói sự thật đấy.”

Thân hình của Đệ Ngũ Chiểu khom thấp xuống: “Xin bệ hạ thứ tội.”

“Được rồi, nếu cô đã mở miệng thì tất nhiên là có ý định của mình. Nói xem, người muốn gì nào?” Trước khi đến đây, trong lòng Đệ Ngũ Chiếu cũng từng hy vọng xa vời rằng có lẽ nàng triệu kiến một mình hắn đến là để bạn thưởng cho hắn, thế nhưng, suy nghĩ này chỉ lướt ngang qua trong đầu rồi bị hắn cố ý quên đi.

Trong lòng người đời, suốt kiếp hắn cũng không thể tẩy sạch một thân lấm bùn này. Cho dù bây giờ hắn quyền cao chức trọng thì lại thế nào? Ngoài mặt mọi người kính trọng hắn, sợ hãi hắn, nhưng sau lưng có ai mà không khinh thường phỉ nhổ hắn đâu?

Đệ Ngũ Chiếu lên Kinh thành, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý sẵn rằng bệ hạ sẽ diệt trừ hắn, nhưng lúc này... “Không cần phỏng đoán mưu tính của cô, cô hỏi ngươi cái gì thì người hãy thành thật trả lời, đó mới là cách an toàn cũng như thông minh nhất.” Giọng nói thản nhiên của Nguyên Vô Ưu khiển Đệ Ngũ Chiểu run lên, không dám lại lơ đễnh, hắn khom người nói: “Thuộc hạ không muốn gì cả, dốc sức vì bệ hạ là may mắn ba đời của thuộc hạ, thuộc hạ tuyệt đối không dám kể công.” “Ừ, cô tin lời này của ngươi.”

Đệ Ngũ Chiếu chỉ nhìn đầu ngón chân của mình mà không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: “Thuộc hạ không dám giấu giếm bệ hạ, trong lòng thuộc hạ quả thật có một chuyện muốn làm, thuộc hạ muốn cưới vợ rồi.” Nguyên Vô Ưu không ngờ Đệ Ngũ Chiếu sẽ đưa ra yêu cầu như thế này. Sau khi hơi ngạc nhiên, nàng cầm lấy tách trà trên bàn lên khẽ nhấp một ngụm rồi mới nói: “Chuyện này quả thật nằm ngoài dự đoán của cô.” Đệ Ngũ Chiểu cúi đầu nên không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Nguyên Vô Ưu nhìn chằm chằm tách trà trên tay mình, nàng trầm ngâm một lúc, khóe môi hơi cong lên, rồi khẽ cười bảo: “Nói đi, ngươi muốn cưới ai?” “Bẩm bệ hạ, thuộc hạ muốn cưới Tam tiểu thư Vũ Văn Cẩm của Vũ Văn gia.” Nếu bệ hạ còn giữ mạng cho hắn, vậy cũng là lúc nên tính toán rõ ràng thù hận giữa hắn và Vũ Văn Tranh rồi.

“Tam tiểu thư Vũ Văn Cẩm của Vũ Văn gia ở Xương Thành...” Nguyên Vô Ưu híp mắt suy tư, nàng nhớ rồi, nàng đã tình cờ gặp ở Định Dương, Vũ Văn Tranh còn đánh một trận với Tiểu Đào Tử, vậy Vũ Văn Cẩm chắc chắn là một đại tiểu thư không biết buồn lo, ngang ngược bốc đồng. Ánh mắt Nguyên Vô Ưu lóe lên: “Cô nhớ rằng, người nắm quyền Vũ Văn gia là Vũ Văn Thanh đã cưới Linh Chi quận chúa, nên được thăng làm quân mã.” Cũng không biết hiện giờ Linh Chi quận chúa sống ra sao? Vũ Văn gia đầy dã tâm cũng coi là được thăng chức như ước nguyện rồi.

Nghe thấy giọng điệu của Nguyên Vô Ưu, Đệ Ngũ Chiếu chợt cảm thấy căng thẳng, nhưng vẫn cung kính chờ đợi nàng nói tiếp.

