“Các khanh bình thân.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Mọi người tạo ấn xong mới đứng dậy tự ngồi về chỗ của mình. Lúc này, gia chủ của các thị tộc vẫn chưa được diện thánh đều lặng lẽ ngước mắt lên nhìn về phía ghế chủ vị.
Mặc dù trên đại lễ đăng cơ, bọn họ đều đã tiến cung triều bái, nhưng lúc ấy, trước tiên chưa nói đến các văn võ bá quan, vương công tướng hầu, hoàng thân quốc thích xếp hàng trước mặt bọn họ, chỉ mỗi việc tham dự buổi lễ trang nghiêm như thế, bọn1họ chỉ có thể cung kính quỳ phục dưới đất mà thôi, há có thể bất kính không biết sợ mà ngẩng đầu lên nhìn?
Theo quy định, buổi tối ngày đại lễ đăng cơ, Nghị Chính Đại Điện sẽ tổ chức cung yến diện thánh nhưng lại đúng lúc Hoài vương qua đời, quốc tang ba ngày, bệ hạ lại bốn ngày không lên triều, mấy người bọn họ chỉ đành an phận ở trong dịch viện đại thánh ý. Mà lần thiết yến này không phải tổ chức ở trong hoàng cung Nghị Chính Điện, mà là ở8biệt viện hoàng gia, mọi người đều hiểu ý của hành động này.
Cho dù tình cảm giữa bệ hạ và Hoài vương thật hay là giả thì chỉ riêng việc Hoài vương qua đời trên đại điện Nghị Chính thôi thì trong vòng một trăm ngày, không được phép tổ chức yến tiệc trong Nghị Chính Điện. Khi nhìn rõ dung mạo của Nguyễn Vô Ưu rồi, mấy người họ đều kinh ngạc đến ngây người, lần đầu tiên cúi thấp đầu xuống.
Lý Diệm thầm nghĩ: người đời đồn đại nữ đế có dung nhan nghiêng thành vô song,2hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyền!
Đệ Ngũ Chiểu lại buông mắt cúi mày, lòng hơi chấn động. Hắn đã sớm đoán ra được chính nàng là người cứu hắn ra khỏi nước sôi lửa bỏng, ban cho hắn cuộc đời mới, nhưng khi tận mắt chứng minh sự thật, hắn mới phát hiện tâm trạng bây giờ của hắn không thể chỉ dùng hai chữ “kích động” để hình dung nổi.
“Truyển Minh Vương vào điện.” Tiếng the thé của thái giám vang lên khiến cả đại điện yên tĩnh trở nên xôn xao.
Mọi người đưa4mắt nhìn qua, chỉ thấy Minh Vương thong thả đi vào điện, sau lưng ông ta là một nam một nữ, lần lượt là người được sắc phong làm thế tử - Nguyên Mộ và quận chúa Nguyên Lạc, hai người đều mặc lễ phục nghiêm chỉnh long trọng.
Minh Vương nhìn Nguyên Vô Ưu ngồi trên ngôi báu, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Nữ làm vua, kinh hãi thế tục, nhưng ông ta lại tin tưởng một cách kì lạ là đứa cháu gái này có thể là người đầu tiên làm tốt việc kinh thiên động địa này, bởi vì nàng có năng lực ấy. Đương nhiên, nếu nói trong lòng không còn khúc mắc là điều không thể, nhưng đồng thời, ông ta cũng cảm thấy khâm phục và hổ thẹn. Bởi vì, về mặt gan dạ và sáng suốt, ông ta thật không bằng Thập đệ, vì vậy, ông ta thua rồi. Thập để dám truyền lại cơ nghiệp tổ tông cho nữ giới, mà ông ta lại chưa từng nghĩ đến.
Sự bình tĩnh của Minh Vương làm nổi bật sắc mặt phức tạp của hai huynh muội sau lưng ông. Nguyên Mộ tâm sự trùng trùng, hôm nay hắn đến triều yến chỉ vì một mục đích duy nhất là Thanh Trần. Nguyên Lạc hoảng hốt nhìn Nguyên Vô Ưu tôn quý vô thượng, trong lòng không biết là cảm giác gì, có khâm phục, có hâm mộ, có đố kị, cũng có không phục nhưng lại hoàn toàn cam tâm.
Chia đất phong vương để trị, ít nhất còn tốt hơn thất bại thảm hại gấp nhiều lần. Thời gian hai mươi năm quá dài đã làm mai một khát vọng của phụ vương với hoàng vị từ lâu. Sở dĩ, người vẫn cố chấp muốn tạo phản là vì tư hận, mà tất cả oán hận cũng tan biến theo cái chết của Nguyên Hạo Thiên rồi.
Ba người, mỗi người mang nỗi tâm sự riêng bước vào điện.
“Thần, tham kiến ngô hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Ba người đồng thanh, vô cùng cung kính. “Bình thân, ngồi đi.” Nguyên Vô Ưu nói.