“Tam tiểu thư của Vũ Văn gia ở Xương Thành, thân phận cũng xem như xứng với ngươi.” Nguyên Vô Ưu hơi khựng lại một chốc mới nói tiếp: “Cô không có ý kiến.” “Tạ ơn bệ hạ.” Đệ Ngũ Chiếu quỳ gối tạ ơn, không có ý kiến chính là không phản đối, chỉ cần bệ hạ không phản đối, Đệ Ngũ Chiểu hắn chắc chắn sẽ cưới được nữ nhi của Vũ Văn gia, cũng chẳng phải vì hắn vừa ý Vũ Văn Cẩm, mà là hắn muốn cưới tiểu thư của Vũ Văn gia, muội muội của Vũ Văn Tranh Sau khi Đệ Ngũ Chiếu rời đi, Nguyên Vô Ưu dựa người vào ghế, khép hờ mắt: “Tiểu Cao Tử.” Từ lúc nàng vẫn còn ở Nhân Lãnh Cung, Tiểu Cao Tử đã luyện ra thói quen thu thập các chuyện lớn bé của những nhà quyền quý trong Kinh thành. Thói quen này hắn giữ rất tốt, kết quả có khi không thua kém gì tư liệu trong tay ảnh vệ, nàng cực kỳ vừa lòng với Tiểu Cao Tử ở điểm này.

Không chỉ có Tiểu Cao Tử, mà nàng cũng tương đối vừa lòng Tiểu Hoa Tử, Ngọc Châu và Ngọc Thúy. Tiểu Cao Tử ngầm hiểu ý, vội bẩm báo tất cả chuyện lớn nhỏ đã từng xảy ra ở phủ đệ của Vũ Văn gia trong Kinh thành cho Nguyên Vô Ưu. Hắn đã đặc biệt sai người thu thập những chuyện trong nội thành Kinh thành cùng với các danh môn vọng tộc.

Thực ra không cần Tiểu Cao Tử bẩm báo, Nguyên Vô Ưu vẫn có thể đoán được tình cảnh đại khái của Nguyên Linh Chi. Mà không ngoài dự liệu, địa vị của Nguyên Linh Chi ở Vũ Văn gia cũng đúng tám chín phần mười với những gì nàng đoán. Sau khi biết rõ mọi chuyện, Nguyên Vô Ưu cũng không nóng lòng nữa, mà ngược lại, chuyện Đệ Ngũ Chiếu muốn cưới vợ khiến nàng nghĩ đến một chuyện cũng vô cùng quan trọng. Nguyên Vô Ưu chậm rãi mở mắt quan sát Ngọc Châu và Ngọc Thúy, tầm mắt của nàng thoáng qua mái tóc tự chải của hai người.

“Bệ hạ?” Ngọc Châu có chút thấp thỏm lên tiếng, ánh mắt của bệ hạ làm nàng không được tự nhiên lắm.

Đến cả Ngọc Thúy dù không nhạy bén bằng Ngọc Châu nhưng cũng cảm nhận được khác thường. “Ngọc Châu, Ngọc Thúy, các ngươi muốn xuất cung lập gia đình không?” Có lẽ vào thời đại này, các nàng đã mất đi tư cách lập gia đình, nhưng theo Nguyên Vô Ưu thấy, thì nữ nhi hai mươi bảy, hai mươi tám chính là trong độ tuổi lập gia đình tốt nhất.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy hoảng sợ, lập tức quỳ bộp xuống đất, trong giọng nói của Ngọc Châu thậm chí không dằn nổi run rẩy cùng tiếng khóc: “Nô tỳ ngu dốt, xin bệ hạ khai ân.” Ngọc Thúy cũng sợ hãi đến mức cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi. Tiểu Cao Tử và Tiểu Hoa Tử ở bên cạnh cũng có chút ngớ người.

Hai người hốt hoảng lo sợ, đau thương khóc lóc khiến Nguyên Vô Ưu không nhịn được mà đỡ trán: “Cô không phải vì bất mãn với các ngươi mà muốn đuổi các ngươi xuất cung lập gia đình, cô cho rằng có lẽ kỳ thực các ngươi cũng ao ước sống một cuộc sống giúp chống dạy con.”

Sắc mặt Ngọc Châu tái nhợt, nàng dập đầu thật mạnh: “Nô tỳ chỉ xin được hầu hạ chủ tử, chưa từng hài lòng, xin bệ hạ khai ân.”

Ngọc Thúy không dám nói lung tung, chỉ có thể ra sức lắc đầu cho thấy rằng nàng không muốn lập gia đình, thấy thế cũng dập đầu thật mạnh theo Ngọc Châu. Lúc này, Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử mới kịp phản ứng lại.

Hóa ra bệ hạ không có bất mãn với Ngọc Châu, Ngọc Thúy cô cô, mà là muốn ân điển cho hai người? Tuy hai vị cô có tuổi đã cao, nhưng xưa đâu bằng nay, cho dù hai vị cô cô đã già, cũng có thể gả cho một vị hôn phu tốt. Bọn họ đã tinh thần, cả đời này không thể sống một cuộc sống khác. Chỉ có điều, hai người đưa mắt nhìn nhau, họ không hề tiếc nuối, những gì họ đạt được và có được nhiều hơn rất nhiều, cũng nặng hơn rất nhiều so với thứ họ mất đi.

Vô Ưu Cung.

Chu Thanh Sắc dạo bước song song với Nguyên Vô Ưu trong vườn hoa nhỏ, sau lưng chỉ có Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử đi theo, còn Ngọc Châu và Ngọc Thúy, Nguyên Vô Ưu bắt buộc bọn họ phải suy nghĩ cặn kẽ về đề nghị của nàng, trước khi chính thức đưa ra câu trả lời, thì hai người không cần hầu hạ bên nàng.

“Cuối cùng cũng có cơ hội đi dạo như vậy với muội, thật không dễ dàng gì.” “Đúng là không dễ dàng gì, nợ một ân tình lớn đến vậy.” Nguyên Vô Ưu cười nói. Chu Thanh Sắc nghe thế thì dừng bước, sau đó quay sang nhìn chăm chú vào người bên cạnh, ánh sáng nơi đáy mắt hắn rực rỡ dập dềnh, khiến người ta thảng thốt vì quá đẹp, mà dường như hắn lại không tự biết.

Nguyên Vô Ưu không tránh né, chỉ hỏi với giọng điệu trêu đùa: “Sư phụ nhìn ta như vậy, nhìn ra được gì rồi? Chắc trên mặt Vô Ưu sẽ không đồ rồng vẽ phượng thật đâu nhỉ?” Chu Thanh sắc không để ý đến lời chọc ghẹo của nàng, hắn nghiêm túc lại thật lòng nói: “Muội không hề thích cuộc sống như vậy, Vô Ưu à.” Nguyên Vô Ưu dửng dưng mỉm cười, không phủ nhận mà còn gật đầu: “Quả thật không tính là thích, nhưng dường như cũng không có bài xích.” Nàng luôn phải khiến bản thân có việc gì đó để làm mới được. Thu lại tầm mắt nhìn chăm chú Nguyên Vô Ưu, Chu Thanh Sắc thở dài một tiếng, làm nữ để cũng không thể khiến nàng trở nên vui vẻ, trái lại sẽ khiến trái tim của nàng ngày càng trống rỗng, ngày càng chết lặng. “Sư phụ đến gặp Vô Ưu, không phải chỉ để nói mấy thứ này đấy chứ?” Nguyên Vô Ưu tiếp tục tản bộ. “Ta đến để chào tạm biệt.” Nguyên Vô Ưu dừng bước, ngoảnh lại nhìn hắn rồi gật đầu, chỉ là ngay khi nàng mở miệng định nói chuyện, Chu Thanh Sắc lại đúng lúc chêm thêm một câu.

“Sau khi đưa nương trở về, ta sẽ quay lại.”