“Tạ hoàng thượng.” Ba người ngồi ở vị trí đứng đầu của hoàng thân quốc thích, sự sắp xếp như vậy đủ để thể hiện rõ Minh Vương quay trở về triều đình, nước Đại Nguyên trải qua chiến loạn phong ba nay không cần phải lo lắng nội chiến bùng phát nữa rồi. “Sứ thần nước Chu yết kiến!” Tiếng hộ của lễ quan bên ngoài điện vang lên khác hẳn tiếng bẩm báo của thái giám ban nãy.
Nghe thấy tiếng này, rất nhiều thần tử trong điện đều cảm thấy kì lạ. Sứ thần nước Chu khiển bọn họ không thể không nhớ đến sứ thần nước Sở vừa rời đi và... xích mích giữa Chiến Thần vương và đương kim bệ hạ.
Chu Thanh Sắc dẫn theo mấy sứ thần nước Chu bước vào. Ninh Thị - nương hắn vẫn không hề tham dự.
Mọi người lại cẩn thận đánh giá vị Tam hoàng tử nước Chu nổi danh vì đánh bại được Chiến Thần vương nước Sở. So với sự bình thường lần đầu tiên gặp mặt, lần này cẩn thận quan sát thì lại phát hiện, thật ra vị Tam hoàng tử này không phải bình thường như thế, ít nhất từng cử chỉ hành động của Tam hoàng tử đều thanh nhã như nước chảy mây trôi vậy.
Thân hình hắn cao lớn, ngũ quan thanh tú, vẫn mặc áo gấm màu tím, đầu đội kim quan, khuôn mặt không tính là quá xuất sắc nhưng lại rất thu hút người khác, khiến người ta không thể dời mắt. “Bệ hạ vạn phúc.” Sứ thần nước Chu đều nửa quỳ hành lễ nhưng Chu Thanh Sắc lại chỉ hơi khom lưng.
Minh Vương nhướng mí mắt liếc nhìn vị Tam hoàng tử trong lời đồn rồi lại buông mắt củi mày, bình tĩnh như lão tăng ngồi thiền vậy.
Nguyên Vô Ưu vẫn bình thản như cũ lên tiếng: “Bình thân, ngồi đi.”
Chỗ ngồi của sứ thần nước Chu độc lập, chỉ đứng sau Nguyên Vô Ưu.
Đợi mọi người đều ngồi vào chỗ hết rồi, yến tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Cung yến từ trước đến nay đều nhiều quy củ, càng huống hồ những người có mặt đều biết rằng nữ đế vừa khôi phục tâm trạng, căn bản không có tâm tình uống rượu chuốc vui tiếp đãi bọn họ.
Vì vậy, mặc dù đã sắp xếp cung nữ nhảy múa, nhạc sư tấu nhạc, trên bàn cũng có cao lương mỹ vị nhưng bầu không khí vẫn không hề thoải mái. Nhưng chính trong bầu không khí không thoải mái này lại khiến người ta càng to gan. Sau khi Nguyên Vô Ưu nâng ly uống cạn chén rượu với các đại thần, rồi lại kính rượu sứ thần nước Chu xong, nàng lại nâng bình rượu hướng về phía Minh Vương. “Vương gia lui binh quay về triều đình, tránh nỗi khổ cho nhân dân, công lao vĩ đại, quả nhân thay mặt nhân dân nước Đại Nguyên kính vương gia một ly.”
Minh Vương không lên tiếng nhưng Nguyên Mộ lại nâng ly rượu bên cạnh, sau đó đứng lên, đôi mắt lạnh lẽo dưới mặt nạ nhìn nàng chằm chằm, giọng nói lạnh lùng mang cảm xúc bị kìm nén: “Nguyên Mộ xin dùng bốn chữ “Công lao vĩ đại” này để đổi lấy một ân điển của bệ hạ.”
Ánh mắt Nguyên Vô Ưu hơi lóe lên, khóe môi khẽ cong lên, chỉ là ý cười không chạm vào đáy mắt.
“Nếu quá nhân không đồng ý thì sao? Phải chăng Mộ thế tử sẽ vô cùng giận dữ, nổi lửa chiến phát binh tạo phản lần nữa?” Lời này vừa nói ra, cả đại điện đều im phăng phắc, ánh mắt đều dồn vào hai cha con Minh Vương. Nguyên Mộ lạnh lùng cười. Hắn đang định lên tiếng thì Minh Vương đã nói trước.
“Bệ hạ nghiêm trọng quá rồi.” Minh Vương như lão tăng ngồi thiền chậm rãi mở mắt, lặng lẽ nhìn Nguyên Vô Ưu một lát rồi mới mỉm cười: “Bệ hạ hiểu lầm rồi, bản vương đã quay về triều, hơn nữa đã nhận sắc phong của bệ hạ, há có thể nói một đằng làm một nẻo?”
Nguyên Vô Ưu cười nhạt: “Nói như vậy, đúng là quá nhân sốt ruột rồi.”
Lúc này, Nguyên Lạc cũng đứng lên, tay ôm quyền hành lễ nói: “Huynh trưởng sốt ruột nên mới gây hiểu lầm như thế, thật ra là muốn cầu xin mà thôi.” “Ồ?” Nguyên Vô Ưu nhướng mày nhưng không tiếp lời. Nguyên Lạc như không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nói thẳng: “Xin bệ hạ thả Hạng Thanh Trần ra.”