“Nơi đây là nước Đại Nguyên, còn sư phụ huynh là hoàng tử của nước Chu đó.” Nguyên Vô Ưu thản nhiên chỉ ra sự thật.

“Nhưng ở đây có muội.” Chu Thanh Sắc cũng thản nhiên nói rõ trọng tâm.

Nguyên Vô Ưu híp mắt dõi theo hắn trong phút chốc, sau đó nàng bình tĩnh bước tiếp, cũng bình tĩnh lên tiếng: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, mà sư phụ còn trẻ như vậy, tất nhiên không thể làm phụ thân của Vô Ưu rồi. Nhưng trong lòng Vô Ưu, ta xem Ninh đại ca như huynh trưởng của mình là thật.”

“Chuyện này cũng không có gì khác biệt, nếu ta đã là sư phụ của muội, cũng là có thể làm huynh trưởng của muội, càng làm được phu quân của muội.” Sự bình tĩnh của Chu Thanh Sắc cũng chẳng kém Nguyên Vô Ưu chút nào.

“Sư phụ đang bày tỏ tình cảm với ta sao?”

“Muội có ngạc nhiên khi ta bày tỏ tình cảm với muội không?”

“Không ngạc nhiên.” “Vậy thì được rồi, vốn dĩ ta cảm thấy hoàn toàn không cần làm điều thừa, nhưng lại sợ muội giả vờ câm điếc, không thèm để ý.” Trong cuộc đối thoại điềm nhiên như mây gió của hai người, cuối cùng họ cũng đi đến cuối hành lang uốn khúc thật dài, trước mặt họ bây giờ là một định ngắm cảnh rộng lớn.

Nguyên Vô Ưu bước lên bậc thềm, sau đó ngồi xuống trong đình ngắm cảnh, rồi mới nâng mắt nhìn nam tử đang ngồi đối diện nàng, mỉm cười nói: “Phải chăng sư phụ cảm thấy trên đời này khó mà tìm được một nữ tử có thể tương thông tâm ý với huynh như ta đây, cho nên mới nghĩ lầm rằng huynh và ta là nhân duyên trời định?”

Chu Thanh Sắc tự mình pha trà, nhất cử nhất động của hắn đều lưu loát như mây bay nước chảy, nhìn mà cảnh đẹp ý vui.

“Lẽ nào như thế còn không phải là nhân duyên trời định sao?”

Nguyên Vô Ưu chống má, biếng nhác thưởng thức cảnh hắn pha trà: “Sư phụ chẳng qua xem loại tình cảm tìm được tri âm nhầm thành yêu thích mà thôi. Nói tóm lại là, sư phụ vẫn còn quá trẻ, kém hiểu việc đời, có cảm giác sai lầm cũng là bình thường.”

Đôi tay pha trà của Chu Thanh Sắc hơi xiêu vẹo một chút, hắn nhướng cao mày nhìn nàng.

Nguyên Vô Ưu bình tĩnh mỉm cười nhìn lại hắn, nàng chẳng hề có chút ngượng ngùng nào mà một thiếu nữ nên có, phảng phất như điều nàng đang đối mặt không phải là tình cảm vốn khiến người ta mặt đỏ tim đập mạnh, mà giọng điệu của nàng cứ như đôi bạn thân đang bàn chuyện áo quần với nhau trong khuê phòng.

Chu Thanh Sắc chậm rãi nhíu mày lại.

Nguyên Vô Ưu dường như có ẩn ý mà mỉm cười: “Như vậy, sư phụ còn cảm thấy bình thường sao?”

Dĩ nhiên là không bình thường, nhưng Chu Thanh Sắc không hề lên tiếng, chỉ bình tĩnh tiếp tục động tác pha trà, trong lòng lại cười khổ, buổi nói chuyện hôm nay khiến hắn sâu sắc nhận ra rằng, hắn đến cùng vẫn xem nhẹ nàng rồi.

Hắn có thể dự đoán được con đường theo đuổi thê tử của mình sẽ gian nan và chông gai nhường nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv